“Con du học, vợ tôi đến tối lại ôm gối khóc ròng”
Vợ chồng chúng tôi cứ bị kẹt giữa một bên là mong muốn con vươn xa, một bên mong các con không rời khỏi vòng tay của mình.
Kính gửi chuyên gia
Vợ tôi sinh 3 trong lần thứ hai, chúng tôi có 4 cô con gái sàn sàn tuổ.i nhau. Rất nhiều nhọc nhằn để nuôi dạy các con nhưng niềm vui, hạnh phúc mỗi ngày bọn trẻ mang đến cho vợ chồng tôi luôn đầy ăm ắp.
Năm nay, các con rủ nhau đi du học cả lượt. Con gái lớn của tôi làm Tiến sĩ ở Hà Lan, còn 3 đứa nhỏ sang New Zealand học đại học. Khỏi phải nói chúng tôi tự hào về các con như thế nào. Nhưng trong lòng cũng có một khoảng trống không gì khoả lấp nổi. Vợ tôi thương nhớ các con, ban ngày thì ra sức nấu các món ngon cho con ăn, tối lại ôm gối khóc ròng. Còn người thân, bạn bè của chúng tôi ai cũng bảo, cho con gái đi du học thì hay bị “bắt cóc” ở lại hơn con trai vì con gái khó cưỡng lại tiếng gọi tình yêu.
Vợ chồng chúng tôi cứ bị kẹt giữa một bên là mong muốn con vươn xa, một bên mong các con không rời khỏi vòng tay của mình. Chuyên gia đứng bên ngoài khách quan, anh thấy việc này thế nào, thêm lập luận giúp chúng tôi an lòng nhé!
Anh Tuấn Khanh thân mến!
Video đang HOT
Thật vui vì nhận được những tâm tình của anh. Trước hết, xin được chia vui cùng anh, chị vì sự thành công của các con. Quả thật, đây là điều vô cùng đáng quý và cũng là niềm hạnh phúc của những người làm cha mẹ phải không anh?! Những gì mà các con có được ngày hôm nay là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu thương và công lao dạy dỗ của anh chị trong suốt những năm tháng qua. Với tình yêu thương lớn lao như vậy, khi các con lần lượt rời xa vòng tay cha mẹ để đến với bến bờ của tri thức và cuộc sống mới thì hẳn là người cha, người mẹ nào cũng thương nhớ con cả.
Tuy nhiên, suy cho cùng thì cha mẹ không thể ở bên con mãi mãi trên cuộc đời này mà điều quan trọng nhất chính là tạo bệ phóng vững chắc để con có thể sống cuộc đời của chính mình. Có lẽ, khi thấy con được hạnh phúc và phát triển ở chân trời mới thì sự mãn nguyện sẽ dần thay thế cho nỗi nhớ nhung của vợ anh dành cho các con.
Hơn nữa, thời đại hiện thì công nghệ có thể kéo gần mọi khoảng cách về địa lý giữa anh chị và các con. Khi các con thành công hơn, việc anh, chị sang thăm con kết hợp với đi du lịch hay các con về thăm nhà cũng không phải là điều quá khó anh nhỉ?!
Sau 7 năm du học, tôi kinh ngạc khi biết cô ấy vẫn đợi chờ mình
Nếu lần này tôi đi mà vẫn giữ im lặng thì thật là quá độc ác với cô ấy. Tôi hân hoan hạnh phúc nhưng không biết mình nên bắt đầu như thế nào...
Chị Thanh Tâm thân mến!
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, bố mất sớm, mẹ hay bệnh vặt triền miên nên kiế.m tiề.n nuôi tôi rất khó khăn. Từ bé, tôi đã ý thức phấn đấu học hành để sau này có thể kiế.m tiề.n nuôi mẹ, để mẹ đỡ vất vả, được nghỉ ngơi. Và tôi đã thực hiện được phần nào tâm nguyện của mình.
Cuộc sống của hai mẹ con tôi không dư dả nhưng cũng có một căn nhà nhỏ 2 tầng xinh xắn trong ngõ, đầy đủ tiện nghi, lúc mẹ ốm không còn phải cuống cuồng lo không có tiề.n chạy chữa.
Nhưng cũng vì hoàn cảnh gia đình mà tôi không dám bộc lộ tình cảm của mình với người con gái tôi yêu. Chúng tôi học cùng nhau từ lớp 9. Gia đình cô ấy có điều kiện, được gia sư kèm cặp học hành, cô ấy cũng chăm ngoan nên luôn là người cạnh tranh vị trí nhất nhì với tôi.
Tôi thích cô ấy ngay từ hồi đi học. Đến nỗi vào cấp 3, tôi quyết thi vào trường chuyên cô ấy chọn, mặc dù biết rằng như vậy, mẹ tôi sẽ phải vất vả nhiều. Nhưng tôi cũng ý thức mình sẽ có cơ hội để đạt được những dự định của mình sớm hơn nếu tiếp tục dẫn đầu ở ngôi trường này.
Lên cấp 3, cô ấy có nhiều bạn trai vây quanh, vẫn là một "ngôi sao" cạnh tranh học với tôi. Còn tôi, cứ ôm tình cảm của mình, càng nỗ lực phấn đấu học hành hơn. Tôi quyết định đi du học ở Đức.
Sau 7 năm du học, tôi gặp lại cô ấy trong buổi họp lớp. Tôi vẫn không dám nói gì. Cô ấy trở thành một cô giáo dạy Văn có rất đông học trò và có người yêu.
Gần đây, đi uống cà phê với một cô bạn để chuẩn bị về Đức, tôi mới biết cô ấy vẫn chờ đợi tôi. Người yêu của cô ấy hiện tại là người thích cô ấy từ hồi đại học, gia đình cô ấy đều coi anh như người nhà nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận lời yêu và luôn nói rõ anh ấy chỉ là một người anh cô ấy rất tôn trọng.
Nếu lần này tôi đi mà vẫn giữ im lặng thì thật là quá độc ác với cô ấy. Tôi hân hoan hạnh phúc nhưng không biết mình nên bắt đầu như thế nào. Và tôi cũng muốn thú nhận rằng, tôi ghen tỵ với tình cảm mà người đàn ông kia dành cho cô ấy. Mong chị chia sẻ và tư vấn cho tôi.
Tôi xin được giấu tên.
Chào em!
Cảm ơn em đã chia sẻ câu chuyện của mình. Những cảm xúc em đang trải qua thực sự phức tạp nhưng chúng là điều rất tự nhiên khi em biết tình cảm giấu kín nhiều năm của người mình yêu.
Trên hành trình đầy cố gắng của em, việc dồn hết tâm sức để chăm lo cho mẹ và đạt được mục tiêu cá nhân là rất đáng quý nhưng cũng dễ hiểu vì sao em đã không dám thổ lộ tình cảm với người con gái mình yêu.
Điều em cần làm lúc này là lắng nghe chính mình xem em mong muốn điều gì từ mối quan hệ này. Cô ấy cũng đã đợi chờ và nuôi dưỡng tình cảm suốt thời gian dài, điều này rất đặc biệt.
Quan trọng là bây giờ liệu em có vượt qua chính mình, thực sự mở lòng để bước vào mối quan hệ tình cảm trọn vẹn với cô ấy không? Và cả hai có thực sự muốn xây dựng mối quan hệ? Nếu em nhận thấy tình cảm của mình dành cho cô ấy không thể cất giấu nữa, hãy mạnh dạn tiến tới.
Cảm giác ghen tỵ khi người khác gần gũi với cô ấy là điều tự nhiên. Nhưng thay vì để nó trở thành rào cản, hãy biến nó thành động lực để can đảm hơn trong việc tiến đến gần cô ấy, chia sẻ cảm xúc thật của mình và cho cô ấy thấy rằng em sẵn sàng xây dựng một mối quan hệ nghiêm túc.
Nếu em quyết định không im lặng nữa, một cuộc trò chuyện thẳng thắn với cô ấy là cần thiết. Hãy chia sẻ về những điều đã khiến em im lặng trong thời gian qua và thẳng thắn bộc lộ tình cảm.
Đây có thể là cách giúp cả hai cùng hiểu và cảm thông cho nhau, dù kết quả là gì. Thực sự, không dễ gì để một người vượt qua rào cản của bản thân và dũng cảm đối diện với tình cảm đã chôn giấu. Nhưng Thanh Tâm tin rằng, sự thành thật và can đảm sẽ giúp em tìm thấy hạnh phúc.
Em chồng vay tiề.n đi du học suốt 4 năm chẳng chịu trả, ngày trở về còn muốn chiếm thêm của vợ chồng tôi thứ này khiến tôi giận run người Đúng là giặc bên ngô không bằng bà cô bên chồng, có cô em chồng ghê gớm đành hanh mỗi lần làm việc gì cũng nên cẩn trọng các chị ạ. Cái câu "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng" quả không sai các chị ạ. Em lấy chồng được 5 năm thì 4 năm không phải ở với cô em...