Con dâu mới biết ơn cái Tết đầu tiên ở nhà chồng
Tôi từng sợ hãi cái Tết đầu tiên ở nhà chồng và rồi cũng phạm rất nhiều “lỗi lầm” trong ngày đầu năm mới.
Nhưng tôi không ngờ mình lại nhận được sự ngọt ngào đến vậy.
Sáng mùng 1 Tết, tôi hẹn đồng hồ lúc 5h sáng để dậy chuẩn bị cỗ bàn cho mẹ chồng. Vì là năm đầu tiên làm dâu nên tôi chưa biết phải làm sao cho phải đạo, và đúng ý mẹ chồng.
Tôi chỉ dò hỏi ý của mẹ qua chồng và biết sáng mùng 1 nào nào mẹ cũng dậy rất sớm để chuẩn bị 3 mâm cỗ cúng rồi đón họ hàng đến ăn và chúc Tết vì bố chồng tôi là trưởng họ.
Nhưng không hiểu thế nào, đúng sáng hôm đó, tôi ngủ đến tận 7h30. Giật mình nhìn đồng hồ, tôi hốt hoảng lao xuống nhà, không kịp đánh răng rửa mặt, rối rít trình bày lý do.
Tôi thật không biết để đâu cho hết ngượng. Nhất là khi thấy cỗ bàn đã tinh tươm, một mình mẹ tôi chuẩn bị gần như đã đầy đủ 3 mâm cỗ Tết.
Nàng dâu mới xúc động vì thái độ của mẹ chồng. Ảnh minh họa: Sohu
Tưởng mẹ chồng sẽ tỏ thái độ nhưng không… Thấy con dâu bối rối, khuôn mặt đỏ bừng, mẹ nhẹ nhàng bảo: “Không sao đâu con, ra chặt giúp mẹ 2 con gà làm 4 đĩa là được. Cỗ toàn giò chả với thịt gà, nem, mẹ chuẩn bị sẵn từ hôm trước rồi. Tối qua các con đi đón giao thừa về muộn, thức đến 3h sáng thì dậy sớm làm sao được”.
Đúng là trong lòng tôi cũng nghĩ như thế nhưng không dám nói ra. Mẹ nói được lời đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng vấn đề là phải chặt gà làm sao?
Từ bé tới giờ, tôi chưa từng chặt gà, và phải chia đĩa làm sao cho đều, cho đẹp? Đứng khựng lại một lúc, tôi nghĩ đến chuyện lấy điện thoại ra xem clip chặt gà rồi làm theo.
Video đang HOT
Tôi mang thớt, dao xuống dưới bếp, đeo sẵn găng tay rồi bật video lên. Sau nửa tiếng, 4 đĩa gà xếp gọn gàng được bê lên. Mẹ chồng tôi nhìn cười tâm đắc: “Cũng được đấy chứ nhỉ, biết chặt gà ra phết”. Tôi thở phào nghĩ: “May quá, mình thật nhanh trí”.
Bữa cơm trưa mùng 1 Tết toàn những người xa lạ với tôi nhưng nhanh chóng thành thân quen vì tiếng nói cười rôm rả. Tôi lì xì các cụ ông, cụ bà, cháu chắt nhà chồng, không quên kể những câu chuyện vui ngày đầu năm.
Sau bữa cơm, thấy tôi hì hụi rửa 3 mâm bát trong nhà, mẹ chồng giục con trai vào giúp một tay cho nhanh. Tôi rất bất ngờ vì mẹ chồng còn hiện đại hơn cả mẹ đẻ của tôi. Nhà tôi cũng có chị dâu nhưng mẹ chưa từng cho con trai rửa bát giúp vợ. Nước mắt bỗng rơm rớm ở khóe mắt tôi.
Quê chồng tôi có tục đi chúc Tết họ hàng, làng xóm. Đến nhà ai, tôi cũng được mẹ chồng giới thiệu rất nhiệt tình.
Một “tai nạn” đã xảy ra ngày hôm đó khi tôi vô tình ngồi vào chiếc gương đứa cháu họ chơi rồi để ở giường nhà ông ngoại chồng. Lúc đó, mặt tôi đỏ tía tai, tay chân run cầm cập. Tôi chẳng biết cầu cứu ai, chỉ biết hướng ánh mắt về phía chồng.
Cả nhà không ai nói câu nào, chỉ có mẹ chồng đứng dậy cười bảo: “Không sao đâu con, nhà này không kiêng, không mê tín. Gương vỡ lại lành. Ai cũng kiêng gương vỡ thì người bán gương bán cho ai chứ? Con đeo găng tay vào, nhặt vào túi, gói gọn bỏ thùng rác là được”.
Dù mẹ nói vậy nhưng tôi vẫn không hết run rẩy. Tôi hiểu mọi người đều không hài lòng nhưng chính sự bao dung của mẹ, lời nói của mẹ đã bảo vệ tôi, khiến tôi bình tĩnh hơn. Chồng tôi cũng cười xòa: “Mẹ nói đúng đấy em, để anh dọn cho”.
Tối hôm đó về nhà tôi cứ suy nghĩ mãi vì lo lắng mình mang xui xẻo đến cho nhà người khác. Nhiều người kiêng làm vỡ gương mà vỡ đúng ngày mùng 1 Tết thì thực sự là chuyện “tày trời”.
Thấy tôi lo lắng không muốn ăn cơm, mẹ chồng lên tận phòng động viên: “Con ơi, không phải nghĩ gì đâu nhé. Mẹ nói thật đó, ông bà ngoại không nghĩ gì đâu, còn ai nghĩ gì thì mặc con ạ.
Năm ngoái mẹ đốt nhang ngày mùng 1, bát hương cháy bùng bùng, ai cũng lo. Thế rồi cả năm đó nhà mình làm ăn phát đạt, không ai bệnh tật ốm đau gì. Phước lộc là do mình, đâu thể vì mấy chuyện mê tín ấy mà làm ảnh hưởng được con. Nghĩ thoáng đi…”.
Tự nhiên trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Tôi từng lo lắng đủ thứ vì năm đầu làm dâu nhà chồng. Nhưng tôi không ngờ lại gặp được người mẹ chồng tâm lý, tốt bụng như vậy. Tôi thực sự biết ơn mẹ.
Sự bao dung của mẹ đã khiến tôi cảm thấy mình phải sống tích cực hơn, gạt bỏ mặc cảm mẹ chồng nàng dâu và nhất định phải yêu thương gia đình chồng như gia đình ruột thịt của mình. Cái Tết đầu ở nhà chồng thực sự ý nghĩa với tôi.
Biết người yêu dính bầu, bạn trai mang cả chuyện 'mẹ vợ tương lai' ra dè bỉu
Lúc biết bản thân dính bầu người đầu tiên tôi nghĩ đến là mẹ. Tôi không biết phải đối diện với mẹ như thế nào, ăn nói làm sao với mẹ về sai lầm này.
Từ nhỏ, tôi đã ý thức được ngoại hình của mình khá nổi bật, cộng thêm tôi là cô gái ngoan ngoãn, không chơi bời, chỉ lo tập trung học tập. Vì vậy, mặc dù vây quanh tôi có rất nhiều chàng trai cảm mến, tôi hoàn toàn không quan tâm gì đến chuyện yêu đương.
Mọi người nhìn vào đều khen tôi ngoan ngoãn, giỏi giang và tôi hạnh phúc vì những lời khen đó. Bởi tận sâu trong thâm tâm, tôi luôn muốn trở thành niềm tự hào của mẹ. Mẹ tôi đẹp lắm, nhưng có lẽ chính vì đẹp mà cuộc đời mẹ thiếu mất sự êm đềm, suôn sẻ. Vì mẹ đẹp nên bố tôi rất hay ghen.
Sự ghen tuông vô lối biến bố tôi trở thành người đàn ông cay nghiệt, gia trưởng. Ông cấm mẹ tôi đi gặp bạn bè, kiểm soát điện thoại, không cho làm đẹp, thậm chí sẵn sàng đánh mắng nếu mẹ dám bước qua khỏi những quy tắc do bố đặt ra. Đó là lý do khiến cuộc hôn nhân của họ nhanh chóng đổ vỡ.
Bố sau nhiều năm cầu xin tha thứ nhưng không được mẹ chấp nhận, 3 năm sau ly hôn, ông cũng tái hôn. Còn mẹ vẫn mạnh mẽ một mình nuôi tôi ăn học, từ chối mọi lời đề nghị kết hôn. Tốt nghiệp đại học, tôi thi đỗ vào một doanh nghiệp lớn. Tại đây, tôi đã gặp Huy - tình yêu đầu đời của tôi.
Tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã khiến mẹ buồn lòng (Ảnh minh họa: Sina).
Thời điểm đó trong mắt tôi, Huy là người con trai hoàn hảo: Đẹp trai, ga lăng, hoạt bát, con nhà có địa vị. Tôi lao vào tình yêu như con thiêu thân. Lần đầu bước chân vào tình yêu, tôi trở nên ngốc nghếch. Bao nhiêu bản lĩnh, lý trí xưa giờ dường như tôi không áp dụng được vào mối quan hệ này. Và điều tồi tệ đã đến.
Trong một buổi đi chơi xa, tôi yếu lòng trước lời ngon ngọt của Huy, đồng ý "trao thân gửi phận" cho anh.
Lúc biết bản thân dính bầu, người đầu tiên tôi nghĩ đến là mẹ. Tôi không biết phải đối diện với mẹ như thế nào, ăn nói làm sao với mẹ về sai lầm này. Tôi sợ mẹ thất vọng và đau buồn, tôi sợ mẹ giận đến độ sẽ không chấp nhận nổi thông tin này.
Nhưng hóa ra tôi lầm. Điều tôi cần lo ngại trước mắt không phải là mẹ, mà chính là người con trai tôi đã yêu bằng cả trái tim ngây thơ non nớt. Huy tỏ ra rất bình thản. Anh vỗ về, nói tôi đừng lo lắng, có nhiều cách để giải quyết chuyện này. Cách thứ nhất là ra bỏ thai đi. Cách thứ hai là cưới.
Tuy nhiên, vấn đề là anh không chắc chắn đứa trẻ trong bụng có phải con anh không nên sẽ đợi thêm hai tháng nữa để đưa tôi đi xét nghiệm ADN. Nếu đúng là con anh ta, anh ta sẽ nói bố mẹ sang nhà tôi nói chuyện cưới xin.
Chắc anh ta thấy vẫn chưa đủ khiến tôi đau đớn, nhục nhã, còn cố tình nói thêm: "Hoàn cảnh nhà anh với em khác nhau quá. Mẹ em là mẹ đơn thân thì dễ rồi, chứ bố mẹ anh khó nói chuyện này lắm".
Tôi chết sững người nhìn Huy không nói lên lời. Chỉ vì phút yếu lòng mà tôi để người ta coi thường, mang cả mẹ tôi ra sỉ nhục. Nhìn nét mặt của Huy, tôi chợt bừng tỉnh. Hóa ra thời gian vừa qua chỉ có tôi ngây thơ, nghĩ đây chính là tình yêu đích thực của đời mình. Anh ta yêu tôi chỉ là chuyện chơi bời qua đường, chưa bao giờ nghiêm túc với mối quan hệ này.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta nói rõ từng tiếng: "Tôi hiểu rồi. Từ giờ phút này, tôi cấm anh lại gần tôi. Đừng nói chuyện xét nghiệm ADN hay gì, ngay lúc này, anh có quỳ xuống xin cưới, tôi cũng không đồng ý. Bởi anh không xứng đáng".
Nói xong, tôi quay người bước đi, nén nước mắt đến mức lồng ngực đau tức. Chỉ đến khi gọi điện về cho mẹ, tôi mới để nước mắt tuôn rơi. Trái ngược với nỗi sợ hãi của tôi, mẹ hoàn toàn không mắng mỏ. Sau phút đầu lặng đi chắc do bị sốc bởi thông tin tôi đưa đến, mẹ nhanh chóng thể hiện bản lĩnh mạnh mẽ, luôn sẵn sàng làm chỗ dựa cho tôi.
Bà trấn an tôi bằng một câu ngắn ngủi: "Cứ về với mẹ, thêm người là thêm của. Có mẹ ở đây, con đừng lo lắng".
Tôi òa khóc nức nở, có một lời xin lỗi muốn nói ra mà nghẹn lại ở cổ họng. Mẹ sinh ra con gái, bảo bọc, nuôi dưỡng tôi với bao nhiêu yêu thương và hy vọng. Cuối cùng, tôi lại đặt mẹ vào tình huống này khiến mẹ thất vọng và đau lòng.
Nhưng có mẹ làm chỗ dựa, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, vững tin sẽ có đủ kiên cường, mạnh mẽ bước qua thử thách đầu đời này.
Tết - về quê hay ở lại: Về thôi, chẳng lẽ cứ long đong mãi... Đấy là năm đầu tiên các con tôi được quây quần gói bánh chưng, được đi chúc Tết giao thừa, được nhiều bà con cô bác đến thăm lì xì đến thế. Lũ trẻ rất thích về quê (ảnh minh họa) Gia đình tôi lập nghiệp ở thành phố hơn chục năm, vợ chồng tôi đều làm công nhân. Ngày mới cưới, chúng...