Cơn gió lạ
Anh bước vào cuộc đời em, thổi vào em nhiều dư vị của cuộc sống, vui – buồn – giận – hờn – yêu đều có và tổn thương cũng không ít nhưng em chưa bao giờ hận anh, điều mà mỗi khi giận nhau, em luôn nói. Cơn gió lạ, nó sao nhỉ? Mới mẻ, hạnh phúc, đắng cay, bối rối, khắc khoải và da diết…
Em cũng tự hỏi: “em có phải là “cơn gió lạ” của anh hay em là “cơn gió độc” đây?”. Có lẽ vậy nhưng em nghĩ “gió lạ” hay “gió độc” thì cuộc sống của anh cũng nhiều màu sắc, nhiều trạng thái hơn khi em bước vào, đúng không? 4 năm lẻ mấy tháng là khoảng thời gian chúng ta từ quen biết đến thân nhau, xem nhau như một điều gì đó rất đặc biệt, không biết gọi tên, cũng không cần đặt tên, cứ để nó trôi qua êm đềm theo năm tháng.
Có đôi khi thấy êm đềm quá lại muốn nó dậy lên chút sóng để tạo dư vị. Nhưng dậy sóng nhiều lại vô tình đẩy con thuyền kết nối yêu thương giữa chúng ta càng xa bờ, mỗi ngày một xa, xa đến nỗi không có đường về, một bóng tối mịt mờ đang vô hình che lấp chút ánh sáng yếu ớt le lói trên con đường về vốn dĩ chông gai ấy.
“Lặng yên căn gác , lặng yên vầng trăng. Lặng yên thơm ngát, môi hồng thật trong sáng. Ánh mắt bên ô cửa sổ, cứ thao thức mong chờ”. Một không gian yên bình, một cảm giác trống vắng đến hiu quạnh và em rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng. Khi không gian cô tịch, em lại nhớ về anh – một cơn gió lạ. Anh vẫn hiện hữu trước em từng ngày, từng phút nhưng em không với đến, không nắm và không giữ được nó cho riêng mình.
Anh có thể nói em ích kỷ, chỉ muốn chiếm hữu một con người nhưng ích kỷ không có tội. Em chỉ ích kỷ khi muốn giữ anh. Đó là cái tội lớn nhất mà em đã tự mang. Đã đến lúc em phải trả anh về với chính anh, đã đến lúc em vòng tay em không thể siết chặt anh mãi, anh cần phải có khoảng trời riêng của cuộc đời mình, phải không anh? Em cũng vậy, em cần phải tìm kiếm một chốn bình yên cho cuộc đời mình, một bến bờ để em neo đậu, thôi những ngày tháng rong ruổi.
Video đang HOT
“Một ngày đang đến, ngày ấy không xa vời . Và anh sẽ đến nhìn em, hé môi cười”, lúc đó anh sẽ chúc em hạnh phúc phải không? Ngủ ngon anh nhé, cơn gió lạ của em !
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh của quá khứ...
Mỗi ngày trôi qua, em vẫn muốn được nghe anh nói, được nghe anh cười, được nhìn thấy anh. Nhưng em ko biết làm thế nào để anh quay về khi mà anh vẫn quyết tâm nói rằng chia tay sẽ tốt cho em.
Người ta bảo mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, rất ngọt ngào mà cũng vô cùng đắng cay. Đúng là như thế. Chính vì thế mà mãi mãi em vẫn không thể quên anh - Người đã cho em quá nhiều nỗi đau trong cuộc đời.
Biết làm thế nào để quên anh khi mà trái tim em vẫn có hình bóng đó. Cũng chính vì thế mà trái em không thể đón nhận tình cảm của người con trai khác. Anh đã làm em hi vọng rất nhiều và thất vọng cũng không kém. Có lẽ cuộc sống bắt người ta phải chấp nhận nhiều thứ và có lẽ số em không được suôn sẻ về đường tình cảm. Ông trời không cho em được hạnh phúc như những người khác mặc dù em là người sống và yêu rất chân thành.
Có những lúc ngồi một mình thật sự em rất nhớ anh. Nhất là khi em nhìn bạn bè từng đôi đi bên nhau. Người ta cũng như em sao lại được hạnh phúc còn em thì không? Những người chơi cùng chúng ta có 1 đôi đã chuẩn bị cưới. Còn những người khác cũng sẽ cưới trong thời gian gần nhất. Vậy mà em thì sao?
Hai chúng ta đã rời xa nhau đã mỗi người đi một con đường riêng. Nhắc tới anh, tới mối tình đầu lúc nào em cũng cảm thấy buồn và chán nản. Em 22 tuổi, lẽ ra mùa đông năm nay chúng ta sẽ được ở bên nhau nhưng cuộc đời lại không trọn vẹn như thế. Anh đã cố tình bước đi, cố tình rời xa em để đi trên con đường khác, gần 3 năm yêu nhau thế mà giờ đây mỗi đứa đi một nơi.
Chia tay nhau nhưng chuyện gì em cũng vẫn muốn tâm sự với anh (Ảnh minh họa)
Anh luôn và mãi là kẻ đa tình.
Còn với em, anh mãi là người đem tới cho em những nỗi buồn trong cuộc đời này. Lần này là lần thứ 2 chúng ta chia tay nhau. Em cũng ko biết lý do là gì?? Và có giống lần trước hay không? Lần trước anh và em có thể quay lại là vì chúng ta học cùng trường, còn giờ đây mỗi người một nơi nên có lẽ hai chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Bước chân lên Hà Nội, em thấy nhớ anh và rất buồn khi nhìn những con đường chúng ta đã đi qua. Em cũng không biết tại sao nhưng dạo này em rất hay khóc, nhất là khi nhớ về anh. Em lên HN và chúng ta đã gặp nhau, nhưng sao xa lạ thế anh? Em cảm ơn vì anh vẫn tới gặp em. Em biết rằng anh cũng muốn gặp nên anh vẫn tới nhưng gặp rồi chẳng ai nói được gì. Anh đã xa em thật rồi.
Chia tay nhau nhưng chuyện gì em cũng vẫn muốn tâm sự với anh, vẫn muốn nói câu em yêu anh. Cuộc sống và công việc với em không được suôn sẻ như trước vì không còn người bên em che chở, giúp em quên đi mọi nỗi buồn và trở ngại trong cuộc sống.
Mỗi ngày trôi qua, em vẫn muốn được nghe anh nói, được nghe anh cười, được nhìn thấy anh. Nhưng em ko biết làm thế nào để anh quay về khi mà anh vẫn quyết tâm nói rằng chia tay sẽ tốt cho em.
Mọi người cũng nói chia tay anh sẽ tốt cho em, nhưng có ai hiểu được em khi mà trái tim em vẫn có hình ảnh anh. Khi nào em sẽ quên được anh và đón nhận tình yêu từ người khác??
Đúng là chúng ta có duyên nhưng không có phận và em chấp nhận điều đó. Dù không muốn em cũng phải chấp nhận vì đó là sự thật. Em biết giờ đây anh không còn nghĩ đến em nữa, nên em đành chúc cho anh hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự thật đắng cay Nhìn vợ hạnh phúc ôm đứa con vào lòng, nước mắt Nam chảy không ngừng. Anh nghẹn ngào đành lòng giấu kín một sự thật đắng cay. Vợ Nam vừa sinh. Nhìn vợ tỉnh sau cơn vượt cạn, trán còn thấm đẫm mồ hôi đã vội ôm lấy đứa bé vào lòng, hà hít, thơm lấy thơm để rồi khóc vì hạnh phúc,...