Con đã lớn rồi mẹ ơi!
Hồi nhỏ, có đôi khi con đã ước mình được sinh ra trong một gia đình khác. Mỗi lần đi tạp hóa, có thể thích cái gì là bảo mẹ mua cho cái đó để ăn, không cần phải đắn đo liếc nhìn mẹ, không cần nhẩm tính xem mua thứ ấy về thì hết bao tiền.
Mẹ và con gái (ảnh minh họa).
Bây giờ mẹ nghỉ hưu rồi. Nhưng con còn nhớ ngày xưa, có những hôm mẹ đi làm từ sáng sớm đến tận mười một giờ đêm. Có những ngày lạnh cắt da cắt thịt, lại có ngày nắng nóng như đổ lửa. Con muốn hỏi mẹ có mệt lắm không, mà chẳng biết phải mở lời ra sao. Những người đã lớn thường dễ ngại ngùng vậy hả mẹ? Hồi nhỏ, mấy câu mẹ mệt không, mẹ buồn không, con yêu mẹ… nói ra hồn nhiên lắm!
Hồi nhỏ, có đôi khi con đã ước mình được sinh ra trong một gia đình khác. Mỗi lần đi tạp hóa, có thể thích cái gì là bảo mẹ mua cho cái đó để ăn, không cần phải đắn đo liếc nhìn mẹ, không cần nhẩm tính xem mua thứ ấy về thì hết bao tiền. Mỗi lần đi chợ có thể mua bao nhiêu áo quần tùy thích. Cũng có thể mua một cây son, hoặc một cái kẹp tóc lấp lánh. Càng chẳng cần mặc lại quần áo người khác bỏ, dùng lại đôi giày người ta đi không vừa nữa. Mẹ ơi! Thỉnh thoảng bạn bè hỏi con cái áo này mua ở đâu mà đẹp thế, con ngượng miệng lắm nhưng vẫn phải nói dối… Vì chẳng lẽ lại bảo đó là đồ được cho?
Đôi lúc con đã từng ghét mẹ. Đôi khi thôi, mẹ à! Vì con biết ba mẹ khổ sở như thế nào. Những đêm con không ngủ, nghe tiếng thở đều đều của mẹ, chỉ là tiếng thở thôi mà sao con thấy chông chênh và mệt mỏi lạ thường. Khi đó tim con dịu đi, và con biết dù điều kiện có thể không bằng bạn bằng bè, nhưng về tình cảm thì chẳng nhà nào vượt qua nổi nhà mình đâu. Ba đi công tác xa, lúc nào cũng cố gắng tiết kiệm từng đồng một tiền ăn để gửi về cho cả nhà. Mẹ luôn luôn chắt chiu, có thức ngon của lạ gì cũng đều để dành cho chị em con cả. Thế nhưng tất cả những gì con làm được là viết nhật ký trách móc mẹ, nhìn mẹ bằng ánh mắt hằn học, trốn đi chơi không chịu về nhà, đổ tất cả sự phẫn uất của một cô bé mới lớn lên đầu mẹ.
Video đang HOT
Giờ con của mẹ đã lớn. Đã đi làm, kiếm được một chút tiền để tự lo lắng cho mình và gửi về cho ba mẹ. Đã có gia đình nhỏ của riêng con, và đã hiểu những khó khăn mà ba mẹ từng trải qua ngày trước. Một vài đợt tài chính khó khăn, con tự hỏi có bao giờ hai nhóc tì nhà mình cũng thấy ghét bỏ con như ngày xưa con từng có suy nghĩ đó với mẹ? Và con thấy mình tồi tệ. Nhưng mẹ có còn nhớ món quà con tặng mẹ khi có tháng lương đầu tiên? Mẹ có biết vì sao con tặng mẹ chiếc túi xách? Cũng từ lâu lắm rồi, một hôm nào đó ở cổng trường, con nhớ mãi câu mà mẹ của một người bạn nói với bạn ấy: “Phụ nữ nhất thiết phải có một chiếc túi đẹp”. Nên con mua tặng mẹ chiếc túi có màu mà mẹ thích nhất. Mẹ luôn nhớ dặn dò con gái phải đẹp. Giờ nhà mình bớt khó khăn rồi, chắc cũng đến lượt mẹ xinh đẹp rồi chứ nhỉ?
Con nhận ra rằng mình không thể trốn tránh những cảm xúc đó. Nỗi khốn khổ vì đói nghèo, và sự chán ghét chính những đấng sinh thành. Sự chán ghét ấy sau đó trở thành con dao hai lưỡi, quay lại đâm vào trái tim con. Con không thể nói rằng mình chưa từng đổ lỗi cho ba mẹ. Bây giờ, điều duy nhất con có thể làm chính là coi chúng như vết sẹo đã lành, và dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất bù đắp lại quãng thời gian mà con và mẹ đã làm tổn thương nhau.
Thấy thứ này ở nhà ả bồ của chồng, tôi vừa hận chồng vừa giận chính mình
Phát hiện chồng ngoại tình, tôi mang trái tim đau khổ, đầy phẫn uất đến nhà của ả bồ kia. Khi thấy những thứ đó ở nhà cô ta, tôi lại lặng người chẳng nói được lời nói.
Trong mắt mọi người, chồng tôi là người tử tế và điềm đạm. Từ ngày lấy anh, tôi chưa bao giờ nghe ai chê bai chồng mình. Anh chỉnh tề ở bên ngoài, về nhà lại trở thành người chồng thương vợ yêu con.
Tin tưởng chồng tuyệt đối nên tôi nào ngờ được chuyện chồng ngoại tình. Cô bạn thân của tôi thấy tôi khóc lóc chẳng làm được gì, bèn tìm ra chỗ ở của người đàn bà kia rồi kéo tôi đi. Ban đầu tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao cũng còn là vợ chồng. Nhưng tôi vẫn tò mò, rốt cuộc chồng tôi đang mê mẩn người phụ nữ thế nào?
Tin tưởng chồng tuyệt đối nên tôi nào ngờ được chuyện chồng ngoại tình - Ảnh minh họa: Internet
Chồng tôi thuê một căn chung cư xa xỉ cho bồ ở. Khi chúng tôi đến nơi, cô ả hoảng sợ định trú thân trong phòng ngủ. Nhưng sao có thể thoát khỏi cô bạn của tôi. Thế là ba người đàn bà bắt đầu to tiếng trong căn phòng ngủ vẫn còn vương vãi quần áo của chồng tôi.
Người đàn bà này không hiền lành, vẫn điêu ngoa, đanh đá nghĩ mình đúng trước mặt tôi. Bạn tôi tức quá, muốn vung tay mà tôi không đồng ý. Bạn tôi muốn xé hết quần áo của ả. Cô ta đúng là kiểu thích ăn diện, xem quần áo đắt tiền không khác gì sinh mạng. Thấy bạn tôi tiến đến tủ quần áo thì bắt đầu hoảng loạn.
Những gì tôi thấy sau đó làm tôi lặng người. Từ tay bạn tôi lôi ra chỉ vài bộ váy sang trọng đắt tiền, còn lại là vô số đồ lót, váy ngủ gợi cảm đến bỏng mắt. Bạn tôi nghiến răng nghiến lợi tức tối:
"Tao đã nói rồi mà, chồng mày cũng chỉ là đàn ông. Mày tiết kiệm tiền, là để cho chồng mày mua những thứ này đây!".
"Tao đã nói rồi mà, chồng mày cũng chỉ là đàn ông. Mày tiết kiệm tiền, là để cho chồng mày mua những thứ này đây!" - Ảnh minh họa: Internet
Tôi là người phụ nữ đơn thuần, giản dị trong cách ăn mặc. Tôi còn nhớ ngày đầu mới gặp nhau, chồng tôi còn ngẩn ngơ nói rằng anh chưa từng gặp qua người phụ nữ trong sáng như tôi.
Trong chuyện giường chiếu, tôi vẫn là lần đầu cùng chồng, thế nào cũng ngại ngùng, dù đã lấy nhau bao năm. Quần áo của tôi cũng chẳng đắt tiền, dù đồ lót cũng đơn giản không màu mè. Có lần bạn tôi thấy thế còn trách tôi không biết mặc đồ gợi cảm giữ chồng. Lúc đó tôi đã nói thế nào nhỉ, chính là: "Anh ấy không phải dạng người thế đâu!".
Giờ thì tôi thấy mình thật buồn cười, không phải gì chứ, đó không phải thuộc về dạng người, mà là bản chất của đàn ông. Có trách chính là trách tôi chẳng biết gì, hận chồng phản bội một, giận mình mười!
Sau đó mấy ngày, cô bạn của tôi an ủi, dẫu tôi có đẹp hơn thì anh ta vẫn ngoại tình với gái trẻ hấp dẫn, chẳng khác gì nhau. Tôi đã nghĩ thông suốt sau nhiều ngày, chợt nhận ra khác nhau chứ. Nếu hôm đó tôi đến nhà nhân tình với bộ dạng rực rỡ và tự tin nhất, tôi có thể ném vào mặt cô ta một câu như: "Bà đây cái gì cũng không thiếu, dư mỗi ông chồng đê hèn, cũng không ngại cho em!".
Tôi thua không phải vì một ông chồng ngoại tình, mà là thua vì đã không trở thành một người đàn bà có chồng đủ thông minh để hấp dẫn - Ảnh minh họa: Internet
Đằng này, lúc đó tôi còn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen chẳng có gì nổi bật. Tôi còn cảm thán chiếc váy điệu đà ả bồ mặc thật đẹp. Tôi còn ngượng ngùng chột dạ khi thấy cả một tủ đồ lót nóng bỏng kia. Tôi nhìn thấu những điều chồng có lẽ đã âm thầm khát khao từ lâu, chỉ là chưa từng để tôi biết. Tôi thua không phải vì một ông chồng ngoại tình, mà là thua vì đã không trở thành một người đàn bà có chồng đủ thông minh để giữ mình hấp dẫn, để dẫu có bị phản bội cũng không thấy tiếc.
Nhưng tôi vẫn ly hôn chồng, không đắn đo cũng không muốn cứu vãn. Dù tôi có thiếu sót thế nào, cũng không thể chấp nhận người chồng phản bội vợ vì mê đắm sắc dục bên ngoài. Vì đối với anh ta, thứ khó kiểm soát dưới đũng quần còn quan trọng hơn chữ nhân chữ nghĩa...
Thanh xuân hết mình, bạn sẽ không phải hối tiếc Mỗi người chỉ có một lần trải qua những năm tháng thanh xuân. Đến khi bạn đi qua những năm tháng ấy mới thấy những đắn đo, suy nghĩ của thời trẻ khiến bản thân nuối tiếc vì đã không dám sống hết mình... Nhạc bài hát T hời thanh xuân sẽ qua của Phạm Hồng Phước vang lên da diết, lòng bồi...