Con đường hạnh phúc
Mèo yêu ơi! Có nhiều lúc em muốn gật đầu đồng ý với cái quyết định của anh là đợi chờ anh trong 3 năm nữa nhưng em không thể làm được, em không thể dù em rất muốn.
Bây giờ anh đang còn là sinh viên thì sao? Bây giờ anh không thể lo cho em hạnh phúc được thì sao?. Tất cả những điều đó không không thể nào ngăn cản được bọn mình yêu nhau mà. Em đã rơi nước mắt khi anh nói bọn mình tạm thời xa nhau một thời gian, em hãy đợi anh một thời gian khi anh có sự nghiệp anh sẽ trở về bên em.
Em hiểu cái ước mơ và hoài bảo của anh. Em hiểu nhưng em không thể. 3 năm gặp lại thì sao hả anh? Anh sẽ là ai? Em sẽ là ai trong anh. Thời gian có làm anh thay đổi không? Em sợ điều đó lắm, em không đồng ý vì em không muốn mất anh.
Video đang HOT
Anh ơi, em cũng thật đau khổ khi đi bên anh mà em không thể làm được gì cho anh khi lúc này sự nghiệp còn chưa có, còn gia đình, những đứa em.
Em cũng không hề muốn mình là gánh nặng của anh nữa. Em biết anh cũng không dể dàng chút nào khi đưa ra quyết định đó. Niềm tin ư? yêu thì tin những niềm tin không thôi vẫn chưa đủ để có một tình yêu anh.
Đã nhiều lần em ghi thư cho anh là em chấp nhận nhưng rồi em lại không đưa. Em quá yếu đuối, em muốn đưa cho anh muốn anh hiểu được ý nghĩ của em. Rằng em sẽ đợi anh, rằng em không muốn mất anh.
Mèo yêu, em sẽ đợi anh quay về bên em khi nào có thể.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em vẫn yêu anh
Em không đủ tự tin và can đảm để bày tỏ cùng anh. Em sợ, sợ mất anh.
Ngày đầu gặp anh, anh cũng chỉ là một đứa con trai bình thường như bao đứa con trai khác. Ít nót, hay cười, lạnh lùng, giống em, em thấy hình bóng của em trong con người của anh, em ghét anh. Lúc nào em cũng tin vào hai chữ "duyên phận", em không biết giữa anh và em có cái duyên đó không. Học chung với nhau gần 3 năm nhưng mãi đến năm thứ 3 em mới biết anh. Lớp mình ngày đó đâu có nhiều người đâu anh nhỉ? Em thật quá vô tâm phải không anh? Không chỉ riêng mình anh đâu, còn rất nhiều người trong lớp em vẫn không biết hết được.
Thời gian mà chúng ta ở gần nhau quá ít nhưng cũng đủ để em có thể hiểu anh, đủ để em chuyển từ "ghét" sang yêu anh. Ngày đó, nhiều người đến với em, họ sẵn sàng chờ em. Em lấy đó làm điều kiêu hãnh nhưng em chẳng quan tâm đến họ vì đơn giản là em không yêu họ. Em không biết em bắt đầu nghĩ về anh, nhớ về anh là từ lúc nào, em không xác định được. Nhưng em biết được cái cảm xúc yêu một người, chờ đợi một người là như thế nào. Và dường như đến lúc đó thì em mới hiểu và trân trọng những tình cảm mà những người trước kia đã giành cho em. Có lẽ đó cũng là một cách mà ông trời muốn "trừng phạt" em, đó chính là được gặp anh.
Anh nhắn tin, anh gọi điện thoại cho em nhiều hơn những người bạn của anh. Anh trò chuyện với em dịu dàng hơn. Anh tâm sự với em nhiều hơn. Và trong lúc khó khăn, em cũng là người đầu tiên anh mong được chia sẻ. Anh biết không, chỉ những điều như thế thôi cũng đủ làm con tim em rộn ràng. Anh còn nhớ không, vào lúc nửa đêm anh vẫn thường nhắn tin cho em, anh vẫn hay gọi điện thoại cho em, anh sợ làm phiền giấc ngủ của em nhưng đối với em chẳng có gì phiền hà hết. Em biết anh cũng đang nghĩ về em, anh cũng có những cảm xúc mà em đang có đúng không anh.
Đến một ngày, gia đình em xảy ra sự cố, em tuyệt vọng, em không đủ sức để có thể tiếp tục cuộc sống trên cõi đời này thì anh, chính anh đã nâng em dậy. Anh lo lắng cho em, anh quan tâm đến từng giấc ngủ, từng bữa cơm và lần đầu tiên anh la em vì em cứ tự hủy hoại mình, và lúc đó em biết anh yêu em. Nhưng khi cuộc sống của em trở lại bình thường thì càng ngày anh càng rời xa em. Không còn những tin nhắn, những cuộc điện thoại lúc nửa đêm, tất cả không còn nữa. Anh có công việc riêng của mình, em cũng vậy. Anh đang bận lo cho sự nghiệp của mình, và em cũng vậy.
Hơn một năm trôi qua, em vùi đầu vào công việc, dường như em không còn chút thời gian nào nữa để nghĩ đến chuyện tình cảm nhưng thực ra không lúc nào em không nghĩ về anh. Quá bận với công việc, em không còn thời gian để nghỉ ngơi, về đến nhà chỉ biết ngủ và ngủ. Em không biết đến thứ bảy, chủ nhật vì mọi thời gian em đều giành cho công việc. Lúc nào em cũng đi làm từ sáng sớm và kết thúc công việc lúc gần nửa đêm. Có những hôm thấy đồng nghiệp của mình được người yêu đến đón, còn em thì cũng chỉ mình em với chiếc xe, muốn gọi cho anh, nhưng em gọi với tư cách là gì đây, em tủi thân, em khóc. Quá nhiều áp lực đối với em, em cần sự chia sẻ, và trong suốt thời gian đó em chỉ có mình em thôi. Hơn một năm gặp lại anh, vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn giọng nói ấm áp ấy và anh vẫn quan tâm đến em. Bao nhiêu nỗi thất vọng, trông chờ, hờn dỗi tự dưng biến đâu mất và những cảm xúc trong em lại tràn về.
Em biết sau bữa gặp đó anh vẫn lại xa em, anh vẫn không nhắn tin, vẫn không gọi điện thoại cho em. Nhưng em biết một điều tình cảm mà anh giành cho em không hề thay đổi, anh đang lo cho sự nghiệp của mình, anh chưa đủ can đảm bày tỏ tình cảm của mình vì anh sợ khi anh chưa có sự nghiệp vững vàng anh sẽ không cho em cuộc sống đầy đủ. Em hiểu tất cả những điều đó, em không muốn gây áp lực cho anh, em biết vẫn chưa đến lúc để anh bày tỏ. Em vẫn chỉ âm thầm lo lắng cho anh và chờ đợi anh. Thời gian cứ trôi đi, hằng ngày em vẫn mong tin anh, và vẫn chờ đợi anh. Bạn em từng nói với em hãy bày tỏ trước anh nếu không muốn mất anh. Em hiểu những điều mà bạn em đã nói nhưng em vẫn không đủ tự tin vì em sợ em ngộ nhận tình cảm của anh. Nếu thật sự có ngày đó thì em nghĩ đó cũng là lúc em rời xa anh mãi mãi. Và đã đến lúc em cảm thấy mệt mỏi và yếu đuối trước tình cảm của mình, anh có hiểu cho em không? Và ngày đó cũng đến, em đang chuẩn bị đi đến một nơi xa, một nơi rất xa mà ở đó anh không tìm thấy em. Em tự hỏi, có phải em đang chạy trốn anh không? Em không biết. Gần 7 năm rồi, em đã được sống, em đã được yêu, em đã được mong chờ, nhưng bây giờ những điều đó là quá sức đối với em. Có lẽ khi đọc được những dòng này cũng là lúc em đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Em tin vào duyên phận, nếu chúng ta có duyên thì chúng ta sẽ còn gặp lai. Và cuối cùng điều mà em muốn nói với anh trong suốt 7 năm qua, đó là "em yêu anh".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em bây giờ là gì trong mắt anh Em không biêt là mình đúng hay sai khi yêu anh nhưng thực sự em rất yêu anh. Yêu anh bằng cả con tim nhỏ nhoi và ngờ nghệch này. Nhưng hình như anh không biêt điều đó hay anh cố tình không nhận ra tình yêu đó. Em đã làm tất cả những gì mình có thể để làm cho anh, nhưng...