Con dâu sinh liền một mạch hai đứa cháu, tôi vui mừng cho nó một căn nhà thì một tháng sau đã thấy hối hận
Bạn gái của con trai tôi có vẻ ngoài khá xinh xắn, tháo vát. Nhiều lần đến nhà, tôi để ý con bé rất biết cách lấy lòng người xung quanh, làm đủ thứ việc.
Tôi chỉ có duy nhất một cậu con trai. Do sinh nở khó khăn nên ngay từ nhỏ tôi đã rất cưng chiều nó. Kinh tế trong gia đình cũng khá giả nên tôi chẳng tiếc con thứ gì, đầu tư cho con học hành đầy đủ. Rất may con trai tôi luôn nằm trong top những đứa giỏi giang trong lớp. Chỉ có điều tính nó rất nhút nhát, ít giao tiếp với người xung quanh, việc gì cũng phụ thuộc và hỏi mẹ.
Học xong ra trường, con trai tôi dẫn bạn gái về nhà, tôi vui mừng lắm. Cứ nghĩ nó khó có bạn gái vì tính cách như vậy nhưng ai ngờ cũng có người chịu thương. Bạn gái của con trai tôi có vẻ ngoài khá xinh xắn, tháo vát. Nhiều lần đến nhà, tôi để ý con bé rất biết cách lấy lòng người xung quanh, làm đủ thứ việc. Tôi nghĩ nếu sau mà con trai tôi cưới được cô bé này quả là có phúc.
Đúng như những gì tôi mong muốn, hai đứa cũng xác định gắn bó. Lúc nó thông báo muốn tổ chức hôn lễ tôi như mở cờ trong bụng. Do có duy nhất một cậu con trai nên tôi ra điều kiện sẽ bỏ tiền tổ chức hoành tráng, đáp ứng đủ mọi tiền thách cưới của nhà gái nhưng sau khi cưới phải ở chung với bố mẹ cho đến khi có con mới ra ngoài.
Hai đứa đồng ý với điều kiện của tôi. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, tôi thì mãn nguyện vì rốt cuộc con trai đã yên bề gia thất. Chỉ mong hai đứa yêu thương, đối xử chân thành, cùng nắm tay nhau đến hết cuộc đời.
Thời gian trôi đi, con dâu tôi sinh liên tiếp hai đứa cháu trai. Trong suốt thời gian con dâu mang bầu và sinh nở, tôi phụ giúp hết không để cho nó phải thiếu thốn thứ gì. Hàng tháng tôi còn tài trợ tiền sữa bỉm cho hai cháu nội. Bản thân tôi hiếm con nên khi có luôn hai cháu trai tôi vô cùng hạnh phúc. Thấy con dâu sinh liên tiếp hai đứa như vậy cũng vất vả, tôi liền cho chúng nó một căn nhà đứng tên trên hợp đồng luôn. Rồi gia đình nhỏ của chúng ra ở riêng trong căn hộ đầy đủ tiện nghi đó.
Video đang HOT
Nhưng kể từ khi ra ở riêng, con dâu tôi mang người mẹ ở quê lên sống cùng với lý do phụ giúp việc nhà. Đương nhiên, tôi cũng không phản đối nhưng theo lời tâm sự của con trai tôi, kể từ lúc đó, trong nhà xảy ra nhiều mâu thuẫn.
Mẹ vợ chẳng chịu làm việc gì, tất cả mọi thứ bà bắt con trai tôi phải làm kiêm cả phục vụ vợ. Con trai tôi đi làm về phải cơm nước và rửa bát, giặt giũ. Nhiều hôm nó mệt và chán ngán với cảnh sống như vậy. Trước đây, nó cũng được tôi chiều chuộng, giờ ra ở riêng lại phải làm đủ mọi thứ, trong khi mẹ vợ có tiếng là đến phụ giúp việc nhà mà thực chất không như vậy. Đôi lúc, mẹ vợ còn là nguyên nhân gây mâu thuẫn giữa hai vợ chồng.
Không thể chịu nổi, hai đứa cãi nhau, đánh nhau rồi đâm đơn ly hôn. Căn nhà tôi cho thì tòa án chia đôi, con dâu nuôi hai đứa bé vì đang còn nhỏ, con trai trở về nhà tôi sống. Chúng nó mới chia tay một tuần mà tôi thấy con trai tiều tụy đi nhiều, tôi thì xót cháu không biết sống với con dâu có được tốt hay không. Tôi cảm thấy hối hận quá, giá như tôi không cho chúng nó căn nhà ra ở riêng thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi định gọi điện cho con dâu khuyên chúng nó tái hợp với nhau để gia đình đoàn tụ. Mỗi đứa một nơi thế này, chắc chắn không ai được hạnh phúc. Giờ tôi phải làm sao?
Xin giấu tên
Em trai vợ kết hôn tôi mừng 30 triệu nhưng mẹ vợ lại bí mật trả lại, lời nhắn của bà khiến tôi rơi nước mắt
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn, nhà có 3 chị gái và tôi là con trai út.
Bố mẹ tôi làm nông, lại không phải là kiểu người tháo vát nên gia đình thuộc diện nghèo và chị em tôi phải lớn lên trong thiếu thốn. 3 chị gái tôi đều phải nghỉ học từ sớm để phụ giúp bố mẹ, tôi sau này may mắn được chú ruột giúp đỡ mới được tiếp tục đến trường.
Tôi nhận biết được cơ hội của mình nên đã luôn cố gắng học hành thật giỏi và đỗ được vào trường đại học mình yêu thích. Khi lên thành phố, tôi đã phải sống rất tiết kiệm và đi làm thêm từ sớm mới có thể hoàn thành được chương trình đại học. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, bố mẹ tôi không đồng ý cho tôi ở lại thành phố làm việc.
Theo ý định ban đầu của bố mẹ, tôi về tỉnh làm việc cho gần nhà, sau này lấy vợ sinh con và phải có trách nhiệm với gia đình, bố mẹ. Tôi từng kháng nghị nhưng bị bố mẹ mắng mỏ gay gắt, cuối cùng tôi đành chấp nhận và phải được một công việc trên thị xã cách nhà tôi 10 cây số.
Sau khi đi làm, nhiều người bạn nhiệt tình đã lần lượt giới thiệu tôi với một số cô gái nhưng đều không thành vì họ chê điều kiện gia đình tôi. Mãi sau này, khi tôi gặp Tâm An, chúng tôi quen biết, là bạn thân thiết và yêu nhau lúc nào không hay. Cô ấy cũng là cô gái duy nhất không chê tôi nghèo.
Nhà của Tâm An ở ngay thành phố nơi chúng tôi làm việc, cô ấy là chị cả và có một người em trai. Trước khi chính thức yêu nhau, tôi đã tâm sự thật với Tâm An và cả bố mẹ cô ấy về hoàn cảnh gia đình mình nhưng không ngờ họ không hề để tâm chuyện đó. Mẹ Tâm An còn nói một câu khiến tôi vô cùng cảm kích: " Gia thế không quan trọng, chỉ cần cháu sống đúng với kỳ vọng của mình, luôn biết nỗ lực vươn lên thì tương lai sẽ có tất cả. Đừng xấu hổ về bản thân vì điều này".
Tôi và Tâm An sau đó kết hôn trong suôn sẻ, hạnh phúc. Chúng tôi đã cùng nhau làm việc chăm chỉ và mọi thứ dần trở nên tốt đẹp hơn. Sau hơn 3 năm phấn đấu, chúng tôi còn mua được một căn nhà hai phòng ngủ bằng tiền thế chấp. Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn so với những người khác, nhưng tôi hài lòng và cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên chẳng bao lâu sau thì mâu thuẫn lại ập đến gia đình nhỏ của tôi. Mẹ tôi nói sẽ lên thị xã ở với chúng tôi, bà nói nhà tôi cũng là của bà, bà đã nuôi tôi lớn khôn nên giờ lên ở cùng cho con trai, con dâu phụng dưỡng, bà chán cảnh nghèo nàn tồi tàn ở nhà rồi. Thế nhưng vợ tôi lại kiên quyết không đồng ý. Tâm An nói rằng cô không quan tâm gia đình chúng tôi có tiền hay không, cô có thể tự mình làm việc chăm chỉ, nhưng cô chỉ muốn sống một cuộc sống thoải mái, không muốn sống chung với mẹ chồng.
Tôi hiểu và tôi cũng không có lý do gì để ép buộc cô ấy. Nhưng vừa nghe tin, mẹ tôi liền khóc lóc kể lể, chê trách vợ chồng tôi, thậm chí khi về nhà bà còn tìm cách treo cổ tự tử khiến ai nấy đều sợ hãi. Bố tôi và các chị gái khuyên giải thuyết phục các kiểu nhưng bà đều không nghe vì cho rằng mình vô phúc nên không thiết sống nữa. Không còn cách nào, cuối cùng bố tôi xua tay nói: "Yêu cầu của mẹ anh không quá đáng đâu, nếu thật sự không ở chung được thì mua một căn khác trên đó cho mẹ anh sống một mình!".
Bất lực muốn khóc, làm sao tôi có tiền mua được căn nhà thứ hai bây giờ? Nợ mua căn nhà hiện tại chưa hết hẳn, tiền tiết kiệm hiện tại của 2 vợ chồng cũng chỉ có vỏn vẹn hơn 50 triệu, trong đó 2 vợ chồng đã thống nhất sẽ cho em trai vợ sắp kết hôn 30 triệu làm quà cưới.
Ngày em vợ kết hôn, tôi mừng phong bì 30 triệu, vợ chồng cậu ấy rất vui, thậm chí còn khen tôi là người đáng tin cậy. Tôi cố gắng hết sức để cười nhưng tim thì thắt lại, tôi không biết làm thế nào để thu xếp chuyện rối rắm ở nhà.
Lễ cưới kết thúc, khi vợ chồng tôi chuẩn bị ra về, mẹ vợ đã gọi tôi lại đưa cho một gói đồ nói là vài món bánh kẹo cưới. Về đến nhà, tôi bóc gói đồ ra định ăn thử kẹo cưới, không ngờ những gì nhìn thấy khiến tôi chết lặng.
Trong đó chỉ có 1 gói kẹo, còn lại là một tập tiền 30 triệu kèm tờ bức thư ngắn: " Món quà này mẹ sẽ trả cho con, nhưng con cứ im lặng đừng nói cho ai biết. Hai con đã làm việc chăm chỉ nhưng mua nhà bây giờ thật sự rất khó! Con giữ lấy và cố gắng thu xếp việc nhà cho ổn thỏa". Mắt tôi đỏ hoe vì cảm kích. Tại sao mẹ vợ tôi có thể hiểu tôi và thông cảm cho tôi nhưu thế mà mà chính bố mẹ đẻ của tôi lại không thể? Tôi thật sự quá bế tắc, tôi nên làm gì bây giờ?
Độc giả giấu tên
Từ ngày chồng trở thành đồng nghiệp của tôi, mọi người xung quanh ai cũng tỏ ý xa lánh Dù có bao lời đàm tiếu, tôi vẫn luôn cố gắng để làm việc chăm chỉ, cống hiến. Tôi vào làm ở công ty hiện tại từ năm 2018. Khi đó tôi vừa sinh hai em bé, ở nhà suốt bao năm liền nên rất mong ngóng được đi làm. Dù hai con còn nhỏ, nhưng tôi khá tin tưởng vào sự chăm...