Con gái bỏ ăn cơm, khóc thút thít trong phòng vì một tấm ảnh của tôi
Tôi không biết phải giải thích với con như thế nào nữa.
Tôi và chồng đã ly hôn được gần 10 năm rồi. Từ đó đến nay, tôi vẫn không tái hôn với ai vì không muốn con gái chịu cảnh cha dượng – con ghẻ. Tôi thương con hơn sinh mạng của mình và chấp nhận thiệt thòi, chỉ cần con gái được bình an trưởng thành. Năm nay, con gái tôi vào lớp 8, giai đoạn dậy thì với những thay đổi mạnh mẽ nhất và cũng là lứa tuổi khó dạy bảo nhất.
Tôi mở lòng yêu Hải được nửa năm nay. Hải lớn hơn tôi 3 tuổi, cũng từng đổ vỡ hôn nhân, đang nuôi cậu con trai học lớp 10. Có lẽ vì hoàn cảnh giống nhau nên chúng tôi nhanh chóng thấu hiểu và quan tâm đến nhau hơn. Tình cảm nảy sinh một cách tự nhiên giữa 2 người từng trải và trưởng thành chứ không còn bồng bột, nông nổi nữa. Dù vậy, tôi vẫn quyết định giấu kín mối tình này vì sợ con gái bị tổn thương.
Hôm qua, tôi thấy con cứ trốn trong phòng, không chịu ra ăn cơm. Tôi gọi mãi con cũng không ra, ngược lại còn khóa trong. Bực quá, tôi lấy chìa khóa mở cửa phòng, định bụng sẽ mắng con một trận. Nhưng rồi thấy con gái khóc thút thít, tôi lại không nỡ la mắng. Tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì, tại sao con lại không chịu ăn cơm?
Con gái đưa cho tôi xem tấm ảnh trong điện thoại. Trong ảnh là tôi đang trò chuyện trong quán cà phê vởi Hải. Không hiểu sao con gái lại có được tấm ảnh này? Tôi hỏi mãi, con mới bảo bạn con đi uống cà phê với gia đình, thấy cảnh này thì chụp lại rồi gửi cho con xem.
Video đang HOT
Con gái khóc nức nở, hỏi có phải tôi muốn lấy chồng mới, muốn bỏ con cho ông bà ngoại nuôi không? Dù tôi khẳng định mình chỉ mới trong giai đoạn tìm hiểu thôi và chú Hải là người đàn ông rất tốt thì con gái vẫn không đồng ý chuyện yêu đương của tôi nữa. Con nói chỉ muốn sống với mẹ, bình yên như thế này chứ không muốn mẹ cưới chồng. Nếu mẹ lấy chồng mới thì phải đẻ em, lúc đó, ai sẽ thương yêu và chăm sóc con? Tôi phải dỗ dành mãi, con gái mới chịu nguôi ngoai và đi ăn cơm.
Nhưng thái độ của con làm tôi trăn trở mãi. Chỉ vì một tấm ảnh mà con đã phản ứng gắt gao đến vậy rồi, nếu tôi thật sự tái hôn, chỉ sợ con gái sẽ nổi loạn. Nhưng đã 10 năm rồi tôi mới biết rung động thêm một lần nữa và Hải đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng không muốn rời xa anh. Phải làm sao đây?
Ký ức Tết xưa: Mẹ bán lợn may áo mới cho đàn con
Mẹ tôi đông con nhưng năm nào cũng cố xoay xở để mỗi đứa đều có áo Tết; khi thấy mẹ gọi người đến bán lợn là chúng tôi biết mình sắp có áo mới.
Cuối năm, khi tôi bảo đưa hai đứa con gái đang học cấp 3 đi mua áo Tết, chúng cười hi hi: "Mẹ cứ cho nhiều tiền, bọn con mua diện ngay, cần gì đợi Tết" . Từ hồi biết tự chọn mua trang phục, các con tôi chủ động sắm đồ đẹp mặc quanh năm với sự phóng tay chi tiền của mẹ nên đối với chúng, Tết có váy áo mới hay không cũng chẳng quan trọng.
Còn tôi, mua áo Tết cho con là một nhu cầu. Hồi chúng còn bé, cứ cuối năm là tôi ngắm nghía chọn đồ rồi mua mấy bộ thật đẹp về giặt cất kỹ, sáng mùng 1 Tết mang ra mặc cho hai đứa. Lúc diện đồ cho con cũng là lúc tôi nhấm nháp vị ngọt ngào của ký ức thời thơ ấu cách đây 3-4 thập kỷ, luôn khao khát một tấm áo mới mà chỉ đến ngày Tết mới được thỏa nguyện.
Hồi đó cả nước nghèo, phần lớn mọi người có quần áo lành lặn để mặc, đủ vài bộ để thay nhau giặt phơi đã là tốt lắm. Nếu có ý định mua áo mới, người ta sẽ dành đến Tết, vì Tết là dịp người ta để dành những gì tuyệt vời nhất, đáng khao khát nhất, những thứ mà ngày thường không có. Đó là miếng ăn ngon, là manh áo mới, là pháo, là bóng bay... Bởi thế mà từ trẻ con đến người lớn đều mong Tết, mong từ tháng 11, 12 Dương lịch.
Bốn anh em chúng tôi lại càng mong lắm, vì ngày Tết, trẻ con nhà nào không biết, chứ chúng tôi thể nào cũng có áo mới. Bố mẹ tôi quanh năm mặc áo bạc màu, sờn nhiều chỗ, thậm chí còn vá khéo vài nơi. Mấy anh em chúng tôi đứa lớn mặc thừa đồ của đứa nhỏ, thế nhưng năm mới đến thì đứa nào cũng được xúng xính trong bộ quần áo Tết của riêng mình.
Tết xưa, trẻ em được mặc áo mới. (Ảnh: Vietnam )
Để sắm được áo mới cho con, năm nào mẹ tôi cũng nuôi riêng một con lợn mà chúng tôi gọi là lợn Tết. Lợn này không dành cho cỗ Tết mà để mẹ bán đi nhằm chi trả các khoản nợ cuối năm, mua sắm những thứ cần thiết cho cái Tết của gia đình và đặc biệt là mua áo cho bốn đứa con. Mẹ nói, dù khó khăn đến đâu, ngày Tết trẻ con đều phải có manh áo mới.
Và cứ đến tháng Chạp, hễ thấy mẹ gọi người đến bán lợn là anh chị em chúng tôi biết mình sắp có quần áo đẹp để mặc. Mẹ ra chợ mua 2 tấm vải rồi mang đến nhà cô Thanh thợ may trong xóm, dắt theo chúng tôi. Thật khó miêu tả cảm giác hồi hộp, hãnh diện khi cô mang thước ra đo cho từng đứa, khen đứa này cao lên nhiều, đứa kia càng lớn càng xinh.
Lúc nào cô Thanh cũng phàn nàn "chị mang vải đến muộn thế này em làm sao may kịp cho 4 đứa ", nhưng rồi cô vẫn làm kịp, dù có năm đến tận sáng 30 mẹ mới nhận được đồ. Hai đứa con trai mặc cùng một mẫu vải, một kiểu quần áo, hai đứa con gái cũng vậy, nhìn là biết ngay trẻ con một nhà.
Từ lúc có áo mới, chúng tôi chẳng mong gì hơn mùng 1 Tết nhanh đến. Sau khi ngủ dậy, đánh răng rửa mặt, mấy anh em vội lôi đồ mới ra mặc, ngắm nghía mãi. Cái mùi vải còn mới thật thơm làm sao! Phải sống ở thời thiếu thốn ấy mới thấu hiểu niềm vui lâng lâng suốt mấy ngày của những đứa trẻ diện áo Tết. Đó là những cảm xúc in đậm trong tim, không thể nào quên dù đã mấy chục năm trôi qua.
Khi đến lượt tôi làm mẹ, cuộc sống đã đủ đầy. Con tôi không bao giờ thiếu đồ ăn ngon, quần áo đẹp. Có lẽ nhu cầu mua áo Tết cho con của tôi không chỉ là sự hoài niệm hay duy trì truyền thống, mà còn giống như cách gửi nhớ thương đến thời thanh xuân vất vả của mẹ, người mà chỉ đến tuổi già mới có áo Tết, do con cái mua tặng.
Tôi chợt nhận ra, cũng như mẹ, vào cuối năm, tôi không nghĩ mua áo Tết cho mình.
Mẹ chồng cấm không cho tôi gặp con sau khi ly hôn Vợ chồng tôi ly hôn được hơn 1 năm, suốt thời gian đó nhà chồng tìm mọi cách cấm cản tôi gặp con gái. Tôi ly hôn vì chồng vũ phu, gia trưởng và một phần vì cuộc sống quá ngột ngạt khi sống chung với mẹ chồng. Ngày còn chung sống, mỗi khi vợ chồng tôi cãi vã gì, mẹ chồng lại...