Con dâu tranh luận với mẹ chồng rồi bỏ về ngoại, thương cháu nên bà đi đón thì bị thông gia nói thế này
Bà Xuân thật không ngờ, gia đình bà đã bị con dâu đặt điều nó.i xấ.u đủ kiểu.
Tiến và Huệ kết hôn mới được hơn 1 năm nhưng đã xảy ra đủ thứ chuyện, bên cạnh những chuyện nhỏ nhặt trong gia đình thì mối quan hệ không được “cơm lành canh ngọt” cho lắm giữa Huệ và mẹ chồng cũng khiến tình cảm của vợ chồng cô ảnh hưởng ít nhiều.
Đỉnh điểm là khi Huệ vừa sinh con. Những mâu thuẫn trong việc chăm sóc con dâu và cháu bé cũng khiến Huệ và mẹ chồng khó chịu ra mặt.
Huệ không ngại cãi nhau tay đôi với mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Trong khi Huệ sống khá hiện đại, sinh con xong là muốn ăn món nọ món kia hay ra ngoài cho thoáng thì bà Xuân lại bắt cô phải kiêng khem. Bà tuyệt đối cấm con dâu ăn hải sản, rau sống, đồ ăn nhanh, nước ngọt… Còn Huệ thì cứ thèm là ăn, không được ăn đàng hoàng thì cô bảo chồng mua về rồi giấu diếm ăn vụng. Một vài lần em bé bị đi ngoài nên mẹ chồng cũng phải nhắc nhở con dâu liên tục. Chưa kể, việc chăm em bé cũng làm cả Huệ và bà Xuân căng thẳng. Cứ mẹ một kiểu bà một kiểu đốp nhau chan chát.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn dâng cao khi hôm đó, Huệ có ý định đưa con trai 4 tháng tuổ.i đi dự sinh nhật con của một người bạn nhưng bà Xuân dứt khoát không đồng ý. Huệ thì bảo vệ quan điểm chỉ cần kiêng 3 tháng là được, ra ngoài cũng tốt cho em bé còn bà Xuân nhất mực khẳng định phải kiêng 6 tháng, cháu bà còn quá bé, không thể cho ra ngoài như vậy được. Nói qua nói lại một hồi thì hai mẹ con bắt đầu lớn tiếng, không ai chịu nhường ai.
- “ Chị đi đâu thì đi, để thằng nhỏ ở nhà cho tôi“.
- “ Mẹ đừng có cổ hủ mãi như thế nữa, trẻ con phải ra ngoài mới tốt, cứ nhốt nó trong cái phòng tù mù, bí bách này nó còn dễ sinh bệnh hơn. Con cũng thế, mẹ cứ bắt con ở nhà mãi là con trầm cảm đấy ạ!“.
- “ Gái đẻ thì phải kiêng, ngày xưa chúng tôi cũng thế, chúng tôi có trầm cảm đâu, chồng chị cũng có sinh bệnh đâu?“.
- “ Thôi, mẹ cứ để con cho cháu đi, không sao đâu mẹ ạ, đến giờ con phải đi rồi, con xin phép mẹ“.
Video đang HOT
- “ Nếu chị giỏi thì chị đi luôn đi“.
Nghe mẹ chồng nói vậy, Huệ xách đồ đi thẳng. Đến tối Tiến về, mặt nhăn nhó hỏi mẹ đã xảy ra chuyện gì khiến Huệ bảo bị mẹ đuổi về nhà đẻ. Bà Xuân khá bất ngờ, bà thực lòng nóng giận nên nói vậy chứ nào có ý đuổi con cháu.
Những ngày sau, dù Tiến có thuyết phục thế nào Huệ cũng không về. Thấy tình hình không ổn, thương con thương cháu, bà Xuân chủ động xuống nhà Huệ để đón con dâu về. Ai ngờ, vừa đến nơi đã bị thông gia nói rát mặt: “ Chị sui ạ, lúc gả con Huệ, tôi đã nhờ chị dạy bảo cháu thêm, ở nhà thì chúng tôi thương và chiều nó lắm, chị có con gái chắc chị cũng biết.
Thế nhưng mà không ngờ cháu nó đi làm dâu lại vất vả như vậy. Cháu nó sinh cháu đích tôn cho chị mà chị nỡ để nó ăn uống đạm bạc, kham khổ. Ngày nào cũng cơm trắng, thịt rang với canh rau ngót thì làm sao mà ăn được đây? Rồi cả việc nó ra ngoài cho đầu óc thoải mái chị cũng không cho thì thôi, chị không phải đón nó về làm gì cả rồi lại làm khổ nó. Con tôi, cháu tôi cứ để tôi chăm vậy“.
Khi đến đón con dâu và cháu về, bà Xuân bị thông gia nói không ra gì. (Ảnh minh họa)
Choáng váng nghe những lời của thông gia nói, bà Xuân đứng dậy đi về ngay lập tức. Bà không ngờ sự chăm sóc của bà đối với con dâu lại bị xem như một sự đàm áp thế này. Chưa biết ai đúng, ai sai nhưng dù sao bà cũng đã xuống nước sang nhà thông gia đón Huệ về, đáng lẽ, bà cần được nói chuyện một cách lịch sự và phải phép hơn.
Bà quyết định không đón rước gì nữa, có chân đi thì có chân về.
Theo afamily.vn
Bên ba luôn có con
Một trong những điều Đào muốn làm được cho ba mình là giải tỏa những muộn phiền trong lòng ông.
Vào một buổi trưa nắng nhẹ trên con tháp ba tầng của TP.Bảo Lộc (tỉnh Lâm Đồng), tôi nhìn thấy cô gái dìu ông cụ men theo những hòn đá to, lần ra sát mép dòng suối, rồi cẩn trọng đặt ông ngồi xuống, thả chân vào nước. Cô gái bụm nước bằng hai bàn tay nhỏ tưới nhẹ nhàng lên ông cụ. Chắc để ông quen dần với nước lạnh.
Phải đến 15 phút sau, cô mới từ từ đẩy ông chuồi mình nằm ngâm trong nước. Cô lót cánh tay mình dưới đầu ông và cứ giữ tư thế đó ngồi trò chuyện với ông suốt cả giờ đồng hồ.
Không biết họ nói gì mà thỉnh thoảng lại mỉm cười với nhau. Niềm vui, sự thanh thản, nhẹ nhàng tỏa ra trên khuôn mặt của cả hai. Đến mức, tôi quên cả chuyện leo thác, tắm suối, cứ ngồi ghi lại những hình ảnh cảm động của họ vào ký ức.
Cô con gái ấy là Đào.
Ba con Đào hào hứng trước chuyến đi Ấn Độ mười ngày.
Cách đây sáu tháng, khi Đào chuẩn bị đi công tác thì gia đình gọi điện cho cô báo tin ba bị tai biến phải nhập viện cấp cứu. Hủy chuyến đi, Đào chạy vội vào bệnh viện. Nhìn ba rơi vào trạng thái lơ mơ, lúc nhận ra mình, lúc không, tiêu tiểu không ý thức, Đào quá đau lòng. Trong nhà, Đào thân với ba nhất. Dạo về sau này, Đào nhận thấy ba ngày càng thay đổi. Người đàn ông tính tình vui vẻ, hoạt bát không còn, thay vào đó là người nóng nảy, dễ gây sự với mọi người. Đào cảm nhận, ba có điều gì đó chưa được giải tỏa.
Một tuần sau khi ba nhập viện, Đào bàn với gia đình và đưa ba về chăm sóc. Cô quyết định nghỉ việc, bỏ khóa học tiếng Nhật, giao việc đưa đón con đi học cho chồng để dành toàn thời gian cho ba.
Khi ba còn nằm viện, Đào đã đi học về thực dưỡng để thay đổi chế độ dinh dưỡng của ba. Cô động viên ba thay đổi thói quen ăn uống, bỏ các món chiên, xào, khô, mắm, thịt đỏ... Không để ba một mình đấu tranh với những cơn thèm ăn quen thuộc, cô cùng ăn những món ăn dành cho ba. Cô dùng tinh dầu xoa bóp chân cho ba, chỉ cho ba ngồi thiền, tập hít thở, lắng nghe và trò chuyện với cơ thể mình...
Một trong những điều Đào muốn làm được cho ba mình là giải tỏa những muộn phiền trong lòng ông. Cô đưa ba đến làm quen, trò chuyện với những người tích cực, lạc quan. Cô muốn ba nhìn thấy những người đàn ông, đàn bà cùng tuổ.i với ông vẫn đang tập thể thao, tập nhảy. Cô thậm chí ngăn ba tiếp xúc với những người hay than thở, những người đến thăm mà chỉ biết tội nghiệp ba. Cô muốn ba hiểu rằng ba phải làm chủ cơ thể của mình, tâm hồn mình. Cô nhen lên trong ba lòng khát khao đứng dậy, bước đi như người bình thường.
Ba của Đào đã khỏe mạnh trở lại nhờ sự chăm sóc của con gái.
Hằng ngày, cô đều ghi nhật ký, quay clip những biến chuyển tích cực trong sức khỏe của ba, gửi cho những người bạn có kiến thức về sức khỏe để tham khảo ý kiến và được hướng dẫn thêm. Cô kết nối với những người bạn chữa bệnh bằng Đông y, đưa ba đến chữa trị và học bạn cách bấm huyệt, massage để chữa bệnh cho ba. Mỗi lần thấy ba ngày một khá hơn, cô lại hứa sẽ đưa ba đi nơi này, nơi kia, đến với thiên nhiên. Vào ngày thứ 12, ba đã đứng dậy được. Những vết l.ở loé.t cũ do nằm lâu một chỗ cũng lành một cách kỳ diệu. Với cô đó là một niềm vui không thể tả được.
Nhìn những bức ảnh Đào cùng ba bò lên Linh Quy Pháp Ấn (tỉnh Lâm Đồng), bạn bè không kìm được nước mắt. Nhiều người ngưỡng mộ Đào đã làm được điều kỳ diệu. Thế nhưng, cô nói đó không phải là chuyện kỳ diệu hay công sức nào của cô. Chỉ là cô đang cố hết sức để ba tìm lại chính mình, lấy lại sức mạnh và đứng lên. Ba từng là người mạnh mẽ, tươi vui và rất lạc quan.
Tuổ.i già và cách sống chệch hướng với tự nhiên đã lấy đi sức khỏe, niềm vui của ba. Chỉ cần giúp ba tìm lại được con người khi xưa là ba sẽ khỏe. Lúc ngồi bên cạnh ba, trò chuyện, Đào mới hiểu rằng mình hoàn toàn chưa hiểu ba và đã để ba đơn độc với tuổ.i già. Người già cần nhất không phải là thuố.c men, tiề.n bạc mà cần tình yêu thương, chia sẻ của con cháu.
Đào kể lần đầu tiên tắm cho ba, cô cảm thấy ngại, nhờ chồng giúp đỡ. Nhưng chồng cô cũng từng tự mình chăm sóc cho mẹ già, động viên: không sao đâu, em cứ thử làm đi. Khi tự mình tắm cho ba, thấy ông thích thú vì được vuốt ve, chăm sóc, cô mới nhận ra người già như đứ.a tr.ẻ, muốn được yêu thương, chiều chuộng.
Đào cùng ba bò lên Linh Quy Pháp Ấn.
Ngồi cùng ba bên dòng suối, thấy nước mắt ba chảy ra, xúc động vì lần đầu tiên được tận mắt mình ngắm một ngọn thác, cô mới nhận ra mình cần phải mang đến cho ba nhiều niềm vui hơn nữa trong tuổ.i già.
Vào những ngày đầu tháng 11, Đào thực hiện lời hứa với ba: đưa ông đi Ấn Độ. Cô chuẩn bị một va-li thức ăn, dụng cụ bấm huyệt chữa bệnh cho ba. Hai ba con háo hức với chuyến đi cùng nhau gần mười ngày trước mắt. Đào viết trên Facebook những dòng thơ đầy tình cảm: Ba biết không, đường đời dài lắm/ Chuyện buồn vui sẽ đến rồi đi/ Có những điều không thể sẻ chia/ Nhưng bên cạnh ba luôn là con gái.
Đó là điều Đào đã đúc kết được sau sáu tháng chữa bệnh cho ba, rằng cô sẽ luôn bên cạnh ba như ngày còn bé, ba từng ở bên mình.
Theo phunuonline.com.vn
Những thống khổ mà mẹ đơn thân phải nếm trải mỗi ngày, người ngoài muôn đời không thể hiểu được Quyết định làm mẹ đơn thân, một mình sinh con, chăm sóc con đã khổ, nhưng có những điều còn khiến cuộc đời họ càng buồn tủi, càng đong đầy nước mắt... Dưới đây là những nỗi khổ mà mẹ đơn thân phải gánh chịu, người đời hãy đọc thật kỹ để không làm họ thêm thương tổn, chua xót. Dù đã chuẩn...