Con dâu ngủ đến 10h sáng mới dậy, mẹ chồng nói một câu ‘mừng rơi nước mắt’
Sáng cuối tuần nào tôi cũng ngủ đến tận 9 – 10h sáng. Lúc đầu mẹ chồng tỏ ra không hài lòng nhưng tôi không vì thế mà làm khác.
Tôi kiên quyết “ thay đổi tư duy” của mẹ.
Ngày mới về làm dâu, tôi hơi sốc vì phải sống chung với bố mẹ chồng. Bởi ban đầu, tôi đã thỏa thuận với chồng rằng, hai vợ chồng cưới nhau sẽ ra ở riêng. Nhưng khi “ván đã đóng thuyền”, chồng tôi dùng mọi cách muốn tôi ở chung.
Những ngày đầu ở chung, tôi khá e dè. Mọi việc tôi đều nhìn ngó trước sau, đoán ý của mẹ chồng để làm theo. Có lúc mẹ không hài lòng, tôi cũng thấy run. Một đứa con gái tự do tự tại như tôi luôn cảm thấy bức bối vì ăn uống, đi chơi phải theo giờ giấc của nhà chồng.
Mẹ chồng đã hiểu con dâu nhiều hơn. Ảnh minh họa: Sohu
Có tối, tôi muốn ra ngoài hàng ăn nhưng chồng cản, bảo: “Nhà có bố mẹ, hai vợ chồng bỏ ra ngoài ăn thì hơi vô duyên. Em thích ăn gì cứ mua về nhà ăn cùng bố mẹ”. Nghe chồng nói, tôi mất hứng. Vợ chồng muốn có không gian riêng tư, chứ đồ ăn đâu có quan trọng.
Rất nhiều lần sau, mọi thứ đều diễn ra như vậy, chồng luôn kiếm lý do để ở nhà, không đi đâu. Vậy là cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn đi làm lại về nhà ăn cơm, rồi đi ngủ.
Tôi tận dụng mọi buổi trưa để được đi chơi cùng bạn bè. Nhưng được một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy rất bí bách. Tôi quyết định, nếu chồng không đi thì mình sẽ tự ra ngoài hoặc đi ăn tối với bạn.
Nhiều lần tôi gọi điện báo cắt cơm, chồng không hài lòng. Nhưng anh cũng phải chấp nhận về nhà ăn cơm với bố mẹ.
Video đang HOT
Đến 23h tôi mới về nhà, mẹ chồng mặt nặng mày nhẹ nói giọng khó chịu, nhưng tôi không bận tâm. Tôi cho rằng cuộc sống là của mình, mình có quyền tự quyết.
Tôi chỉ có trách nhiệm thông báo việc mình đi đâu, mấy giờ về, không có trách nhiệm phải xin phép và mong được ai đồng ý. Ngay cả chồng, tôi cũng không muốn xin phép, vì anh không hợp với những sở thích của vợ.
Là người yêu công việc, tôi thường mang việc về nhà nên rất hay thức khuya. Sáng ra, tôi dậy khá muộn, sát giờ đi làm. Có hôm mẹ chồng chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, nhưng tôi không ăn nên mẹ tự ái.
Chồng tôi lại khác, dù muộn anh vẫn cố ngồi ăn hoặc gói đồ mang đi để mẹ được vui lòng. Tôi cho rằng, việc đó không cần thiết. Nếu vội vàng, tôi sẽ nói với mẹ lần sau không cần làm vậy.
Thời gian đầu, tôi giữ ý, làm theo ý mẹ chồng nên cuối tuần cũng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà vui vẻ. Nhưng sau này, cảm thấy việc làm đó thật mệt mỏi thêm việc thức khuya, sáng muốn ngủ thêm, tôi chủ động ngủ đến 9 – 10h sáng.
Thấy con dâu ngủ nướng, mẹ chồng bực bội ra mặt. Lúc xuống nhà, mẹ không nói câu nào, chỉ tiếp chuyện con trai.
Tôi thấy kỳ lạ… vì chồng tôi cũng ngủ tới lúc ấy mới dậy, sao mẹ không phản ứng gì? Tại sao trong suy nghĩ của mẹ, con dâu phải dậy sớm còn con trai thì muốn ngủ đến lúc nào cũng được. Nhưng tôi không vì chuyện đó mà làm khác.
Hôm sau, trong bữa cơm, tôi nói rõ với bố mẹ chồng: “Con xin phép bố mẹ sáng cuối tuần được ngủ nướng. Chúng con đi làm vất vả cả ngày, chỉ mong ngày cuối tuần được nghỉ ngơi thoải mái, nên bố mẹ đừng gọi chúng con dậy sớm. Con coi bố mẹ như bố mẹ đẻ, vậy cũng mong bố mẹ coi con như con gái, không phân biệt con dâu và con trai.
Hôm nào nhà có việc, chúng con sẽ chủ động. Vì cuối tuần chúng con có dậy sớm cũng không có việc gì làm. Với lại có gì không hài lòng, mẹ cứ nói thẳng với con, để con có cơ hội được giải thích, chia sẻ, tránh người nhà hiểu lầm, mâu thuẫn, rạn nứt tình cảm. Chúng con sẽ rút kinh nghiệm nếu việc đó là sai và phân bua nếu việc đó là đúng”.
Sau lời nói ngày hôm đó, quả nhiên mẹ chồng không còn ý kiến và cũng không còn khó chịu khi tôi ngủ nướng hay đi chơi về muộn. Có những ngày tôi muốn đi làm đẹp còn nhờ mẹ nấu cơm hộ, mẹ cũng rất vui vẻ.
Đổi lại, tôi cũng thường xuyên hỏi mẹ thích ăn gì để mình mua về nấu những ngày rảnh rỗi. Thi thoảng, tôi đưa mẹ đi mua sắm, làm đẹp, những việc mẹ chưa từng làm trước đây. Nhờ vậy tình cảm mẹ con thêm gần gũi.
Hôm rồi, tôi ngủ tới tận 10h30 chưa dậy, chồng định lên gọi thì mẹ quát: “Để yên cho nó ngủ, dậy làm gì. Có việc gì thì con làm đỡ nó đi. Hôm qua mẹ thấy nó thức khuya lắm”.
Ở trên phòng nghe được lời mẹ, tôi cười thầm trong lòng. Thực sự, tôi đã “cải cách” nhà chồng thành công.
Mẹ chồng cho sống ở căn biệt thự chục tỷ, con dâu bỏ chạy sau 2 tháng
Sau cưới 2 tuần, mẹ chồng đưa tôi đến căn biệt thự chục tỷ, nói rằng sẽ cho hai đứa sống ở đây.
Nhưng ở được hai tháng, tôi cảm thấy quá mệt mỏi, vội bỏ đi thuê nhà.
Tôi là một cô gái ở tỉnh lên thành phố học. Sau ra trường, tôi tìm được công việc khá ổn và được rất nhiều đàn ông theo đuổi. Anh là một trong những người theo đuổi tôi kiên trì nhất. Sau hơn 1 năm, tôi cũng bị anh hạ gục vì sự chân thành và ngọt ngào.
Lúc biết anh là con nhà có điều kiện, tôi khá áp lực. Bản thân tôi cũng là người có học, lương ổn định nhưng tôi sợ gia đình giàu có như vậy, bố mẹ anh sẽ không ưng tôi.
Ngày về ra mắt, mẹ anh nhìn tôi từ đầu đến chân. Dáng người cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, ăn nói nhẹ nhàng... có lẽ là điểm khiến tôi được lòng mẹ anh nhất. Dù biết bác cũng chưa thực sự hài lòng về mình nhưng tôi tin rằng tình yêu của tôi và anh sẽ chinh phục được sự khó tính đó.
Sau lần ấy, tôi cũng nỗ lực lấy lòng mẹ chồng tương lai, thường xuyên mua quà hợp ý bác.
Con dâu hoảng sợ vì mẹ chồng giàu có. Ảnh minh họa: Pikist
Sau đó nửa năm, chúng tôi chính thức làm đám cưới. Phải nói đó là một đám cưới long trọng, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Nhưng đến ngày cưới, tôi cảm giác mình không phải nhân vật chính mà mẹ anh mới là người được chú ý. Mẹ chồng lên phát biểu, nói rất nhiều về cô con dâu đứng trước mặt mẹ là tôi. Mẹ còn nói bóng gió rằng gia đình chọn dâu rất kĩ nên tôi quá may mắn khi qua được vòng tuyển chọn này.
Sau cưới, chúng tôi về chung sống ở nhà chồng được tầm 2 tuần thì mẹ nói cho chúng tôi một căn biệt thự để sống. Ban đầu tôi tưởng mẹ cho đứt nhưng không phải, căn nhà vẫn đứng tên mẹ. Mẹ yêu cầu chúng tôi dọn ra đó ở cho rộng rãi vì ở nhà hiện tại đã có bố mẹ và anh chị lớn. Chị dâu lớn của tôi đúng là một người con dâu vừa mắt mẹ chồng về mọi mặt. Chị không chỉ làm kinh tế giỏi mà gia đình chị cũng rất giàu có, môn đăng hộ đối với gia đình chồng. Là dâu trưởng nên chị phải ở chung, quán xuyến mọi việc trong nhà.
Nghĩ mình không phải làm dâu, được ra ngoài ở riêng trong căn biệt thự lớn, tôi vui như mở cờ trong lòng. Thế nhưng ở được 2 tuần, mẹ chồng bắt đầu "lộ mặt". Hôm đó, một chiếc ô tô đỗ trước cửa nhà tôi. Tưởng người lạ đến, tôi ra hỏi han. Nào ngờ mẹ chồng bước ra và đưa theo một người. Người này ngồi trên xe lăn, có vẻ bị tai biến nên không tiện đi lại, sinh hoạt.
Mẹ tự nhiên đưa người đó vào nhà tôi, không nói gì với chúng tôi trước đó. Hôm đó là cuối tuần, cả tôi và chồng đều ở nhà. Ngồi xuống ghế, mẹ bảo: "Đây là chị gái của mẹ, từ hôm nay sẽ đến nhà con ở. Mẹ cho hai đứa ở trong căn nhà này cũng là để cho rộng rãi rồi tiện đón bác ấy đến đây. Bác bị tai biến nặng, không lấy chồng cũng không có con nên chỉ dựa dẫm vào mẹ và các cháu.
Hôm nay mẹ chính thức giao bác cho hai con. Các con phải có trách nhiệm lo toan cho bác, hàng tháng mẹ sẽ đưa thêm tiền sinh hoạt".
Nghe mẹ nói tôi hoảng quá. Có lý nào mẹ lại bắt tôi trông bác gái bị liệt của chồng? Tôi chưa kịp phản ứng thì mẹ đã nhìn và nói: "Con là dâu thứ, không phải sống chung, chịu trách nhiệm làm dâu lại được ở trong căn biệt thự lớn nên con phải gánh vác việc này. Bác không đi lại, không ăn uống được nên mọi việc phải nhờ đến con".
Nhìn chồng không phản ứng gì, tôi ngao ngán trong lòng. Tôi đã hiểu ra vì sao mẹ chấp nhận tôi làm dâu, vì sao mẹ lại cho tôi ở căn biệt thự lớn.
Từ hôm đó, tôi mất ăn mất ngủ vì từ trước tới giờ tôi đâu phải chăm ai. Bây giờ tôi phải chăm một người bị liệt là việc thực sự không thể nào tiếp nhận nổi. Mẹ đồng ý cho tôi thuê giúp việc chăm đỡ nhưng chỉ thuê theo giờ, tối tôi phải phụ trách chăm bác vì mẹ không muốn bác nghĩ ngợi.
Vì mới kết hôn nên tôi cũng nhẫn nhịn chấp nhận mọi chuyện. Nhưng sau 2 tháng, tôi cảm thấy quá mệt mỏi, chán nản. Cả buổi tối tôi không được nghỉ ngơi. Có đêm còn giật mình thon thót vì tiếng la hét thất thanh của bác gái. Chồng không hề đỡ đần tôi vì anh cho rằng việc đó không hợp với mình.
Thế rồi tôi quyết định gọi điện nói chuyện với mẹ chồng, xin trả lại căn biệt thự, ra ngoài thuê nhà và cũng "trả" luôn người bác của chồng. "Tình cảm của con với bác không phải ruột thịt nên con thực sự không tận tâm được. Con biết nói điều này là không đúng nhưng đó là sự thật, mẹ hiểu cho con", tôi nói với mẹ.
Tôi tự động đi thuê nhà, dọn hết đồ đạc. Chồng tôi có vẻ lấn cấn nhưng cũng phải theo vợ. Căn biệt thự, nhà giàu, chồng đại gia... tôi chấp nhận bỏ lại tất cả thậm chí là ly hôn nếu phải sống không theo ý mình.
Bị mẹ chồng chèn ép con dâu nhất quyết ly hôn, 5 năm sau hối hận bật khóc sau câu nói của bà Thấy mẹ chồng cũ ốm yếu túng thiếu đến đáng thương, tôi chưa kịp vui đã thấy hối hận trước lời tâm sự của bà. Tết này tôi vui mừng vì chồng đã không còn say rượu bia tối ngày như những năm trước. Tôi vốn là con gái thành phố, có nhan sắc, ai cũng bảo sau này tôi sẽ lấy chồng...