Con gái lấy chồng giàu tôi vui mất ngủ, thăm thông gia nửa đêm nhìn vào bếp mà khóc nấc
Ông bà thông gia và con rể tiếp đãi tôi rất nhiệt tình, mâm cơm đủ những món ăn ngon lạ.
Họ còn giữ tôi ngủ lại qua đêm vì đường xá xa xôi. Muốn ở gần con cháu thêm nên tôi đồng ý. Ai ngờ…
Cả cuộc đời tôi đã vất vả, sống trong nghèo khó nên luôn có một ước ao là con gái sẽ không đi lại vết xe đổ của mình, phải lấy một người chồng nghèo khổ.
Ông nhà tôi mất sớm, chúng tôi là chỉ sinh đúng được một mụn con gái thôi. Tôi chăm bẵm, nuôi nấng và nâng niu con hết lòng hết dạ. Ngay từ nhỏ tôi đã dạy con phụ nữ sướng khổ là do chọn chồng. Nếu không muốn khổ như mẹ thì hãy chọn lựa, tìm kiếm một người chồng giàu có, đủ khả năng kinh tế cho vợ con nương tựa.
Ngày con bé dẫn người yêu về ra mắt, tôi mừng phát khóc. Thằng bé vừa đẹp trai lại con nhà giàu, nó làm việc cho bố mẹ, sau này sẽ thừa hưởng cơ ngơi đồ sộ của gia đình. Con gái tôi xinh xắn, dịu dàng, đứng nép bên cạnh bạn trai, quả thật là xứng đôi vô cùng.
Ngày con tôi lên xe hoa về nhà chồng, ai cũng phải ghen tị tôi có đứa con gái đáng đồng tiền bát gạo. Tôi mừng lắm, chỉ biết nắm chặt tay con, dặn con phải sống thật tốt ở nhà chồng giàu có, trở thành người vợ hiền, dâu thảo.
Ngày con bé dẫn người yêu về ra mắt, tôi mừng phát khóc. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Khi làm đám cưới là con gái tôi đã mang thai được 3 tháng. Sáu tháng sau, con bé sinh một bé gái đáng yêu, trắng trẻo. Cháu gái tôi vừa được hơn 1 tuổi, con bé lại thông báo mang thai khiến tôi rất bất ngờ. Nhưng nó bảo bị nhỡ kế hoạch, chẳng còn cách nào. Dù sao bé lớn đã cai sữa rồi nên tôi lại động viên con cố gắng.
Đến nay con gái tôi sinh bé thứ hai đã được 3 tháng. Con bé ở cữ nhà chồng, tôi nhớ con cháu nên hôm vừa rồi đã chuẩn bị rất nhiều thứ mang lên thăm con và thăm ông bà thông gia. Ông bà thông gia và con rể tiếp đãi tôi rất nhiệt tình, mâm cơm đủ những món ăn ngon lạ. Họ còn giữ tôi ngủ lại qua đêm vì đường xá xa xôi. Muốn ở gần con cháu thêm nên tôi đồng ý.
Bữa tối mâm cơm đầy ắp, ăn xong vẫn còn thừa rất nhiều thức ăn. Tôi dặn con gái phải biết vun vén chi tiêu, dù nhà chồng có điều kiện nhưng bình thường nó cũng không được chi tiêu phung phí đâu đấy. Con gái chỉ im lặng không trả lời.
Lạ giường lạ nhà nên đêm tôi khó ngủ. Tôi trở dậy vào toilet, khẽ khàng không dám bật điện, sợ làm phiền đến nhà bà thông gia. Toilet ở gần bếp, lạ là không hiểu sao nửa đêm 1h mà trong bếp vẫn có ánh điện. Tôi bước lại gần thì giật mình nghe được tiếng quát gằn giọng của bà thông gia:
“Ai cho cô ăn đồ ăn thừa? Dù nhà tôi không ăn thì cũng cho người khác, còn hơn là để cô ăn. Loại đàn bà vô tích sự, đến việc đẻ con nuôi con cũng chẳng xong. Tôi đưa tiền cho cô đi chợ thết đãi mẹ cô là muốn đẹp mặt cái nhà này, chứ cô tưởng mình có giá lắm hả? Sau lần này thì liệu đường nói khéo để bà ấy đừng bao giờ đến đây nữa biết chưa?”.
“… Con xin lỗi, vì cho con bú đói quá nên…”, con gái tôi khép nép giải thích, nhún nhường đến mức hèn hạ, tủi nhục. Tôi bàng hoàng không thể tin nổi. Nhưng lúc đó tôi không dám xông lên bảo vệ con gái, vì thấy mình thấp kém so với nhà thông gia. Run rẩy trở về phòng, cả đêm ấy tôi khóc cạn nước mắt.
Nhưng con gái bảo nó chưa thể ly hôn bây giờ, hai đứa con còn quá nhỏ. (Ảnh minh họa)
Hóa ra nhà đó đồng ý đám cưới vì con tôi đã mang thai. Hóa ra con tôi đẻ hai đứa con gái nên địa vị ở nhà chồng thấp đến thảm thương, còn không bằng người giúp việc. Họ bảo con tôi chẳng được tích sự gì, đến việc đẻ con cũng không nên hồn. Bởi vậy họ trút hết những bực dọc, tức giận lên đầu con tôi. Họ mắng mỏ chì chiết, đối đãi với con tôi tệ bạc thậm chí từ bữa ăn hàng ngày.
Sáng ra con gái tiễn tôi về, tôi hỏi con sống có hạnh phúc không, có gì thì kể cho mẹ. Con bé nhoẻn cười tươi rói bảo tôi cứ yên tâm Nó được chồng yêu thương, bố mẹ chồng đối xử rất tốt. Lúc ấy không kiềm chế được nữa, tôi ôm chầm lấy con thú nhận rằng mình đã biết hết mọi chuyện rồi. Hai mẹ con tôi cùng bật khóc nức nở.
Nhưng con gái bảo nó chưa thể ly hôn bây giờ, hai đứa con còn quá nhỏ. Hiện tại nó ở nhà trông con không có việc làm, tôi thì chỉ được đôi triệu lương hưu, ôm con về sống với tôi thì biết làm sao. Nó hẹn tôi một thời gian nữa con cứng cáp sẽ hạ quyết tâm rời đi.
Trở về nhà, ngày nào tôi cũng nghĩ đến con thương nó đứt ruột. Bây giờ thì tôi đã thấm thía sâu sắc một điều, đúng là phụ nữ lấy được chồng tốt thì thật hạnh phúc nhưng chồng tốt không có nghĩa là chồng giàu!
Rủ người yêu về nhà ra mắt, đang trong mâm cơm anh bỗng thốt ra 1 lời khiến bố tôi giận nóng mặt
Rất có thể sau lần gặp mặt éo le này, bố tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh trở thành con rể.
Tôi và Huy đã quen nhau được 2 năm nay, anh ấy hơn tôi 3 tuổi. Song dù vậy, tôi vẫn cảm thấy tính Huy khá trẻ con, trong khi tôi thì già dặn, trưởng thành hơn chút. Tất nhiên, chính vì sự hồn nhiên của Huy mà tôi mới bị quyến luyến bởi anh. Những lúc đi bên nhau, tôi thấy rất dễ chịu, cảm giác bao nhiêu vất vả cực nhọc của cuộc sống thường nhật đều tan biến.
Mặc dù Huy không phải kiểu đàn ông quá xuất chúng trong chuyện làm việc kiếm tiền, nhưng với tôi như vậy là đủ. Gia cảnh nhà tôi khá giả, bố mẹ cũng chẳng đặt nặng chuyện con gái phải được gả vào một nhà giàu. Nói vậy đủ biết bố mẹ tôi tâm lý tới mức nào. Chỉ cần chàng rể đối xử tốt với tôi và lễ phép, tôn trọng với gia đình đằng ngoại.
Tôi cũng là một kiểu phụ nữ hiện đại, dồi dào trong "chuyện ấy". Ở khoản này, Huy đáp ứng rất tốt, thành ra chúng tôi vô cùng hòa hợp, hiểu nhau. Đã có rất nhiều đêm tôi suy nghĩ về chuyện liệu hai chúng tôi sẽ về chung một nhà không. Yêu và kết hôn là hai phạm trù khác nhau. Chúng tôi mới quen nhau 2 năm, chưa thể khẳng định chắc nịch về sự chung thủy của anh ấy. Hơn nữa, Huy cũng chưa từng về nhà tôi ra mắt, tôi muốn xem thái độ của bố mẹ thế nào.
Ảnh minh họa.
Đáng nhẽ ra đợt dịch vừa rồi, tôi đã mời Huy về nhà dùng bữa. Nhưng bố mẹ tôi bảo đợi thêm một thời gian nữa dịch ổn định, hết giãn cách đã. Tuần trước, nhân ngày giỗ ông, bố mẹ tôi ngỏ lời bảo tôi rủ bạn trai về đây. Tôi cũng háo hức báo với Huy. Ban đầu anh còn ngại, song nhờ thuyết phục nên Huy đã đồng ý. Bữa cơm này cũng chỉ có các thành viên trong gia đình tôi và hai vợ chồng bác cả nữa.
Bố tôi và bác cả thường hay uống rượu và nói chuyện trong bữa ăn. Cũng may Huy tửu lượng tốt nên anh cũng không ngại mời rượu. Hôm ấy, tôi còn dặn Huy chuẩn bị chút hoa quả mang đến, bố mẹ tôi không câu nệ nhưng như vậy lịch sự vẫn hơn. Anh ấy ăn mặc chỉn chu, đứng đắn tới nhà tôi. Lòng tôi vô cùng hồi hộp, chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ đừng xảy ra điều gì sai sót.
Cũng chẳng biết vì hồi hộp hay gì mà hôm nay Huy chỉ uống một chút đã đỏ mặt. Bình thường tôi và anh cũng hay đi nhậu với nhau mà bạn trai tôi có mấy khi như vậy đâu, Trong lúc uống rượu và ăn, bố tôi và bác cả cũng hỏi vài điều. Nhưng tới khi bố tôi đả động tới chuyện cưới xin "Thế cháu thấy con gái bác thế nào? Nó là đứa chăm chỉ chịu khó, trai xếp hàng dài xin cưới đấy!" thì Huy lại thốt ra: "Cũng thường thôi bác ạ, còn phải dạy dỗ nhiều".
Ảnh minh họa.
Nghe xong, tôi tròn mắt nhìn anh, câu trả lời của Huy quả thật như con dao sắc đâm thẳng trái tim lẫn lòng tự trọng của tôi. Bố tôi giận tới nóng mặt trong khi Huy chẳng hề có thái độ xin lỗi nào. Nhưng tôi rất hiểu bố tôi, dù ông giận là vậy song vì đang tiếp khách nên không hành xử gay gắt. Từ lúc Huy nói ra câu này, tôi thấy không khí chùng xuống. Cũng may bác cả đã cứu vãn tình hình bằng một số câu hỏi tích cực, và những lần này Huy ăn nói chín chắn hơn.
Sau khi dùng bữa và ngồi nói chuyện một lúc, tôi thấy bố vẫn có vẻ hơi tức giận. Đến tôi còn thấy lấn cấn trong lòng thì bố khó chịu là điều dễ hiểu. Vì Huy cũng đã uống nhiều rượu nên tôi chở anh ấy về. Trên đường về nhà Huy, anh chẳng nói gì cả, tôi cũng chỉ biết thở dài. Về nhà, Huy kêu mệt và muốn đi nghỉ ngơi. Tôi cũng quay trở về nhà mình luôn. Từ hôm đó đến nay, hai chúng tôi vẫn trao đổi liên lạc nhưng tần suất thì giảm hẳn.
Còn về phía bố tôi, ông ấm ức ra mặt, thậm chí nói tôi xem xét lại mối quan hệ này. Là người đứng giữa, tôi cảm thấy rất khổ tâm. Tại sao với một câu hỏi bình thường là vậy mà Huy lại có thể thốt lên những lời khiến mọi người tổn thương? Chả nhẽ anh không trân trọng và đánh giá cao tôi sao? Nếu phải chấm dứt mối quan hệ này, chắc chắn tôi sẽ rất buồn...
Dẫn bạn trai về ra mắt, mẹ tôi chỉ liếc qua đã giận dữ bỏ lên phòng Tôi đã cố giải thích nhưng mẹ vẫn không chấp nhận. Dốc hết trái tim - Tổng đài "lắng nghe và giải đáp" tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu - hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ, hoài bão; bày tỏ...