Con dâu bàng hoàng khi phát hiện kẻ ‘giật dây’ mẹ chồng
Thoa về nhà chồng với thái độ cực kỳ dè chừng, đặc biệt là với mẹ chồng. Bà nói gì cô cũng ‘dạ vâng’, đưa cho cái tăm cũng không quên nói ‘con cảm ơn mẹ ạ’, đến mức chồng cô phải góp ý: ‘Em làm gì mà khách sáo với mẹ thế? Cứ tự nhiên như ở nhà mình xem nào, em khách sáo quá sẽ làm mẹ buồn đấy’.
Ảnh minh họa.
Sau vài lần thử nói chuyện theo cách gần gũi và xuề xòa hơn với mẹ chồng, Thoa cũng thấy bà là người nhẹ nhàng và tình cảm chứ không ghê gớm như bạn bè cô từng “dọa”. Thế mà không hiểu sao, bước sang tuần thứ 2 ở nhà chồng, Thoa bắt đầu cảm thấy áp lực.
Đầu tiên là chuyện mẹ chồng tự nhiên bắt cô uống thứ nước gì đó màu nâu thẫm, đặc quánh. Thoa hỏi nước gì thì bà bảo: “Cứ uống đi con, tốt cho sức khỏe lắm, mẹ vẫn uống đều mà”.
Mới đầu Thoa cũng nghi đây là loại thuốc thúc đẩy “tin vui” nên hơi dè chừng, nhưng nghe mẹ chồng nói bà cũng uống, Thoa chẳng mảy may suy nghĩ, nhắm mắt “ực” một cái cho xong.
Khoảng 8 rưỡi tối, trong lúc Thoa đang thảnh thơi đắp mặt nạ thì bị mẹ chồng thúc đi ngủ sớm với lý do: “Muốn có sức khỏe tốt để làm việc thì các con nên ngủ ít nhất 8 tiếng mỗi ngày”. Bà đứng ngoài cửa phòng, chờ đến lúc 2 vợ chồng tắt đèn mới chịu đi.
Nằm sớm quá không ngủ được, Thoa bảo chồng bật tivi lên xem phim, thế là sáng hôm sau được nghe nguyên bài ca của mẹ chồng: “Mẹ nói các con không chịu nghe, nửa đêm bật tivi ầm ầm lên như thế thì sao ngủ được, mà cái giống tivi là càng xem càng tỉnh. Thế này thì làm sao đảm bảo sức khỏe…”.
Video đang HOT
Không muốn làm mất lòng mẹ chồng nên Thoa chỉ lắng nghe, không phản đối câu nào. Ăn sáng xong, theo thói quen, cô đi pha cà phê, nhanh như cắt, mẹ chồng giằng lấy hộp cà phê từ tay Thoa, vẻ mặt rất nghiêm trọng: “Các con biết không, nạp vào cơ thể quá nhiều đồ uống chứa cafein như cà phê, trà và nước giải khát có thể ảnh hưởng đến khả năng làm việc đấy”.
Thoa cười: “Ôi mẹ ơi, bọn con phải uống cái này vào thì mới tỉnh táo để làm việc chứ ạ”. Tưởng giải thích như thế thì mẹ chồng “cho qua”, ai ngờ bà được thể lái sang chuyện khác: “Đấy, muốn tỉnh táo để làm việc thì 2 đứa phải đi ngủ sớm, mẹ nói có chịu nghe đâu, các con muốn tỉnh táo theo cách này thì phản khoa học lắm, không được, từ nay mẹ cấm 2 đứa uống cà phê”.
Không được xem tivi, không được uống cà phê, từng ấy lý do cũng đủ khiến Thoa thấy mẹ chồng cô dạo này gần giống như “hình mẫu mẹ chồng” mà hội chị em ở cơ quan từng chia sẻ.
Nhưng có vẻ mức độ gây áp lực của bà ngày càng tăng. Có hôm rửa bát xong, Thoa thư thả ngồi trên sofa uống nước và trò chuyện với chồng, bà sấp ngửa chạy ra: “Ơ, hai đứa đi tập thể dục đi, các con nên biết rằng tập luyện tốt cho sức khỏe bao gồm cả tim, phổi và hệ miễn dịch…”.
Chồng Thoa cười: “Vâng vâng, chúng con đi dạo một lát mẹ nhé”. Bà không quên gọi với theo: “Nhớ về đúng giờ rồi đi ngủ sớm, biết chưa?”. Trên đường đi dạo, Thoa làu bàu: “Mẹ anh kỳ thế, đến chuyện tập thể dục cũng can thiệp”. Chồng cô cười hề hề: “Thôi mà em, mẹ lo cho sức khỏe của chúng mình nên mới thế”.
Nghĩ rằng mẹ chồng thương mình, can thiệp hơi “sâu” chuyện cá nhân nên Thoa cũng chỉ thở dài rồi cho qua, nhưng có hôm đi làm về đói bụng, cô tạt qua tạp hóa mua vài món về, hớn hở định mời mẹ chồng ăn cùng thì bà nhăn mặt: “Giời ơi, con có biết, thức ăn nhanh và đồ ăn vặt là nguyên nhân gây ra các vấn đề cân nặng không, từ đó sẽ ảnh hưởng đến việc mang… ờ ờ, nói chung là ảnh hưởng xấu đến sức khỏe”.
Mẹ chồng đang nói thì ngập ngừng khiến Thoa nghi ngờ chuyện bà mong sớm có cháu, nhưng chuyện đó không khiến cô cảm thấy quá khó chịu, Thoa biết bà mẹ chồng nào cũng có tâm lý ấy. Nếu đó là mong muốn tận đáy lòng của bà thì không sao, nhưng có một sự việc khiến cô vô cùng bức xúc.
Chuyện là ngay sáng hôm sau, Thoa ra ban công định rút bộ đồng phục mới giặt tối qua để chuẩn bị đi làm thì thấy mẹ chồng thì thà thì thụp ngoài cổng với bà hàng xóm. Thoa nghe rõ câu: “Con dâu bà dạo này chịu đi ngủ sớm chưa? Bà đừng để nó uống cà phê đấy nhé, không tốt cho việc thụ thai đâu…”.
Mẹ chồng Thoa gật như bổ củi: “Rồi rồi, gớm, bà dặn cái gì là tôi phải ghi ngay vào sổ để nhắc nhở cháu đấy”. Bà hàng xóm lại tỏ ra đăm chiêu: “À mà tôi bảo này, bà đừng chiều chuộng con dâu quá kẻo sau này nó được đằng chân lân đằng đầu đấy nhá, nó đừng nghĩ rằng nó đẻ được cho nhà bà đứa cháu là trở thành bà hoàng, muốn gì cũng được, khi nói chuyện với nó, bà phải dùng giọng điệu đanh thép, có như thế nó mới biết sợ!”.
Em chồng sững sờ trước màn đáp trả sòng phẳng của chị dâu
Tôi bước chân vào nhà chồng với biết bao bỡ ngỡ, e dè, những bài tập tâm lý tôi 'luyện' trước ở nhà hầu như không có tác dụng bởi thực tế khác xa với sách vở.
Ảnh minh họa
May mắn là bố mẹ chồng tôi khá tốt. Bố chồng điềm đạm, ít nói, mẹ chồng thì xuề xòa, dễ dãi. Những giây phút ngại ngùng, lúng túng nhanh chóng qua đi mỗi khi tôi bắt gặp nụ cười hiền của họ. Tôi thích nghi với cuộc sống ở nhà chồng khá nhanh.
Được làm công việc tự do nên tôi không bị ai quản thúc thời gian, tôi thường xuyên ở nhà, thư thả với thói quen đánh răng rửa mặt thật lâu, dưỡng da thật sâu, ăn sáng thật chậm, sau đó mới bắt tay vào công việc chính.
Làm việc đến khoảng 10 giờ sáng là tôi gập laptop, đi xuống bếp, đeo tạp dề rồi cùng mẹ chồng nấu nướng. Ngày nào hai mẹ con cũng ríu rít bên nhau, với tôi, hạnh phúc giản dị ấy thật vô giá.
Cuộc sống ở nhà chồng thực sự êm ả, không chút gợn sóng cho đến khi một cô gái lạ bất thình lình ghé chơi.
Mẹ chồng tôi tươi cười giới thiệu: "Đây là Trang, con gái cô Thảo, hôm cưới hai anh chị, em nó cứ áy náy mãi vì không về dự được...". Lần đầu gặp Trang nên tôi cố gắng thân thiện và cởi mở nhất có thể để cả nhà vui vẻ. Nhưng dường như mục đích ghé chơi của Trang không chỉ là chúc mừng đám cưới của vợ chồng tôi mà còn vì muốn... chọc tức chị dâu mới.
Lúc tôi đứng trong bếp một mình, Trang lộc cộc bước vào rồi buông một câu không đầu không đuôi: "Chị đi làm đi chứ!". Tôi tưởng mình nghe chưa rõ nên mới hỏi lại: "Em vừa nói gì ấy nhỉ?". Trang tăng "volume" so với lúc trước: "Sao - chị - không - chịu - đi - làm?". Tôi hơi sốc trước câu hỏi ấy, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời một cách tự nhiên nhất có thể: "Chị có công việc rồi mà em".
Dường như chưa hiểu ý tôi, Trang nhấn mạnh hơn nữa: "Em thấy bác nói chị - toàn - ở - nhà".
Tôi lại vui vẻ giải thích: "Chị làm tự do nên muốn làm lúc nào thì làm, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ, chỉ cần đảm bảo tiến độ công việc là được em ạ". Trang lắc đầu: "Chán quá, chị chẳng hiểu gì cả, như thế ai gọi là đi làm, kiểu như chị người ta gọi là thất nghiệp, thôi, nói gì thì nói, trước sau gì chị cũng phải đi làm, phụ nữ mà chỉ quanh quẩn ở nhà cũng không hay".
Thấy cô em họ này không chịu hiểu bản chất vấn đề lại còn ra vẻ dạy đời mình, tôi không giữ được bình tĩnh nên mới nói giọng căng thẳng hơn: "Em ơi, hình như quan điểm của em về công việc hơi bị hạn chế, chị có thể ở nhà nhưng chị vẫn làm việc và kiếm tiền bình thường, tại sao cứ phải đi đến một chỗ cố định, ngồi đủ 8 tiếng thì mới được gọi là làm việc?".
Có lẽ trước đó Trang tưởng tôi hiền nên khi bị tôi "quạt" lại thì có vẻ cay cú lắm, càng ngày giọng điệu cô ta càng găng hơn: "Đó chỉ là công việc lặt vặt, không ổn định, sau này về già chị sẽ không có lương hưu, lúc ấy thì có mà... chết đói".
Thái độ can thiệp vô duyên ấy của Trang làm tôi "sôi máu" nhưng không để tôi có cơ hội bật lại, Trang đã nhanh nhảu phi ra phòng khách, đon đả cười cười nói nói với mẹ chồng tôi.
Nhưng kể từ lần "va chạm" ấy, Trang có vẻ "cay" tôi lắm, mỗi khi Trang xuất hiện, tôi cũng gồng mình lên để chuẩn bị "đáp trả" những phát ngôn mang tính can thiệp thô bạo của cô ta, nhưng chưa bao giờ Trang làm tôi hết kinh ngạc.
Có lần đứng trước rất đông người, Trang bất ngờ chạy đến gần, xoa bụng tôi rồi cố tình hỏi rất to: "Ơ, thế chưa có gì à?". Lần ấy chồng tôi đứng ngay cạnh nên tôi đành ngậm răng cho qua. Nhưng trong một đám cỗ khác, Trang lại sỗ sàng vạch áo tôi lên để... xem bụng, tôi chưa kịp phản ứng thì cô ta lại giả vờ thở hắt ra: "Haiz, thế mà bảo được mấy tháng rồi cơ đấy".
Tôi không thể nhịn được nữa nên mới kéo cô ta lại, nói thẳng: "Sao em vô duyên thế?". Chỉ chờ có thế, Trang gào tướng lên: "Em quan tâm đến chị nên mới hỏi thăm, còn nếu chị cảm thấy khó ở trong người thì đừng tìm cách trút giận lên em, chị hãy tự giải quyết vấn đề của chị trước đi".
Mẹ chồng bán rau ngoài chợ đột nhiên bắt vợ chồng tôi dẫn đi mua ô tô với hộp vàng đầy ắp Vợ chồng tôi nhìn mẹ chồng, bàng hoàng không thốt lên lời khi thấy số vàng bà cầm trên tay. Trước kia gia đình chồng tôi sống kham khổ lắm. Bố chồng mất sớm từ khi chồng tôi còn là học sinh tiểu học, mẹ chồng một mình bươn chải nuôi hai con, một trai một gái, thành người. Chồng tôi học kĩ...