“Con giun xéo lắm cũng quằn” và câu chuyện mọi nàng dâu nên đọc và làm theo
Đúng như cha ta ngày xưa thường có câu: “ Con giun xéo lắm cũng quằn”. Quả thật thì con người ai cũng vậy, cái gì cũng có giới hạn nhất định nào đó mà thôi.
Hân và Tùng yêu nhau cũng được hơn 3 năm. Nhưng mới ngày đầu được đưa về nhà giới thiệu thì đã chẳng ai yêu quý cô con dâu tương lai này. Bố thì nhìn cô nàng đã thấy ghét bỏ. Còn mẹ thì càng thể hiện sự đay nghiến, coi thường cô, đến cả cô em chồng cũng chẳng ưa gì Hân cả. Chỉ vì Hân là người sắp cướp đi mất người anh trai yêu thương con bé, chiều chuộng con bé nhất từ trước đến giờ.
Nhưng sau bao nhiêu cố gắng của đôi bạn trẻ thì Hân cũng được gia đình n hà anhbắt buộc phải chấp nhận đón nhận cô con dâu này. Vì nếu không đồng ý thì đứa con trai duy nhất của ông bà nhất định không lấy ai ngoài Hân cả.
Bước chân vào cái gia đình này, ngay từ đầu Hân đã thừa hiểu những khó khăn mình sắp phải đối mặt với. Bởi cô nhìn thấy rõ tự không ưa, cái ghét bỏ từ phía gia đình nhà Tùng. Cũng vì quá yêu, vì cả sự chân thành của anh nên cô không đành lòng rời bỏ. Chỉ có đến ngày bước vào ngôi nhà này, chính thức trở thành con dâu của bố mẹ Tùng, chị dâu của em gái Tùng thì cái cuộc sống chẳng khác gì trong địa ngục của Ngân mới bắt đầu.
Những ngày mới về làm dâu nhà chồng, Hân bắt đầu đã phải chịu ấm ức mỗi khi em gái chồng bày biện ra mà cô chưa kịp dọn thì ngay lập tức mẹ chồng đay nghiến, quát mắng cô đủ điều.
Về nhà chồng chưa đầy 1 năm, thân xác Hân như thân tàn ma dại, nhìn cô chẳng còn một chút sức lực nào cho việc đáp trả bố mẹ chồng, với em chồng nữa. Có những hôm bị nói nhiều, cô ấm ức khóc nức nở. Chồng về chưa kip kể thì anh đã buông lời trách móc cô. Vì chỉ có ở nhà lo cơm nước, anh đi kiếm tiền về rồi mà cũng không xong. Cô gọi một cuộc điện thoại về cho mẹ mình, nghe giọng mẹ sau bao nhiêu lâu bận rộn không có thời gian để gọi, cô thật sự muốn òa khóc.
Bất kể chuyện gì không hài lòng mẹ chồng cửng sẽ mắng mỏ Hân. (ảnh minh họa)
Bởi nhà chồng cũng nhỏ, vào phòng khóc thì chồng nằm đó, không làm thế được, tần dưới thì bố mẹ chồng, lên trên lại em gái chồng. Hân đành vào nhà vệ sinh khóc, cô xả nước rồi khóc trong đó. Được một lúc sau có tiếng gõ cửa nhà tắm, cô tắt tiếng nước rồi hỏi bên ngoài, em gái chồng bảo cô rằng:
- Chị không thấy chị bật như thế rất tốn nước à? Chẳng biết tiết kiệm là gì, từ ngày chị về đây, tiền nước lúc nào cũng lên gấp đôi dù chỉ thêm có một người. Hân không biết phải làm sao , nên mở cửa ra nói nho nhỏ câu nói:
- Chị sẽ để ý hơn.
- Khóc với chả lóc, đúng là cái đồ giả nai. Nói rồi cô em chồng bỏ đi.
Thật sự Hân bất lực rồi, bất lực trước hoàn cảnh của mình và cũng bất lực trước gia đình nhà chồng ngang trái. Hân sẽ từ bỏ nơi này, đi về nhà. Có lẽ người ta nói đúng, cái gì cũng có giới hạn của nó. Con giun xéo lắm cũng quằn, cô không thể sống mãi cái kiếp sống như phận ở, như ô sin nhà người. Trong khi cô là con dâu của họ, là chị dâu của em ấy. Cô bỏ đi, bỏ đi với hi vọng tìm được đúng con đường của mình.
Theo Một thế giới
Câu chuyện chưa được đặt tên
"Có đôi lần, ta lỡ đem lòng mến một người dù chỉ mới lần đầu gặp gỡ, rồi chia xa, nhưng, vẫn cảm thấy chút gì đó vấn vương..."
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Những ngày cuối tháng một, tôi cùng lũ bạn có dịp ghé thăm thành phố biển Đà Nẵng. Đà Nẵng chào đón chúng tôi bằng một trận rét thấu da thấu thịt. Nhiệt độ ngoài trời xuống còn có 11, 12 độ. Đã quen với thời tiết quanh năm nóng ấm của Sài Gòn, nên tôi bị sock nhiệt nặng, người cứng đờ ra và run cầm cập, tay chân tê cứng. Chúng tôi nhanh chóng di chuyển vào khách sạn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, đám bạn tôi rủ nhau ra ngoài, còn tôi thì chịu không nổi, cứ quấn mình trong chăn giữ ấm. Giờ mà bước ra khỏi chăn là một cực hình. Thế rồi bọn nó kéo nhau đi hết. Một mình ở phòng, chăn ấm, nệm êm, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, có lẽ cũng do quá mệt mỏi sau chuyến hành trình kéo dài nên cơ thể tôi cần được nghỉ ngơi.
Tôi ngủ liền 2 tiếng, tỉnh dậy mà bọn nó vẫn chưa về. Lúc này đã cảm thấy khá hơn, tôi ngồi dậy, mở cửa ban công định bước ra ngoài xem thử, gió rất lớn, tạt mạnh vào làm tôi giật mình đóng nhanh lại. Đứng nhìn qua lớp kính cửa, phía xa xa kia là biển, người ta neo rất nhiều thuyền nhỏ ở gần bờ, phía đối diện với biển là những khu đất đang quy hoạch. Cái vẻ hoang sơ ở đây không tịch mịch, mà chứa đựng một sức sống lớn lao đang trổi dậy. Tốc độ phát triển của Đà Nẵng làm cho cả nước phải kinh ngạc, trở thành một vùng đất đầy tiềm năng.
Một mình ở trong phòng lâu cũng khá chán. Cầm điện thoại trên tay, cứ bật hết Youtube rồi đến Facebook, Zalo... chẳng có gì hay ho. Tôi vào một App kết bạn, loay hoay một hồi. Hình như có ai đó nhắn tin.
- Hello, nice to meet you. I'm local guy!
- Trời, mình cũng người Việt thôi bạn ơi, nói tiếng việt đi (Chắc do profile mình ghi bằng tiếng Anh)
- Ừ, chào em, anh tên ***, ** tuổi, ở Đà Nẵng, còn em?
- Dạ, em tới đây du lịch, em mới tới hôm qua.
- Um, thế em đi được nhiều chưa?
- Trời lạnh lắm, em chẳng muốn đi đâu.
- Có gì đâu, đi du lịch mà ở riết trong phòng thì phí lắm.
- Hay anh làm hướng dẫn viên cho em đi. Hihi. Nói đùa đó.
- Ok thôi. Em ở đâu, anh qua rước!
- Em nói đùa mà.
- Không sao, cứ coi như dắt em đi rồi PR cho Đà Nẵng, để sau này em dắt thêm nhiều bạn đến đây du lịch.
- Em học du lịch nè, cũng đi ra đây vài lần rồi, biết kha khá.
- Anh chắc có nhiều cái hay mà em không biết được đâu, chỉ có dân thổ địa ở đây mới biết. Sợ anh bắt cóc hả?
- Em có gì đâu mà sợ, bắt rồi tốn cơm thêm thôi. Đi thì đi, em ở khách sạn ***, số điện thoại em nè **********, tới thì gọi.
- Em có nón bảo hiểm không?
- Dạ không!
- Ok, để anh mang. 5 phút nữa anh qua, xuống đi nha!
Tôi nghĩ thầm, chắc hắn nói đùa thôi, chứ ai mà siêng dữ vậy. 15 phút sau, điện thoại reo. - Alo?
- Anh tới rồi. Xuống đi!
Tôi chạy ra ban công nhìn xuống. Hắn ta tới thật. Mà lỡ rồi, nằm ở phòng cũng chẳng biết làm gì. Nghĩ vậy, tôi thay đồ rồi đi xuống.
Ấn tượng đầu tiên, hắn khá ổn, cao hơn tôi 1 cái đầu, tướng tá ok, mà trông mặt thì dễ thương lắm, có mang mắt kính nữa. Cũng vui vì được trai đẹp chở đi. Hắn đưa nón cho tôi, tôi đội lên nó rộng rinh, định thâu dây vào mà cứng quá, ghì mãi không tuột.
- Đưa đây anh làm cho.
Chưa kịp nói gì hắn đã chụp lấy cái nón từ tay tôi, kéo một cái nhẹ nhàng là dây đã thâu vào rồi. Hắn dựng xe, đứng dậy, cài nón cho tôi luôn... Tôi đứng hình, mới quen thôi mà có cần vậy không, chả biết là ga lăng thật hay là giả đò lấy lòng. Thôi kệ, leo lên xe đi cho nhanh, đứng ở đây một hồi cứng thành đá.
Dọc con đường ven biển Mỹ khê hướng ra bán đảo Sơn Trà lúc này vắng thưa người, gió lạnh lùa vào làm tôi dù đã mặc áo lạnh vẫn chịu không nổi. Tôi khẽ cúi người nép vô hắn cho bớt lạnh - Em lạnh hả? - Hắn quay lại hỏi to - Dạ, lạnh quá, em đang run. - Ừ, kì này em ra trúng ngày lạnh, anh người ở đây còn chịu không nổi. Mà em cũng chuẩn bị kĩ ha, có áo lạnh rồi khăn len nữa! - Vậy mà vẫn chịu không nổi đó anh...
Hắn kéo ga mạnh, càng tui nép sát vô người. Bất ngờ, hắn cầm đưa tay về phía sau nắm chặt tay tôi, rồi nhét cả tay tôi vào túi áo hắn, còn lấy mấy ngón tay xoa xoa. - Em bớt lạnh chưa?
Tôi không trả lời, chỉ im lặng, đáp trả hắn bằng việc nhẹ đặt đầu lên lưng hắn.
Xe vẫn chạy, gió vẫn thổi, tôi vẫn run vì lạnh, và hắn vẫn nắm chặt tay của tôi. Rồi hắn dừng xe dưới chân núi Chùa Linh ứng. - Lúc trước, mỗi lần buồn, anh hay ra đây ngồi 1 mình!
- Một mình hả? Tui ngạc nhiên - ở đây vắng người, tối thui, anh không sợ sao?
- Không! Mà...em có người yêu chưa?
- Em hả, đang ế, haha.
- Tại sao vậy?
- Em cũng không biết nữa, chắc duyên chưa tới, còn anh?
Tôi vừa nói vừa run. Mặt hắn lạnh ngắt. Lâu lâu lại cười nhạt. Ngay cả nụ cười cũng còn thấy lạnh. Gương mặt ấy, dường như đang nghĩ ngợi một chuyện gì đó, thoáng có chút buồn. Đột nhiên, hắn cởi áo khoác, rồi kéo tôi sát lại. Hắn ôm tôi, thật chặt. Giây phút ấy, người tôi cứng đờ ra, tim đập thình thịch nghe rõ từng nhịp. Dù trước đây tôi cũng trải qua vài mối tình. Nhưng những cảm xúc hiện tại mà hắn mang lại, nó thật tuyệt, thật ấm áp và kì lạ. - Sao anh cởi áo, lạnh đó? - Như vậy ôm em sẽ ấm.
Tôi và hắn cứ đứng như vậy. - Anh chưa yêu ai bao giờ! - Thôi đi, nghĩ em tin hả? - Anh nói thật! - Tại sao? Nhìn anh good vậy mà? - Nhà anh khó, anh là con một, trách nhiệm nặng lắm. Ba mẹ biết thì chết! - Vậy anh tính sao? - 2 năm nữa anh lấy vợ, không còn cách nào khác. Đôi khi mình không thể làm những điều mình muốn. Có lẽ anh sẽ tìm 1 người con gái thương, hiểu anh, và anh cũng thương người ta. Thương thôi, chứ tất nhiên nhiên không thể yêu. Khi ấy, anh sẽ làm đúng trách nhiệm của mình... Mà, thật sự anh rất thèm cái cảm giác được ở bên ai đó, chăm sóc cho ai đó, nhưng anh không dám tiến xa hơn, rồi cả 2 cùng khổ...
Nói đến đây, anh im lặng. Tôi cười nhạt, nhìn ra phía ánh đèn đường xa xa kia, đầu loáng thoáng vài suy nghĩ mông lung. Tim nhói. Rồi chóc, quay lại, tôi thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt anh thật buồn. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau, rồi bất ngờ anh đặt lên môi tôi 1 nụ hôn, thật sâu. Tôi giật mình, nhưng rồi cũng đáp trả anh 1 nụ hôn thật ấm áp, ấm áp giữa cái lạnh của mùa đông. Chúng tôi cứ thế ôm nhau và hôn nhau thật say đắm.
Hẳn đọc đến đây, bạn sẽ nghĩ rằng chúng tôi quá dễ dãi, khi mới lần đầu gặp nhau đã có thể ôm, hôn như vậy... Bạn có quyền đấy... Những cuộc tình vấp ngã làm cho tôi chai sạn, nhiều khi đứng trước những lựa chọn hạnh phúc tôi lại sợ... sợ rồi lại vấp ngã. Tôi không còn quá trẻ để cứ vấp ngã rồi đứng lên, tôi phải sống cho nhiều điều khác nữa... Và rồi, tôi cố thuyết phục mình rằng vẫn còn lắm những niềm vui khác, quên chuyện yêu đương nhăn nhít đi. Thế mà, nụ hôn anh đặt lên môi tôi - một nụ hôn chân thành và ngây ngô đến độ, tôi không còn phải sợ, phải lo, phải nghĩ, nó tự nhiên, vô tư giống như thể một điều hiển nhiên phải làm...
Trời bắt đầu lạnh hơn, anh đưa tôi về lại khách sạn. Trên đường về, chúng tôi đều im lặng, chẳng ai nói với ai một lời nào, cảm giác thật khó diễn tả... Gần đến khách sạn, anh lại đưa tay xuống, nắm lấy tay tôi, hình như đang cố níu một điều gì đó sắp không còn nữa.
- Lạnh thế này có gấu để ôm chắc là thích lắm em ha
- Em hả, một mình quen rồi...
Tôi bước xuống xe, cởi nón trả lại cho anh. Gương mặt, ánh mắt anh vẫn nguyên nét buồn. - Tạm biệt em... - Anh nhìn tôi, cố nở một nụ cười.
- Dạ, chào anh, anh về cẩn thận...
Anh lao xe đi, mất hút thật nhanh, chỉ còn lại một con đường vắng thưa bóng người. Về phòng khách sạn, lòng tôi bao la những cảm giác khó tả. Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho anh, nhưng anh không trả lời.
Một ngày, rồi hai ngày, tôi quay trở về Sài Gòn. Chắc là người ta quên rồi. Hoặc là do mình... À, mà người ta còn có trách nhiệm gia đình. Thôi thì, cứ xem như đây là một kỷ niệm...
Rồi một thời gian sau, tưởng đâu không còn gì nữa, thì tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ anh. - Nếu chúng mình có duyên, tất sẽ gặp lại... Số điện thoại kia anh không dùng nữa, khi nào vào Sài Gòn, anh sẽ liên lạc tìm em...
Đọc tin nhắn, chẳng hiểu vì sao mà nước mắt tôi cứ chảy. Lần gặp gỡ này, vui có, buồn có. Dù cảm nhận được rất rõ sự ấm áp chợt ùa đến trong trái tim mình, nhưng tôi cũng không dám hi vọng gì nhiều, bởi nó nên và chỉ nên là những xúc cảm ngây ngô nhất dành cho nhau, để tôi có thể lưu giữ mãi những khoảnh khắc đẹp nhất về anh, về những kỉ niệm ấm áp, ngọt ngào mà chúng tôi đã có. Và tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ của tôi, còn suy nghĩ anh như thế nào thì tôi không dám đoán. Bỗng dưng lại nhớ đến mấy câu thơ "Người đâu gặp gỡ làm chi, Trăm năm biết có duyên gì hay không? Ngổn ngang trăm mối bên lòng..." Cứ mong là hữu duyên, nhưng liệu khi tương ngộ, có còn giữ được những cảm xúc ngây ngô mà ấm áp như ngày xưa?
......
Có đôi lần, ta trót đem lòng quý mến 1 người bạn ngay lần đầu gặp gỡ, rồi chia tay sau vài câu chuyện trò, nhưng vẫn cảm thấy chút gì đó vấn vương, ngại ngùng dù chẳng biết gì nhiều về nhau Nói thiệt, cái cảm giác say nắng trong phút chốc ấy nó dễ thương lắm luôn, buồn nữa, vì chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại... Thôi thì chúc nhau 1 niềm vui, 1 kỉ niệm đẹp trong cuộc đời Ừ thì anh sẽ tìm em. Ừ thì, có duyên sẽ gặp lại...
Theo Truyen Ngan
Câu chuyện của bốn năm Tôi rời Hà Nội vào một ngày mưa rét. Quyết định trở về, tôi sẽ gắn bó với ngôi trường ấy, sẽ gắn bó với bục giảng ấy cả cuộc đời. Muốn làm giảng viên giỏi phải học, phải đọc, và kết quả của một ngày lang thang khắp các hiệu sách Hà Nội là hai túi sách lớn. Thời tiết có vẻ...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Nhờ một bài hát trên Instagram, tôi phát hiện sự thật gây sốc về bạn trai

Mặc kệ mâu thuẫn giữa mình và mẹ chồng, tôi vẫn để chồng đưa con về thăm ông bà, thế nhưng bà lại cho rằng tôi mưu đồ với nhà chồng

Sống cạnh nhà vợ, ngày nào mẹ vợ cũng đảo qua nhà 1 lần và lần nào cũng sẽ có chuyện xảy ra

Ngày chị chồng bị bệnh nặng, chị ấy đưa cho tôi 1 tỷ và khuyên tôi một câu để đủ điều kiện nhận khoản tài sản khổng lồ

Chỉ một lần định lấy khăn cho chồng chị chủ lau người mà tôi rơi vào tình cảnh ngang trái, suýt nữa mất hết danh dự

Lúc tôi chuyển đến ở với con gái, anh chồng liền bảo tôi đưa sổ đỏ cho anh giữ, 2 tháng sau, tôi phải công nhận anh cao tay

Bố chồng nằng nặc đòi cho cháu trai đích tôn thừa kế ngôi nhà 3 tầng, dù cháu mới 11 tuổi, khiến vợ chồng tôi chấn động

Phải đi làm thứ 7 bất chợt, tôi nhờ mẹ chồng trông con hộ, trước mặt thì bà tỏ ra đồng ý nhưng sau lưng thì nói tôi bịa chuyện đi làm để bỏ bê con cái

Tôi bầu 7 tháng vẫn cố đi làm lấy lương, trưa nắng chóng mặt không được nghỉ ngơi còn bị mẹ chồng bắt dậy nấu nướng

Xem phim "Sex Education", tôi ngẩn người vì một câu thoại: Lỗi sai kinh điển của các bậc cha mẹ khiến con trai dễ lạc đường

Mới gặp gỡ 3 lần đã được đưa về ra mắt nhà bạn trai, nhưng một câu nói của anh ta khiến tôi quyết định dừng lại

Mới thất nghiệp nửa tháng, mẹ chồng đã "phủ đầu" mỗi ngày đến mức tôi muốn "bật" mà không "bật" được
Có thể bạn quan tâm

Ý Nhi tạch hết giải, vẫn "nắm chắc" ngôi Á hậu Miss World nhờ 1 điều?
Sao việt
14:25:47 19/05/2025
Phim thất bại ê chề vì chỉ bán được 5 vé, khán giả ngáy to đến mức át cả âm thanh
Phim châu á
14:16:07 19/05/2025
Cựu TT Mỹ Joe Biden mắc ung thư, đã di căn đến xương, bệnh nguy hiểm thế nào?
Thế giới
14:14:00 19/05/2025
Tiến Nguyễn bị náo loạn trang cá nhân, Lôi Con "lên sóng" trở lại, ngoại hình lạ
Netizen
14:12:16 19/05/2025
Cân nhắc khi thử nghiệm bản beta của One UI 8
Thế giới số
14:09:52 19/05/2025
Tổng tài hàng real thừa kế 126.000 tỷ: Nhan sắc 22 năm không ai địch nổi, sự nghiệp lẫy lừng toàn bom tấn
Hậu trường phim
14:08:17 19/05/2025
Ca sĩ tai tiếng nhất Vbiz vừa cất giọng đã "oét nốt", lộ nguyên hình 1 điểm yếu
Nhạc việt
14:04:15 19/05/2025
Engfa bị BTC yêu cầu tiết chế 'khoe da thịt', 1 Á hậu công khai 'giật' sóng?
Sao châu á
13:59:23 19/05/2025
Diện áo khoác sơ mi ngày hè
Thời trang
13:52:52 19/05/2025
Rihanna gần 10 năm"lười biếng", vừa tái xuất bị dặm 1 câu "Hát gì mà thua cả AI"
Sao âu mỹ
13:51:14 19/05/2025