Còn hy vọng gì ở người cố tình tránh mặt?
Một vài câu ừ à của anh ấy khiến bạn cứ cố gắng níu kéo niềm hy vọng. Bạn không nhận ra rằng những ừ à đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà anh ấy đang cố giữ.
Em chào chương trình, em là tác giả của bài viết “Bạn trai đột nhiên im lặng”. Đã một tháng rồi anh vẫn không chủ động điện thoại cho em. Nhưng khi em gọi thì ảnh vẫn trả lời “Anh nghe nè em”. Em nói cuối tuần qua chở em đi chơi ảnh nói cuối năm anh phải quyết toán. Em nói anh không qua thăm em cũng được nhưng em muốn mỗi ngày anh phải nhắn tin cho em, anh nói ừm nhưng rồi em cũng không thấy anh nhắn tin như đã hứa.
Cách đây 10 ngày em về quê có mang chuối và mứt dừa lên, em đã mang qua chỗ trọ cho anh ấy nhưng anh không có nhà nên em gửi người cùng phòng. Tối về anh cũng nhắn tin “Anh cảm ơn em nhiều nha”. Rồi cho tới trưa hôm qua em gọi anh nói hôm nay em nấu canh khổ qua, anh có nhà không em mang qua, tối anh qua chở em đi chơi rồi mang về ăn. Anh nói có gì anh nhắn tin cho. Nhưng tối em tự ý mang canh qua chỗ anh, vô tình em vừa quẹo tới cổng nhà trọ của anh cũng là lúc em thấy anh vừa chạy xe về tới nhà. Một người phụ nữ tầm tuổi mẹ anh bước xuống từ xe ảnh, em hỏi ai ảnh nói là “mẹ của thằng bạn ở cùng” . Và ảnh nói em nấu chi mắc công, anh sắp đi nữa rồi.
Thế là cả em và anh cùng đậu xe trước cửa nhà ảnh nói chuyện. Anh nói mứt hôm trước em làm ngon lắm, công việc em sao rồi, sáng mai anh qua, em nói mai em phải đi làm và kêu tối anh qua đi, anh lại nói tối mai nếu qua thì anh gọi cho. Bà cô đó vào nhà, ảnh ngồi ngoài xe, em lại thấy có người con gái bước ra ngoài bỏ rác, vóc dáng nhỏ người giống như bà cô đó. Em hỏi bé đó là ai, anh nói là bạn của thằng bạn cùng phòng. Ngoài ra còn 2 người con trai trong phòng ảnh bước ra nữa. Em không biết hai người phụ nữ đó có phải là mẹ và em gái anh từ Bắc vô chơi hay là mẹ và bạn gái của anh, chứ em không tin hai người đó là người thân của bạn ở cùng phòng.
Thật sự em đang rất đau lòng, giờ em không biết phải làm sao. Em có nên im lặng ra đi hay gặp anh nói chuyện thẳng thắn. Em linh cảm anh đang lừa dối em. Em thấy trán anh bị trầy, em hỏi trán anh sao vây, anh nói bị vấp cầu thang té. Thật sự em không tin. Tối hôm đó về em nhắn tin trên face: “Khi anh đọc được những dòng tin của em là em đã quýêt định bước ra khỏi cuộc sống của anh. Em đã cố gắng làm tất cả để bảo vệ tình yêu của hai đứa, và giờ em đã không còn đủ sức nữa anh ạ. Bởi vì em nhận ra tình cảm anh đã không còn dành cho em nữa. Chuyện tối qua, và hình trên web của anh, hơn nữa anh luôn tránh mặt em… “
Diễm
Chào bạn,
Hạnh Dung nghĩ rằng những gì bạn nhắn cho người bạn trai đã rất rõ ràng. Bạn đã nói khi bạn nhắn tin là bạn bước ra khỏi cuộc sống của anh ấy. Bạn nói bạn hiểu tình cảm của anh ấy dành cho bạn không còn nữa. Vậy thì bây giờ còn có gì cần nói thêm nữa? Anh ấy đã nhận được và đã chấp nhận lời chia tay của bạn, chấp nhận luôn cả lý do của sự chia tay: quả thực là tình cảm của anh ấy dành cho bạn đã không còn nữa. Đó chính là lý do vì sao anh ấy im lặng.
Một vài câu ừ à của anh ấy khiến bạn cứ cố gắng níu kéo niềm hy vọng. Bạn không nhận ra rằng những ừ à đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu mà anh ấy đang cố giữ. Hoặc anh ta hèn, không dám nói sự thật với bạn theo kiểu “mặt đối mặt”. Hoặc anh ta cũng là người nhạy cảm nên anh ta thật sự không muốn làm bạn tổn thương nặng nề. Anh ta tìm cách lảng tránh và để cho bạn tự hiểu mọi việc. Bạn cần phải chấp nhận sự thật này.
Còn gặp gỡ để làm gì nữa? Chẳng lẽ bạn muốn mình đau thêm? Hạnh Dung nghĩ rằng đã tới lúc bạn khép câu chuyện này lại. Bạn chẳng cần phải chúc anh ta hạnh phúc hay lo lắng cho sức khỏe của anh ta. Chắc chắn là vì hạnh phúc của mình, vì chính bản thân mình mà anh ta chia tay với bạn. Giờ đây, bạn hãy nghĩ tới mình, chăm sóc cho chính mình và mau chóng quên đi mối tình này.
Theo PNO