Con gái dại khờ nhất chính là lúc đang yêu
Khi yêu con gái quên đi bản thân mình, vì quá yêu người đàn ông của mình mà cô có thể hi sinh cả tuổi thanh xuân, thậm chí là tương lai để được bên anh…
Tình yêu có sức mạnh thật ghê gớm, nó có thể làm cho con người ta gục ngã hoặc mạnh mẽ đứng lên trong tích tắc. Bất kể khi ai tham gia vào vòng xoáy của tình yêu đều phải cảnh giác và trân trọng nó nếu không rất có thể một ngày bạn sẽ bị đẩy ra khỏi vòng tròn đó một cách đớn đau.
Nghe đâu đây vẫn có ai nói rằng: “Khi yêu con gái trở nên ngu ngốc còn đàn ông thì trở nên khôn ngoan.”
Sẽ chẳng thể ai lý giải nổi được nguyên do này cũng chẳng có loại thuốc nào chữa trị được vấn đề này. Có lẽ đó là do ông trời đã sắp đặt nên, bởi con gái được giao sứ mệnh là người giữ trong mình nhiều nơ-ron thần kinh cảm xúc nhất. Họ luôn đáng thương và đáng được thương.
Khi yêu con gái quên đi bản thân mình, vì quá yêu người đàn ông của mình mà cô có thể hi sinh cả tuổi thanh xuân, thậm chí là tương lai để được bên anh, để nghe anh ru ngủ bằng những lời nói hoa gió chưa có sự kiểm định từ “cục an toàn cảm xúc hôn nhân và gia đình”.
Khi yêu con gái bỗng dưng trở nên hay khóc hơn, nếu lúc trước vẫn còn là một cô nàng độc thân vui tính, hay cười, miệng oang oang cho rằng: “Mình sẽ không bao giờ khóc vì đàn ông” nhưng rồi ai biết đâu chữ ngờ, ngày lâm vào căn bệnh mang tên “tình yêu” cô đã khóc lên khóc xuống khi thấy anh cười vui bên ai khác, khi giận dữ anh bỏ đi còn cô ở lại với màn khóc đến thương lòng.
Khi yêu con gái từ thông minh, quyết đoán bỗng trở thành khờ dại, luôn nhập nhằng giữa các quyết định mà khiến họ phải đau đầu vắt óc mà nghĩ suy. Rõ ràng khi đang mang trong mình căn bệnh yêu thương cô bỗng thấy mình cứ lần này đến lần khác tha thứ cho người ấy mặc họ phạm lỗi ngày một rồi ngày hai mãi không từ bỏ. Nhưng thấy đấy, cô vẫn cứ tha thứ rồi giả vờ như không hề hay biết để mục đích cuối cùng là giữ được mối quan hệ.
Khi yêu con gái không còn là chính mình nữa. Bỗng một ngày cô gái vì mải miết chạy theo duyên tình mà quên mất đi gia đình mình, nơi cô đã sinh ra và lớn lên. Để rồi khi quay lại bố mẹ đã già ốm yếu, tự thấy bản thân suốt bao năm tháng khóc lóc sướt mướt vì người mình yêu mà bỏ bê người cha người mẹ đã tận tuỵ gom góp từng miếng cháo, miếng cơm nuôi khôn lớn tận bây giờ. Thậm chí khi cô khóc vì người đàn ông nọ, mẹ cô biết cũng đau lòng lắm chứ.
Con gái khi yêu không kiểm soát nổi bản thân mình. Vì người đàn ông vẫn nằng nặc đòi thoả mãn cảm giác “xác thịt”, vì nghe lời ong bướm ngọt ngào, hoặc vì lời đe doạ sẽ bỏ đi nếu không đáp ứng nên cô gái cũng đành lòng chấp nhận, để rồi khi hậu quả xảy ra, anh đi tìm đường của anh còn cô chẳng có con đường nào mà thoát thân. Chỉ còn lại nỗi đau chơi vơi.
Con gái khi yêu cứ như gà mắc phải tóc. Không giải quyết được vấn đề cũng khóc, gặp anh vào quán bar với cô nào cũng khóc, biết có người thứ ba đang xen vào cuộc tình của cô và anh cũng khóc và không biết làm thế nào để cư xử cho êm đềm. Một khi vướng mắc vào sợi dây tình cảm, nếu nó “cơm lành canh ngọt” thì chẳng đã phải bàn cãi nhưng khi yêu sự suôn sẻ toàn diện là điều không bao giờ xảy ra. Nên con gái cứ lao đao suy sụp giữa bên bỏ bên buông, giữa giữ lấy hay vứt bỏ… cái nào cũng khó, vậy nên con gái khi yêu như chú gà mắc tóc quả không sai chút nào.
Video đang HOT
Có lẽ phải sau khi buông bỏ một cuộc tình nào đó thì con gái mới nhận ra được sự ngu ngốc và dại khờ của mình, mới tìm lại được bản thân mà đã đánh mất. Con gái sẽ học được cách đứng lên sau vấp ngã, học cách buông bỏ, học cách xác định được kẻ nào đáng khóc và kẻ nào đáng cười vào mặt… nhưng cũng có những cô gái vẫn mãi luẩn quẩn trong đống đổ nát của tình yêu. Âu cũng là số phận!
Theo Blogtamsu
Vứt bỏ thân phận bồ nhí đó đi để anh được bên em
Tối qua, anh thấy nàng run sợ trong phòng tắm. Nàng đã lo lắng mím chặt bờ môi, đến mức nó bật máu. Quân biết, nàng yêu anh thật!
Trong đôi mắt nàng, có gì đó như bất mãn với đời nhưng lại nhu mì, yếu đuối và cần chở che (ảnh minh họa)
Nàng sở hữu một thân hình đáng để mọi cánh đàn ông ao ước. Nhưng điều ấn tượng nhất ở nàng lại chính là đôi mắt. Trong đôi mắt nàng, có gì đó như bất mãn với đời nhưng lại nhu mì, yếu đuối và cần chở che. Đôi mắt ấy lúc nào cũng ướt, long lanh như sắp khóc. Thật tệ khi nhìn vào mắt nàng bởi vì gã đàn ông nào cũng muốn trở thành kẻ tự do để được đến bên, ôm nàng vào lòng và dâng mọi thứ dưới chân nàng.
Quân gặp nàng trong buổi liên hoan toàn tổng công ty. Bình thường, ở cái văn phòng nho nhỏ nơi Quân làm, chẳng ai còn lạ gì anh nữa. Vui tính, lém lỉnh, đào hoa... Mỗi câu nói của Quân đều khiến đám con gái trong phòng cười nghiêng ngả vì thích thú. Thế nhưng tuyệt đối Quân chẳng bao giờ tán tỉnh cô nào cùng phòng. Đơn giản, phương châm của Quân là "Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan" - Không động đến!
Quân và nàng làm cùng một tổng công ty nhưng khác địa bàn nên chẳng mấy khi gặp nhau. Nếu không có cái buổi liên hoan ấy, chắc Quân chẳng bao giờ biết ở cái công ty này lại có một cô nàng đẹp đến ngưỡng mộ như vậy. Cả buổi liên hoan ấy, ánh mắt Quân chẳng thể rời khỏi nàng. Còn nàng, đôi khi nàng bối rối vì vô tình bắt gặp ánh mắt si mê của Quân.
"Em có thể cho tôi là một kẻ lỗ mãng và vô duyên. Nhưng sắc đẹp của em khiến tôi tự nguyện được trở thành một gã tồi như vậy nếu có thể được làm quen với em".
Đêm hôm đó, Quân lùng sục trong đám đồng nghiệp các chi nhánh để xin được số của nàng. Điều kì lạ là, nàng đẹp đến như vậy mà cánh nam giới cùng phòng làm việc với nàng lại chẳng có số: "Bọn này đúng là không có mắt" - Quân đã lẩm bẩm như vậy và cảm thấy may mắn khi đến giờ này nàng vẫn chưa bị gã nào dòm ngó.
Khó khăn lắm Quân mới xin được từ cô phụ trách nhận sự số của nàng. Và ngay đêm ấy, Quân nhắn tin làm quen với nàng theo phong cách sến sẩm ấy. Quân biết điều đó chứ, nhưng quan trọng là nó gây ấn tượng, dù là ấn tượng theo kiểu gì đi chăng nữa.
Tròn 1 tháng sau, nàng không hề nhắn lại dù Quân đã nhắn đi bao nhiêu tin. Sự im lặng của nàng khiến Quân tức tối: "Cô ta nghĩ mình là ai? Đẹp thì có quyền chảnh sao?". Nhưng đàn ông khi yêu thường như vậy, càng khó càng muốn chinh phục tới cùng. Quân quyết định tìm tới cửa công ty nơi nàng làm. Anh đi theo cô về tận nhà, cho tới khi cô xuống xe. Quân bước tới và tặng nàng bó hoa:
- "Anh là Quân đúng không?"
- "Ơn giời là em còn nhớ tên anh. Anh tưởng em không để một thông tin gì trong trí nhớ của em?"
Nàng cười! Trời ạ, cái nụ cười trong veo xao xuyến. Bao nhiêu bực tức và ấm ức của Quân trước đó vì sự hờ hững của nàng phút chốc bay biến hết cả.
- "Em xin lỗi... Chỉ là... Em mời anh đi cà phê thay cho lời xin lỗi nhé".
- "Tuyệt, nàng đúng là thú vị" - Quân hí hửng trong lòng và nhận lời.
Quân sẽ chờ, chờ nàng dứt bỏ thân phận là bồ nhí của gã giám đốc chi nhánh nơi nàng làm việc (ảnh minh họa)
Đấy là cơ duyên cho cuộc tình của họ. Gần 1 năm sau, cứ mỗi lần nhắc lại ngày đầu, Quân vẫn vờ hờn dỗi trách nàng vì đã để phí thời gian hai đứa được bên nhau.
Nàng nằm trọn trong tay Quân, trên chiếc giường ngổn ngang áo quần. Căn phòng của Quân bỗng trở nên ấm áp lạ thường khi có sự xuất hiện của nàng. Đêm qua, lần đầu tiên nàng ở lại đây, ở trong vòng tay Quân. Anh không biết phải diễn tả thế nào về niềm hạnh phúc mà mình đang có.
- "Anh sẽ yêu em mãi chứ?"
- "Anh không biết nữa..."
Nàng ngước nhìn Quân, đôi mắt nàng ầng ậc nước:
- "Tại sao lại thế? Lẽ nào anh sẽ thay lòng?"
- "Không, anh sẽ yêu em mãi nếu như em yêu anh mãi. Bằng không, anh sẽ hận em. Anh không thể yêu em suốt đời ngay cả khi em rời bỏ anh được".
Câu trả lời của Quân khiến nàng òa khóc. Anh bối rối lau nước mắt cho nàng:
- "Sao thế, anh chỉ đùa thôi mà"
- "Không... không sao. Nhưng em sẽ xa anh chừng 2 tháng. Và anh đừng bao giờ hỏi khi em quay lại được không?"
- "Được. Chỉ cần quay lại. Em sẽ mãi không rời đi".
Nàng không nghĩ mọi việc đơn giản đến như vậy. Nàng đã sợ đến tưởng như không thở nổi trước khi quyết định nói ra mấy lời đó với Quân. Cuối cùng nó lại nhẹ nhàng quá đỗi. Nàng thiếp đi vào giấc ngủ. Đôi má hồng, khóe mi ướt.
Quân đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Quân sẽ chờ, chờ nàng dứt bỏ thân phận là bồ nhí của gã giám đốc chi nhánh nơi nàng làm việc. Anh đâu phải kẻ ngốc để không hiểu cái bí mật mà nàng giấu suốt 1 năm qua. Nhưng, chàng cảm nhận được cảm giác run lên đến vô vọng của nàng khi bên anh. Nỗi niềm hoang hoải mà nàng giấu vì sợ anh phát hiện ra sự thật.
Thực ra ngay từ đầu anh đã biết. Nhưng anh muốn đánh cược. Anh chỉ là một gã nhân viên thường, nhưng nếu vì anh mà cô giũ bỏ mọi vật chất bên người đàn ông kia, anh thấy mình chẳng thiệt thòi điều gì khi yêu nàng.
Tối qua, anh thấy nàng run sợ trong phòng tắm. Nàng đã lo lắng mím chặt bờ môi, đến mức nó bật máu. Quân biết, nàng yêu anh thật!
Anh vỗ nhẹ, vỗ nhẹ vào lưng nàng... Ngủ đi em, mọi thứ là một giấc mơ, là ác mộng hay giấc mộng thì mọi thứ cũng sẽ qua. Tỉnh dậy, anh sẽ là người bên em.
Theo blogtamsu
Em đã không còn bên anh nữa rồi... Em đâu biết cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn. Anh bật khóc, những giọt nước mắt không thể nào ngưng được, có mấy ai hiểu cho anh. Em cất bước ra đi là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi một bờ vai, như thế anh sẽ ngã, nhìn thấy anh...