Con gái “làm 1 tiêu 10″, ngày nào cũng đặt cả chục đơn hàng online
Nhiều lúc tôi không dám đi đâu quá lâu vì sợ người ta đến giao hàng mà lại không có ai ở nhà.
Vợ chồng tôi hiếm muộn, phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi từ Nam ra Bắc để chạy chữa, chỉ mong sao có được một mụn con. Cũng may sao ông trời còn thương mà ở cái tuổi 40, tôi cuối cùng cũng sinh được một bé gái xinh xắn như thiên thần.
Con bé sinh ra như một phép màu nên luôn được cả nhà yêu thương chiều chuộng. Tuy vậy nhưng cả tôi và chồng đều hiểu rằng chúng tôi không thể có thêm thành viên mới nào nữa ngoài con bé nên càng phải nghiêm túc trong việc dạy dỗ con.
Chúng tôi luôn cố gắng cho con mình một cuộc sống đủ đầy nhất có thể nhưng lại luôn căn dặn con biết trân trọng những điều nhỏ nhất trong cuộc sống. Tôi không dám nhận mình xuất sắc trong việc giáo dục con cái nhưng chắc chắn tôi luôn cố gắng dạy dỗ con bé thành một người có ích cho xã hội.
Suốt thời đi học, con gái tôi chưa từng khiến chúng tôi thất vọng, kể cả những nổi loạn của tuổi ẩm ương của con bé vẫn ở trong giới hạn không quá mức để lại hậu quả nặng nề. Cũng bởi vậy mà cuộc sống của con gái tôi gần như không có va vấp gì nhiều, cứ thế yên bình cho đến lúc con bé tốt nghiệp đại học và ra trường đi làm.
Mặc dù tôi và chồng mình đã hướng cho con bé một công việc biên chế Nhà nước ổn định, ấy vậy nhưng con bé nhất quyết chọn vào làm tại một công ty truyền thông tư nhân. Dẫu không thực sự thoải mái nhưng vợ chồng tôi vẫn tôn trọng con gái đến cùng.
Nhưng đến khi con bé bắt đầu công việc tôi mới có chút hối hận vì con bé gần như chẳng bao giờ ở nhà. Nó rất yêu ngành nghề mình đã chọn nên luôn sẵn sàng hết mình, bất kể thời điểm nào chỉ cần sếp giao thì nó sẵn sàng lao vào cho đến khi đạt được kết quả như ý mới thôi. Thật ra đây cũng là điều tôi khá tự hào về con bé nhưng mẹ nào mà chả thương con, nhìn con bé vất vả ngược xuôi tôi không sao mà yên lòng được.
Ngoài việc bận bịu và khối lượng công việc quá lớn thì thu nhập tại nơi con bé làm cũng không hề cao. So với sức lao động con bé đã bỏ ra thì lương nhận về hằng tháng có phần không tương xứng.
Video đang HOT
Thế nhưng, con gái tôi còn trẻ, nó cần xông pha để tích lũy nhiều kinh nghiệm trong cả công việc lẫn cuộc sống nên tôi cũng tự dặn lòng không nên quá để ý đến chuyện đó nữa. Miễn là con gái tôi thích, vợ chồng chúng tôi sẵn sàng ở sau làm hậu thuẫn.
Điều khiến tôi khá băn khoăn đó là cứ mỗi đầu tháng sau khi con bé vừa nhận lương xong thì con bé mua sắm online rất nhiều. Thường thì khoảng nửa đầu tháng tôi ít khi dám đi đâu quá lâu vì sợ người ta đến giao hàng mà lại không có ai ở nhà.
Có những ngày tôi phải nhận cả chục đơn hàng của con bé. Nó mua sắm nhiều đến mức tôi phải dọn dẹp phòng ngủ cho khách trong nhà chỉ để cho con bé làm kho để đồ. Nếu ai đó mà không biết thì có khi lại nghĩ con gái tôi buôn bán online vì đồ mua mua sắm nhiều chắc khác khi người ta nhập hàng về để bán.
Hệ quả của việc này là cứ đến giữa tháng con bé bắt đầu hết sạch tiền. Tôi thương con nên vẫn hay dấm dui cho thêm một ít và cũng dặn dò nó phải cân đối chi tiêu nhưng con bé chỉ vâng dạ lúc đó rồi đến khi nhận lương thì lại quên sạch và tiếp tục shopping không ngừng nghỉ.
Có lần tôi đã nghiêm giọng và nói với con gái rằng nếu không thể giảm bớt chi tiêu thì nên tìm một công việc khác có thu nhập tốt hơn. Tất nhiên là con bé không đồng ý và hứa sẽ giảm bớt việc mua sắm những thứ không cần thiết đi.
Vài tháng gần đây tôi đã thấy con bé có tiết chế trong mua sắm vì tôi không phải liên tục nhận hàng online nữa nhưng tình hình kinh tế của nó cũng chẳng khấm khá hơn là mấy. Cuối cùng, tôi phát hiện ra con bé sợ tôi trách mắng nên đã chuyển địa điểm nhận hàng thành địa chỉ nơi nó làm việc…
Tôi thật sự không biết phải “chữa” căn bệnh nghiện mua sắm của con gái mình thế nào nữa. Ngoại trừ điều này thì con gái tôi không làm ra điều gì đáng chê trách. Tôi phải làm sao khi con gái mình cứ “làm 1 tiêu 10″ thế này?
Tiệc sinh nhật đầu tiên và duy nhất năm 6 tuổi, mẹ vừa đánh tôi vừa bật khóc
Thấy tôi bị ăn đòn, lũ trẻ hàng xóm đang háo hức đợi tiệc đều tỏ ra sợ hãi. Trong cái "lều vịt" bé xíu, ánh nến rọi vào gương mặt mẹ, 2 hàng nước long lanh chảy xuống khiến tôi nhớ mãi...
Ngày mai khi bình minh ló rạng, tôi sẽ chính thức bước sang tuổi 32. Có lẽ ai cũng vui vẻ mong đợi sinh nhật đến, còn tôi thì từ bữa tiệc cuối cùng năm 6 tuổi đã không tổ chức ăn mừng thêm lần nào nữa.
Chính xác thì đó là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên trong đời, cũng là lần cuối cùng của tôi. Nó đáng nhớ đến mức đủ hết cả buồn vui tức giận, tủi hờn lẫn yêu thương. Đến bây giờ khi cuộc sống đủ đầy chẳng phải lo nghĩ nữa, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mình chạy khắp xóm để "gửi thiệp" mời sinh nhật. Kết quả sau đó mới thực sự bất ngờ...
Nhà tôi hồi bé nghèo nhất làng nhì xóm. Ông bà nội để lại cho bố mảnh đất rất to, nhưng bố mẹ chỉ đủ tiền cất một cái chòi nhỏ như lều vịt đủ che mưa nắng. Xung quanh là vườn với đủ loại cây cối, rau hoa, nuôi gà chăn vịt. Cả tuổi thơ tôi gắn bó với những trò vui nghịch ngợm khắp khu vườn, chẳng hề biết bố mẹ vất vả ra sao.
Những năm 90 thì tiệc sinh nhật vẫn còn là một "sự kiện" khá xa xỉ. Rất ít nhà có điều kiện làm chuyện đó, lũ con nít chúng tôi cũng chả hiểu sinh nhật nghĩa là gì. Nhưng khi đi học mẫu giáo được các cô làm một buổi liên hoan nhỏ mừng tuổi lên 5, tôi bắt đầu thấy đam mê việc được thổi nến, diện váy công chúa và được các bạn tặng quà. Tôi về nhà hỏi mẹ liên tục với 1001 câu hỏi xoay quanh từ khóa "sinh nhật". Ban đầu mẹ còn dịu dàng giải thích, song đến khi tôi đòi tổ chức tiệc 6 tuổi tại nhà thì mẹ im lặng quay đi.
Vào lớp 1 rồi tôi đi khoe với chúng bạn suốt, rằng "Đợi đến tháng 4 tớ sẽ mời cả lớp đến dự sinh nhật". Lũ nhóc mắt tròn mắt dẹt nghe tôi kể về bánh gato 2 tầng, chó bưởi bông, kẹo, bim bim, nước ngọt. Bé tí chả hiểu giàu nghèo là gì nên tôi cứ nghĩ bố mẹ sẽ đủ tiền làm tiệc.
Trước sinh nhật hẳn 1 tuần, tôi hí hửng dành cả ngày để gấp giấy cắt thành thiệp. Trời phú cho cái cũng khéo tay, môn thủ công trên lớp toàn 9-10 điểm nên tôi sáng tạo luôn thiệp mời sinh nhật của riêng mình. Cạnh nhà có chú làm hàng mã, từ bé tôi đã lân la sang chơi với các con của chú ấy nên cũng học mót được mấy chiêu cắt hoa tạo hình đẹp mắt. Làm xong tôi viết nghuệch ngoạc tên mình, còn "trân trọng" mời từng bạn trong lớp và lũ trẻ trong xóm đến dự tiệc lúc 7h tối nữa. Xong xuôi tôi lén sai thằng nhóc nhà bên "chôm" của bố nó ít hoa giấy màu, loại tí hon hay dán đồ hàng mã, rồi trang trí cho đống thiệp mời thêm lung linh.
Lục hòm quần áo bới ra được cái váy dài chỉ được mặc dịp Tết, tôi vẫn cố khoác lên vì đó là bộ đẹp nhất tôi có. Xong tôi lén bôi ít son gió của mẹ, soi gương chờ đến lúc được làm nhân vật chính. Tôi tự nghĩ kiểu gì mẹ cũng mua sẵn bánh kẹo hoa quả để làm sinh nhật cho mình. Ngờ đâu buổi trưa cô hàng xóm chạy sang hóng hớt.
- Ôi chị Hồng ơi con gái chị đưa cho con em cái gì này haha. Nay sinh nhật con Dứa à chị?
- Ơ... Sao cô biết sinh nhật nó?
- Cái thiệp mời Dứa tự ghi này chị. 7h tối nay.
Tôi núp sau vách đất tủm tỉm cười, tưởng là mẹ sẽ vui mừng cơ. Không ngờ mẹ tôi im lặng nhìn tờ giấy cắt chằng chịt, dán cả mấy bông hoa hàng mã xanh đỏ tím vàng. Tự dưng mẹ đi vào vườn bới lá, kiếm được đoạn tre dài mẹ bỗng lôi tôi ra cạnh chuồng gà rồi đánh cho một trận. Tôi kinh hoàng khóc thét lên, không hiểu sao mẹ lại như thế?!? Nhưng trong lúc mẹ vung roi, tôi thấy mẹ chợt khóc.
Cả chiều hôm ấy tôi sợ hãi trốn trong chăn. Thấy tôi bị ăn đòn, lũ trẻ hàng xóm đang háo hức đợi tiệc cũng tỏ ra hoảng hốt. Nhưng khi trời nhá nhem tối, mẹ bưng ra mấy đĩa hoa quả hái trong vườn, thêm túi kẹo lạc và một đống bim bim. Bạn cùng lớp được bố mẹ dắt tới chào hỏi, ai cũng ngạc nhiên khi trông thấy nhà tôi bé tí. Vài người đưa quà cho tôi là mấy quyển vở, bánh xà phòng... rồi kéo con về vội. Lúc ấy tôi đâu biết họ khinh cảnh nghèo túng của gia đình tôi. Thế nên mẹ mới không dám tổ chức sinh nhật cho tôi bao giờ. Mẹ sợ tôi bị chê cười, sợ tôi sẽ bị bạn bè xa lánh. Tôi chẳng hay biết gì, chỉ ấu trĩ cho rằng mình cũng giống như những đứa trẻ khác, đến sinh nhật là sẽ có tiệc...
Trong túp lều tuềnh toàng hè năm ấy, tôi thấy những giọt nước mắt lấp lánh của mẹ dưới ánh đèn cầy. Mãi sau này tôi mới biết, mẹ phải bán đôi bông tai duy nhất để tôi giữ được lời hứa với bạn bè. Mẹ cũng muốn tôi được hạnh phúc đủ đầy như bao đứa trẻ khác, nhưng vì quá khó khăn nên mới khiến tôi chịu thiệt thòi. Sau khi đánh đòn tôi vì tội tự ý mời tiệc, mẹ đã quyết tâm thực hiện ước mơ của con gái, giúp tôi có kỉ niệm đáng nhớ nhất cuộc đời.
Đó là lần duy nhất tôi ăn mừng tuổi mới, sau này vì ám ảnh nên chẳng bao giờ tôi để lộ ngày sinh, cũng không mời ai đến dự tiệc nữa. Nhà tôi đã khấm khá hơn, nhiều lần mẹ bảo tôi cứ ra nhà hàng mà tổ chức. Nhưng tôi đều lắc đầu hết. Tôi chỉ cần một bữa cơm và lời chúc ấm áp của bố mẹ mà thôi...
Chồng bất ngờ tổ chức kỉ niệm 15 năm ngày cưới, chưa kịp mừng lại chết lặng trước câu nói của chồng Ngày kỉ niệm 15 năm ngày cưới, tôi đã rất vui mừng khi chồng bất ngờ tổ chức buổi tiệc. Thế nhưng chưa kịp vui mừng, tôi đã chết lặng trước câu nói của chồng. Ở tuổi 45, tôi thấy mình khá may mắn khi có cuộc sống đủ đầy. Cuộc sống của tôi gần như hoàn hảo khi có 2 đứa con....