Con đường dẫn tôi đến gay…
Tôi là gay, một anh chàng gay với một cuộc sống đầy những biến động và sóng gió (Ảnh minh họa)
Một hôm, tôi đán.h liều hôn anh, đấy là nụ hôn đầu đời. Nụ hôn ấy không mang đến cho tôi cảm giác gì nhưng không hiểu sao, anh không trách mắng mà còn hôn lại tôi nữa…
Trong cuộc sống mỗi con người đều có những bí mật riêng cần phải che giấu. Tôi cũng vậy, cũng có một bí mật chưa từng chia sẻ cùng ai… nhưng khi tôi quyết định chia sẻ với Tâm sự bí mật này, tôi tin chắc sẽ có người nào đó phát hiện ra tôi là ai.
Khi chia sẻ những điều này, tôi chỉ muốn mọi người hiểu thêm về một thế giới vẫn luôn tồn tại cùng với sự phát triển của xã hội. Tuy mọi người ở giới thứ ba không nhiều nhưng họ cũng rất cần tới sự thông cảm và chia sẻ của mọi người.
Sau khi đọc được những dòng tâm sự này, tôi tin chắc rằng, có người sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, có người không hiểu sẽ ghê tởm và khin.h thườn.g những con người như tôi… nhưng dù sao đi nữa, đó cũng là cách nhìn nhận và đán.h giá của mọi người. Còn tôi, khi trút hết những dòng tâm sự này, tôi sẽ thanh thản hơn khi tôi được sống với chính mình, đó là cuộc sống của riêng tôi. Và tôi chỉ muốn nói với mọi người một điều rằng, tôi hạnh phúc khi nói mình là gay.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhỏ hạnh phúc, ở một vùng quê yên bình, cuộc sống của tôi dường như luôn đủ đầy về tình cảm cũng như vật chất. Tôi hạnh phúc khi được sống trong tình yêu thương của bố mẹ, có cơm ăn áo mặc đủ đầy và được cắp sách đến trường giống như bao người bạn cùng trang lứa khác…
Năm lên 7 tuổ.i, tôi đến sống với bà ngoại và bác, cũng cách nhà tôi không xa. Trong một lần bố mang tôm xuống nhà bà ngoại cho chúng tôi ăn, trên đường trở về nhà, bố đã bị một tên say rượu đâ.m vào và kéo lê bố một đoạn đường khoảng 10 mét. Mọi người dân quanh đấy đã đưa bố tôi vào viện và chạy vào báo cho bà ngoại tôi. Đến lúc mọi người chạy ra thì chỉ nhìn thấy những vệt má.u kéo dài trên đường…
Tuổ.i còn nhỏ, tôi đâu có hiểu được sự việc xảy ra đáng sợ như thế nào? Lúc ấy, tôi vẫn cười đùa rất vui vẻ với mấy đứa bạn hàng xóm xung quanh đấy. Mẹ tôi ở trên nhà sau khi biết tin đã không thể bò đi nổi và phải nhờ bà con làng xóm đưa mẹ ra viện thăm bố.
Có một chuyện đã khiến tôi hối hận cho đến tận bây giờ. Khi bố tôi hấp hối, mẹ bảo một người họ hàng về đón tôi ra để nhìn mặt bố lần cuối thì tôi đã hết toáng lên và không đến. Bởi trong đầu một đứ.a tr.ẻ con, bệnh viện thật đáng sợ. Kể từ giây phút đó, tôi vĩnh viễn mất bố và cho tới tận bây giờ, hình ảnh của bố cũng đã mờ dần trong tâm trí tôi. Giờ đây, tôi rất hối hận và chỉ ao ước rằng: “Giá như hôm đó tôi có một chút dũng cảm để ra bệnh viện thăm bố thì tôi đã có những kỉ niệm về người đã sinh thành ra mình”.
Mẹ tôi ra viện và kể cho tôi biết: “Khi bố bị ta.i nạ.n, khuôn mặt bố đã bị biến dạng”… mỗi lần nghĩ đến câu nói ấy của mẹ, khóe mắt tôi lại cay cay. Tôi nhớ bố quá, bố là một người đàn ông tốt, luôn yêu vợ thương con… vậy mà, cuối cùng, bố cũng phải từ giã người vợ trẻ và những đứa con thơ của mình để sang một thế giới khác.
Tôi vĩnh viễn mất bố và cho tới tận bây giờ (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mọi người kể cho tôi nghe rằng, ngày bố tôi phải làm phẫu thuật nên phải cạo trọc đầu. Không hiểu lý do vì sao hộ lý và y tá không làm việc ấy. Mẹ tôi đa.u xó.t thương chồng nên đã tự tay cạo đầu cho bố trước khi lên bàn mổ trước sự chúng kiến của các bác (anh trai của bố tôi). Sau này lớn lên, vẫn có một chân lý luôn tồn tại trong đầu tôi: “ Tình anh em không bao giờ bằng được tình nghĩa yêu thương của người vợ dành cho chồng”. Trước khi lên bàn mổ, bố tôi vẫn tỉnh táo và nói được với mẹ tôi rằng: “ Anh biết em lấy anh hai bàn tay trắng. Anh chưa làm gì được cho em và các con bớt khổ… nhưng em hãy cố gắng sống và nuôi hai con ăn học thành người”. Nói xong, bố ghì chặt mẹ vào lòng… và có lẽ, bố bị đau quá nên đẵ cắn mạnh vào vai mẹ, để đến bây giờ, vết sẹo ấy vẫn hằn sâu trên vai mẹ.
Khi cánh cửa phòng mổ mở ra cũng là lúc mẹ tôi phải ôm trên vai trách nhiệm của một người cha, người mẹ. Bố tôi ra đi là niềm mất mát vô cùng to lớn… để rồi, lớn lên từng ngày, tôi mới hiểu được rằng: “ Mẹ là duy nhất một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng”. Mẹ tôi vĩ đại quá! Sau 15 năm bố mất, tôi đã 21 tuổ.i đầu và cậu em trai của tôi cũng 18 tuổ.i thì công lao và sự hi sinh của mẹ dành cho anh em chúng tôi không thể nói hết thành lời.
15 năm không có chồng bên cạnh, 15 năm một mình vất vả nuôi con, 15 năm cái gia đình nhỏ này một mình mẹ tôi gánh vách không một lời oán than… Bao nhiêu cơ cực và sóng gió mẹ phải chịu đựng, nhẫn nhịn để nuôi hai anh em chúng tôi ăn học thành người. Vậy mà không biết bao lần, mẹ bị các anh của bố tìm cách vu oan “ loại đàn và lăn.g loà.n” để tìm cách đuổi mẹ con chúng tôi ra đường chỉ vì mảnh đất chúng tôi đang ở. Chao ôi! Chỉ vì đất đai mà các bác đã không nỡ vu oan, sỉ nhục một người đàn bà bất hạnh để chiếm đoạt và đuổi mẹ con chúng tôi ra đường…
Dù bị anh em của chồng đối xử không ra gì nhưng mẹ tôi vẫn sống, vẫn nhẫn nhịn tất cả những điều xa tiếng xấu để nuôi hai anh em chúng tôi ăn học thành người. Cũng không vì thế mà mẹ oán trách hay thù hận mọi người vì đã vu oan cho mẹ. Mẹ nói với chúng tôi rằng: “ Cây ngay không sợ chế.t đứng. Mẹ không như thế nên các con không phải sợ. Với mẹ, có 2 con là thứ quý giá nhất rồi”.
Mẹ tôi sống trên sự ghét bỏ của gia đình nhà chồng nhưng mẹ vẫn sống đúng đạo làm dâu, làm em… để tới bây giờ, gia đình tôi chẳng giàu có hơn ai nhưng mẹ con tôi luôn nhận được sự yêu thương và nể trọng của tất cả mọi người. Bởi mẹ tôi đã sống vì cái tâm, cái đức của người phụ nữ… và giờ đây, ba chị dâu của mẹ vẫn tự hào khi có được một người em dâu hiếu thảo, đảm đang như mẹ.
Bây giờ lớn lên, tôi mới hiểu thấu sự cô quạnh của mẹ khi thiếu hơi ấm của chồng như thế nào. Tôi cũng nói với mẹ “ Mẹ hãy tìm cho mình một niềm vui và hạnh phúc. Dù người đó là ai con cũng đồng ý”. Nhưng mẹ chỉ cười nói “Mẹ sống quen thế này rồi. Nếu mẹ có ý định đi bước nữa thì mẹ đã không nuôi được 2 con trưởng thành. Mẹ có hai con là quá đủ”. Tôi tự hỏi, hạnh phúc là gì mà mọi người vẫn mải mê tìm kiếm… nhưng với tôi, hạnh phúc là ở đây, trong chính ngôi nhà nhỏ này, là gia đình và sự yêu thương của mẹ.
Người mẹ nào sinh con ra, nuôi con lớn chẳng mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với con mình? Hơn nữa, tôi lại là con trai nên lúc nào mẹ cũng mong tôi lập gia đình để có cháu nội bế. Nhưng “Mẹ ơi! Con xin lỗi. Chuyện bí mật này làm sao con dám nói với mẹ, khi con là gay? Mẹ đã quá vất vả vì con rồi, nếu như con nói ra sự thật bất hạnh này thì mẹ sẽ thế nào đây? Còn ai hiểu và thông cảm cho nỗi lòng của con nữa?”...
Có những lúc tôi thật ghê tởm bản thân mình và tôi tự hỏi: “Tại sao tôi lại làm những việc như thế?“. Tôi nghĩ, ai trong chúng ta cũng đều có một bí mật cần che giấu… và bí mật có được hé lộ hay không cũng phụ thuộc vào con người ta có dám đối diện với nó hay không thôi?
Tôi luôn mong cho anh hạnh phúc… bởi dù sao đi nữa, anh cũng là mối tình đầu trong thế giới gay của tôi (Ảnh minh họa)
Tôi là gay… tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại như vậy? Liệu có phải là do tôi thiếu bàn tay chăm sóc và hơi ấm của một người cha đã khiến tôi như thế này? Hay do tôi không có được sự giáo dục về giới tính nên đã không tìm được giới tính thật của mình trong quá trình dậy thì?… nhưng dù vì lý do gì đi chăng nữa thì tôi cũng chắc chắn một điều rằng, tôi là gay.
Tôi biết chắc chắn một điều rằng, mình không thể lập gia đình vì tôi không muốn lừa dối bất cứ một người con gái nào cả. Cuộc sống của tôi cho đến tận bây giờ vẫn chưa biết tới một cái nắm tay của người con gái là như thế nào thì làm sao tôi có thể lập gia đình? Tôi cũng không thể cưới một người con gái không yêu về làm vợ để làm trọn trách nhiệm của người con trai trưởng trong gia đình, tôi sợ như những anh chàng gay khác, cũng cưới vợ, cũng sinh con… nhưng giữa họ không có tình yêu mà chỉ có trách nhiệm. Sống như vậy thì chỉ làm tổn thương người con gái đã hết lòng yêu thương và chăm chút gia đình của họ mà thôi…
Nếu những người thân, bạn bè biết tôi bị gay, chắc chắn họ sẽ rất kì thị. Nhưng cũng là con người với nhau, tôi mong muốn mọi người hãy mở rộng lòng mình và chấp nhận những con người thuộc giới tính thứ ba, bởi họ cũng là một phần tạo nên xã hội đầy màu sắc. Chúng tôi cũng chẳng khác gì những con người bình thường vì chúng ta đều sống theo quy luật tất yếu của tự nhiên … Nhưng những gì tôi sống, tôi cảm nhận, tôi hạnh phúc khi nói mình là gay.
Có lẽ mọi người sẽ nghi ngờ giới tính của tôi, cũng như sự khẳng định của tôi ở thế giới thứ ba? Nhưng sống trên đời 21 năm nay, tôi đã trải qua những cung bậc cảm xúc, những tư tưởng khác nhau, sự đấu tranh của bản thân mình… và giờ đây, tôi có thể khẳng định được giới tính thật của mình.
Con đường dẫn tôi đến gay… đấy là khi bố tôi mất, tôi thường xuyên đến ngủ với một người anh họ. Anh ấy là người rất bình thường, đã trưởng thành và cơ thể của anh cũng đã phát triển hết. Dù mới 7 tuổ.i nhưng tôi rất hiếu động và muốn tìm hiểu mọi thứ trên cơ thể của anh. Mỗi lần ngủ với anh, tối nào tôi cũng cho tay và quần anh và mò mẫn cái gì đó… Lúc đầu, anh có quát tôi không để yên cho anh ngủ nhưng lâu dần thì anh cũng kệ, coi đó như một thói quen. Kể từ đó, tôi thường xuyên sang ngủ với anh. Chúng tôi đã ngủ với nhau từ năm tôi 7 tuổ.i cho đến khi tôi học lớp 9, là năm tôi 15 tuổ.i.
Năm ấy, tôi bắt đầu dậy thì và lúc ấy, tôi cũng đã biết thỏa mãn là gì. Cơ thể tôi bắt đầu phát triển nhưng lại trái ngược với những cậu bạn của mình. Tôi khao khát được ngắm nhìn cơ thể đàn ông và anh họ tôi lại là một mình mẫu quá lý tưởng bởi sự cao to và rất nam tính.
Những tối ngủ với anh là những lần tôi khao khát thể xác tới rạo rực. Tôi biết mình đã lớn và biết mình phải làm gì nhiều hơn là chỉ cho tay và quần của anh. Một hôm, tôi đán.h liều hôn anh, đấy là nụ hôn đầu đời. Nụ hôn ấy không mang đến cho tôi cảm giác gì nhưng không hiểu sao, anh lại không trách mắng tôi mà trái lại, anh cũng hôn tôi… và anh em chúng tôi đã quấn vào nhau từ giây phút ấy.
Tôi bắt đầu biết là.m tìn.h, biết sung sướng là như thế nào… Và tôi tự hỏi: “ Anh tôi là một người đàn ông bình thường thì tại sao lại có thể làm như thế với tôi?”... Cứ đêm về, anh em chúng tôi lại điên cùng lao vào nhau mà không ai nói với ai bất cứ lời nào, cũng không ai có thể lý giải nổi tại sao chúng tôi lại làm như vậy?
Cũng vì không thể hiểu được những gì mình làm với anh họ nên tôi đã mò mẫm vào mạng để tìm hiểu và biết được, những hành động như thế với người đồng tính gọi là gay.
Lên cấp ba, tôi đi học và ôm trong lòng nỗi tâm tư không biết chia sẻ cùng ai. Cho đến khi tôi học lớp 11, cũng là lúc anh họ rời xa gia đình để vào Nam đi bộ đội. Giờ đây, anh cũng đã lập gia đình ở trong đó và có một cuộc sống rất yên ổn, hạnh phúc…
Tôi luôn mong cho anh hạnh phúc… bởi dù sao đi nữa, anh cũng là mối tình đầu trong thế giới gay của tôi ở cái tuổ.i ngây ngô ấy.
Thế đấy các bạn ạ! Tôi là gay, một anh chàng gay với một cuộc sống đầy những biến động và sóng gió. Dù bị kì thị, ghét bỏ hay nhận được sự chia sẻ, cảm thông… thì giờ đây, tâm hồn tôi cũng thanh thản hơn khi tôi đã sống thật với bản thân mình và dám tâm sự hết nỗi lòng của mình!
himitsu.cuocdoi@…
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Khi người yêu "yêu" bạn đồng giới
Anh ấy chỉ yêu người đồng giới!... (Ảnh minh họa)
Bí mật của anh không chỉ là bí mật, nó vén mở vô vàn những cánh cửa mới và cũng tước đoạt mọi cảm xúc trong trẻo trong cuộc đời tôi...
Thật tình cờ khi phát hiện người mình yêu có những điều khác biệt. Anh ấy cũng chỉ yêu người đồng giới!
Kể từ đó tôi đã mất rất nhiều thời gian để dằn vặt, tự vấn và tìm lại cân bằng cho chính mình. Bí mật của anh không chỉ là bí mật, nó vén mở vô vàn những cánh cửa mới và cũng tước đoạt mọi cảm xúc trong trẻo trong cuộc đời tôi. Tôi đã đi qua những ngày tháng chỉ có những câu hỏi không lời đáp, rằng tôi nên cư xử thế nào với anh, liệu còn một tia hi vọng nào dành cho tôi và liệu tôi có sẵn sàng để chấp nhận sự thật mà anh mang tới.
Suốt giai đoạn đó người tôi như xẻ đôi, một nửa thuận hòa với sự thật, một nửa khao khát thay đổi trong thinh lặng. Tình yêu trong tôi cứ âm ỉ mãi như một đốm lửa xanh xao, không ngọn gió nào thổi tắt đi được, dù tôi biết nó buộc anh phải bắt đầu tạo dựng lại khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Yêu một người luôn là điều tốt đẹp nhất thế gian này...(Ảnh minh họa)
Nhưng rồi tôi nhận ra điều khiến tôi mệt mỏi và đau lòng nhất không phải là tình yêu không được đáp lại, mà là ý thức được sự vô tâm của mình đối với những người đồng tính. Có lẽ nếu tôi không gặp anh, tôi sẽ tiếp tục tin vào những kỳ thị của xã hội, tiếp tục phủ nhận, thậm chí xua đuổi họ. Tôi nhận ra không ai có thể quyết định giá trị kinh nghiệm của tôi bằng chính tôi cả. Dần dà, sự thông hiểu phần nào xoa dịu nỗi buồn trong lòng tôi.
Khi không cố gắng thay đổi sự thật nữa, tâm hồn tôi nhẹ dần và sẵn sàng hơn để đón nhận những niềm vui mới. Chúng tôi trò chuyện cởi mở hơn với nhau, và càng hiểu rõ con người anh, tôi nhận ra anh và tôi, cũng như bao người khác, đều cùng chia sẻ một khát vọng: khát vọng được yêu. Mà cảm giác bị khước từ vẫn còn nhẹ nhàng lắm so với cảm giác bị phủ nhận. Tôi không muốn sự ích kỷ của mình vô tình phủ nhận tiếng nói của anh và những khát vọng anh đã bày tỏ, vì vậy tôi đón nhận sự chia sẻ của anh bằng tất cả lòng thành, sẵn sàng lắng nghe anh như một người bạn thân, cả khi những lời anh nói trở thành những vết xước trong lòng tôi.
Dù sao tôi vẫn tin đó là lẽ phải trong đời. Rằng chúng ta không có quyền phán xét và định đoạt hạnh phúc của người khác. Mọi sự áp đặt và đè nén không thể làm những cảm xúc hay khát vọng ấy mất đi được, chỉ là chúng không còn được tự do để bày tỏ mà thôi. Yêu một người luôn là điều tốt đẹp nhất thế gian này, vậy thì hà cớ gì chúng ta phải xua đuổi hay sợ hãi nó? Hà cớ gì ta phải làm đau những người mà ta yêu thương chỉ vì họ không giống những gì ta kỳ vọng? Đó không phải là sự khôn ngoan, mà là lòng háo thắng và ích kỷ.
Trả tự do cho anh, tôi cũng trả tự do cho chính mình...
Theo Tuổ.i trẻ
Tôi đã yêu một cô gái Thái Gia đình sẽ không bao giờ đồng ý cho con gái của mình chung sống với một người phụ nữ đến từ một đất nước khác. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người con gái... nhưng cuối cùng, chuyện đó đã xảy ra. Hiện tôi đang ở Hồng Kông nhưng tôi vẫn thường xuyên theo dõi các bài viết...