Con gái, tình yêu với vật chất
Đầu tiên, chẳng thể phủ nhận một phần nhất định sự đúng đắn trong câu phát ngôn ấy, rõ ràng ngày nay đã không còn là thời “một túp lều tranh hai quả tim vàng” hay “thương nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua”…
Có một sự phũ phàng nhẹ là tình yêu ngày nay, thế kỷ nay nó được đánh giá trên rất nhiều phương diện lẫn phương tiện, sẽ không là nói quá hay cực đoan đâu bạn ạ! Tình và tiền vốn dĩ không thể mang ra quy đổi với nhau nhưng không biết từ bao giờ nó lại luôn đi đôi với nhau, kể cả đối phương có yêu thật lòng hay không thì tiền luôn là vấn đề, có những người yêu nhau chỉ quan tâm người yêu có xe gì, lương bao nhiêu một tháng, xài dòng Smartphone nào? Nhà mặt phố, bố làm to hay mẹ thủ kho… từ bao giờ đã trở thành thước đo nền tảng của rất nhiều mối quan hệ trong đó có cả Tình yêu. Vì nhiều lý do, để được nhờ vả, để được lo từ A đến Z trong mọi mặt cuộc sống hàng ngày, con gái thì có thể mua sắm, ăn uống, vui chơi thả ga mà không lo hầu bao bị lủng, con trai cũng có những chàng dù không thiếu thốn mấy vẫn muốn cưa một cô người yêu chân dài và giàu giàu một chút, chẳng biết để làm gì, chắc là để chứng tỏ, bệnh của người trẻ ấy mà cái chữ SĨ nó to đùng trên mặt.
Tình yêu – cuộc sống sẽ nhàm chán lắm nếu không có tình yêu, người ta sinh ra để yêu nhau mà, nhưng để tình yêu bền chặt và có tương lai thì lẽ dĩ nhiên không thể không tính đến kinh tế. Uhm, ở một khía cạnh nào đó cho rằng tiền có thể mang lại hạnh phúc là đúng, ai khi yêu mà không mong có thể mang đến cho người mình yêu một cuộc sống đủ đầy chứ? Nên với những ai có đầu óc một chút thì đương nhiên hiểu yêu không chỉ đơn giản là yêu, mà là rất nhiều thứ nữa phải tính. Trong đó có vật chất!
Tiền. Quan trọng. Đúng, rất quan trọng là đằng khác. Sống trong xã hội này, chúng ta quá rõ không có tiền thì đồng nghĩa với việc không có gì cả. Thậm chí còn có một câu phát ngôn quá nổi tiếng không ai không biết đại loại là “yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn à”, đã có nhiều tranh cãi, nhiều phản ứng, nhiều bút mực, báo chí phân tích, dư luận xôn xao, và đã có một bộ phận xem nó là chân lý, vì dẫu sao vẫn phải chấp nhận rằng chúng ta chẳng thể sống mà không có tiền. Thậm chí, nói khó nghe một chút thì giả sử (thử tưởng tượng) giữa thành phố này nếu bạn ở nhà thuê, đi xe trung quốc, điện thoại trắng đen, sáng ra hóa đơn điện nước dán ngay cửa ra vào, làm ngày nào ăn ngày nấy thì đến đất còn chẳng có mà “cạp”, đúng không? Nói vậy không có nghĩa là người khó khăn thì không có quyền yêu, chỉ là cho thấy cuộc sống đôi khi quá khắc nghiệt với con người.
Xã hội hiện đại, con người chạy đua với lao động và thời gian, sáng nghe tin lạm phát, tối trước khi ngủ xem giá cả thị trường,…có những giai đoạn cuộc sống bon chen đến nghẹt thở thì cơm, áo, gạo, tiền luôn có một sức mạnh phi thường có khả năng chi phối rất nhiều đến hành động và suy nghĩ của con người, để đáp ứng những nhu cầu hết sức bình dân như ăn, mặc, ở… tất cả đều cần có tiền. Nên chẳng có gì sai nếu người ta hy sinh một chút, đắn đo một chút để chọn một đối tượng có tầm để yêu. Đôi khi người ta yêu nhau, cưới nhau, chỉ vì một lý do là đối phương có thể lo cho mình, chỉ để bản thân không bận tâm mà an nhàn sống một cuộc sống bớt lo âu cả quãng đời còn lại bên một người mình không yêu và tự ngã giá với chính mình ” từ từ vun đắp tình cảm sau hôn nhân, rồi sẽ yêu thôi”. Nhưng mấy ai biết sau khi cưới họ có hạnh phúc như họ mong muốn và liệu cái giá ban đầu có ngã hay không? Đó là cả một câu chuyện dài của mỗi người – những ai đã trót không may rơi vào vòng xoáy lẩn quẩn ấy và rốt cuộc vật chất đã thắng yêu thương.
Video đang HOT
Cá nhân tôi cũng là một cô gái, tôi đồng ý với câu nói mà tôi vô tình đọc được, nhưng chỉ đồng ý một phần với điều kiện là người đàn ông đó tôi yêu thật tâm. Vì với những người tôi không yêu thì dù họ có tạo ra nhiều vật chất đến như thế nào đi nữa thì cũng vậy, tôi cũng không bị thu phục, chỉ là nể thôi. Các cô gái của tôi cũng vậy đúng không? Phải yêu thì mới tính đến anh ta tạo ra bao nhiêu vật chất chứ, còn không thì quan tâm làm gì? Chuyện riêng của người ta…
Nói thì nói vậy, chứ tôi, bạn, chúng ta chẳng ai có quyền lên án hay ý kiến, vì mỗi người đều tự sống một cuộc sống của mình, họ có quyền lựa chọn để cuộc đời mình đi theo hướng nào, và cũng chỉ có họ mới có trách nhiệm với chính họ mà thôi. Chúng ta không có quyền phán xét bất cứ điều gì về cuộc đời của người khác, điều tôi muốn nói ở đây chỉ là nhắn gửi cho chính mình cũng như những ai đang thấy hoang mang trước cán cân Tình – Tiền là thời buổi này đã không có bạch mã hoàng tử nửa, nếu có cũng thuộc dạng sắp tuyệt chủng nên chưa chắc đã là hoàng tử của mình, nên con gái à, nếu không có khả năng may vá thì ít nhất cũng phải có khả năng tự mua về cho mình một đôi giày hợp mắt, vừa chân để bước đi vững chãi trên đoạn đường dài phía trước – những ngày mà chắc chắn có lúc chúng ta sẽ đi một mình, hay có thể cho là những ngày đang chờ bạch mã hoàng tử đang trên đường đến chẳng hạn.
Những gì do chính mình tạo ra vốn luôn đáng giá và dễ dàng hơn rất nhiều so với những gì trông chờ ở người khác đúng không?
Nên nhớ, con gái ngày nay thông minh và tham lam lắm, nên khi yêu con gái thích đàn ông tạo ra vật chất cũng không có gì lạ. Một điều đáng nói ở đây là con gái dễ bị thu phục bởi những người đàn ông tạo ra vật chất nhưng sẽ kiêu hãnh và đáng nể hơn nhiều nếu tự tạo ra vật chất, con gái à!
Theo Guu
Chờ đợi chưa có bao giờ là hạnh phúc
Đau đớn là vậy, mệt mỏi là vậy nhưng em cứ mãi ngu muội đợi chờ chỉ vì quá yêu anh thôi. Bao ngày qua, mệt mỏi, tủi hờn, đớn đau em đều trải qua đủ. Hóa ra chờ đợi không phải lúc nào cũng hạnh phúc như người vẫn nói.
Mùa đông sang, mùa cô đơn đến, em co ro trong cái lạnh đất trời. Bàn tay đưa ra, chẳng được ủ ấm mà chỉ nhận được cái nắm tay lạnh toát của trời đông. Trí nhớ sực tỉnh rằng mình đã lạc mất nhau tự bao giờ.
Cũng trong một ngày đông rét buốt, anh quay lưng đi không một lời để mặc em với những nhớ, những thương. Bao đêm em khóc vì nhớ anh, bao ngày em đi tìm kiếm anh, bao lần em chạy theo vì một dáng hình quen thuộc, rồi bao lần em ngẩn ngơ chỉ bởi một đoạn kí ức ùa về. Em tự dặn lòng phải chăm sóc tốt bản thân để anh ở xa không phải phiền lòng nhưng em lại luôn hành hạ bản thân mình trong nỗi nhớ anh. Nỗi nhớ như cuộn len, càng gỡ càng rối, càng gỡ càng đau đáu nhớ thương.
Mất anh, em chông chênh nhiều quá. Em loay hoay giữa quá khứ và hiện tại, chẳng biết anh ở đâu, chỉ biết tìm anh trong những kí ức mình từng có với nhau. Ngày còn anh nụ cười em sao mà trong, mà hiền. Còn giờ đây sao mà đắng chát đến thế.
Em cứ chờ anh quay lại, nói cho em lí do tại sao anh ra đi nhưng anh cứ chơi trò trốn tìm mãi khiến em chờ đợi trong vô vọng. Em như đứa ngốc, bao lần tìm kiếm chờ đợi chẳng có kết quả vậy mà vẫn tự ủi an vỗ về mình rằng chắc anh đang bận gì đó, chắc anh cũng đang rất nhớ em, rồi anh sẽ về sớm thôi. Tự ru mình trong ảo tưởng để rồi tự rước vào mình những đớn đau.
Mọi người bảo em khờ, em chỉ cười trừ. Khi yêu có ai không ngốc nghếch vậy chứ. Thà rằng em ngốc, nhưng anh quay về bên em cũng được. Sự chờ đợi này với em cứ như những mũi kim, chẳng thể giết chết em ngay nhưng lại khiến tim em rỉ máu mỗi ngày. Em chỉ muốn thoát hình bóng anh ra khỏi đầu nhưng chẳng thể. Anh ở đâu, mau về đi. Một lần thôi cho em biết lí do để em có thể buông bỏ tình yêu này, nhẹ bẫng như cách anh ra đi. Một lần thôi để em được yên lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện tình mình đã cũ. Một lần thôi để em được cao ngạo bước đi, để em giữ lại chút kiêu hãnh con gái. Đừng im lặng mãi thế, em sợ, em mệt lắm biết không?
Tại sao anh tàn nhẫn thế, tại sao anh ích kỉ như vậy. Thanh xuân của em sắp hết rồi, vậy em phải chờ đợi anh đến bao giờ? Anh như vậy có xứng với tình yêu của em không?
Đau đớn là vậy, mệt mỏi là vậy nhưng em cứ mãi ngu muội đợi chờ chỉ vì quá yêu anh thôi. Bao ngày qua, mệt mỏi, tủi hờn, đớn đau em đều trải qua đủ. Hóa ra chờ đợi không phải lúc nào cũng hạnh phúc như người vẫn nói.
Phải không anh?
Phải không em?
Theo Guu
Hạnh phúc cuối cùng của người đàn bà là chồng và con cái? Các phụ nữ cũng cứ nghĩ mà xem, tiền bạc, danh vọng, vật chất không mang lại hạnh phúc cho bạn đâu. Nhất là khi bạn bước vào độ tuổi 40-50. Là một bạn đọc của báo Người Đưa Tin đã mấy năm nay. Nhưng nói thật tôi chưa hay đọc mục Tâm sự của báo. Bởi vì tôi là một quý ông...