Con có lỗi gì hả mẹ?
Mấy tháng gần đây bố hay ốm vặt, mẹ Ly hay than thở vì bố ốm. Công việc của bố cũng bị ảnh hưởng bởi những trận sốt virus hoặc cảm cúm. Cơ thể bố yếu cho nên bố không còn quan tâm đến Ly như trước nữa.
Bố ít cho Ly đi chơi công viên hoặc kiểm tra bài vở. Mẹ thì cằn nhằn chuyện tiền bạc và sức khỏe của bố. Thế rồi bố ôm nặng thêm, mẹ nói mãi mới chịu đi khám bệnh. Hôm ấy mẹ đi cùng bố đến bệnh viện, khi mẹ về, mẹ không nói năng gì và không đến gần bố. Mỗi khi cần mang cơm cho bố mẹ đều bảo Ly mang vào. Rồi hai tháng sau, mẹ thu dọn quần áo đi mất tích. Bố bảo mẹ đi công tác nhưng ngày này qua ngày khác, mẹ không về.
Ảnh minh họa
Sức khỏe của bố kiệt quệ, bố bảo bố có lỗi với mẹ nên trời phạt bố, bố sẽ chết. Ly không muốn tin vào chuyện mẹ không trở về mà bố thì sẽ chết, cho nên ngày nào nó cũng trông ngóng đợi mẹ về chăm bố. Nó còn nhỏ quá, mới 7 tuổi làm sao nó biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Thế rồi bố nó chết thật. Mẹ nó về sau đám tang một ngày, bảo rằng sẽ không đi nữa, sẽ ở nhà với nó. Vậy mà sau cái hôm mẹ dẫn nó đi đến bệnh viện lấy máu để xét nghiệm, mẹ nó lại bỏ đi mất tăm tích. Bà nội bảo không thể chăm nó cho nên đưa nó vào một nhà thiện nguyện.
Qua câu chuyện của người lớn xì xào, nó mới biết bố nó đi “chơi cave” bị nhiễm HIV, mẹ nó bỏ bố cho nó chăm. Không ngờ trong quá trình chăm bố, nó vô tình bị nhiễm HIV. Giờ đây mẹ nó lại bỏ nó lại. Nó biết mình rồi cũng sẽ ốm yếu và chết như bố. Nhưng nó chỉ nhớ mẹ, nó không đủ lớn để trách cứ người lớn vô trách nhiệm đến lạnh lùng, để lại hậu quả đáng sợ và còn đưa nó vào chỗ chết. Nó không biết gì hết, vì ở mãi trong nhà thiện nguyện cùng các bạn nhỏ bị nhiễm HIV, nó cũng quen.
Năm tháng qua đi, Ly không còn khóc vì nhớ mẹ nữa. Trong trái tim nó, nhiều thứ đã phai nhạt đi hoặc cố nén chịu để quên đi. Nó cũng ốm yếu dần và càng ngày càng nghĩ nhiều đến những phút cuối của bố nó. Bố nó bảo, bố có lỗi với mẹ nên bố phải chết. Còn nó, nó có lỗi gì với mẹ mà nó phải chết?
Video đang HOT
Nó nghĩ, lúc đó nó sẽ đi tìm mẹ, nó phải hỏi mẹ nó để biết nó có lỗi gì không?
Các mẹ ở nhà thiện nguyện bảo rằng không ai trong chúng nó phải chết cả. Một ngày nào đó nếu nó yếu đi tức là nó sắp được rời bỏ bệnh tật để bay lên trên trời, lúc đó tha hồ mà đi khắp nơi. Nó nghĩ, lúc đó nó sẽ đi tìm mẹ, nó phải hỏi mẹ nó để biết nó có lỗi gì không?
Theo GĐVN
Sau khi mẹ mất, tôi bị bố dượng đánh đập, tức giận bỏ đi, 10 năm sau quay lại, cả thôn mắng chửi tôi
Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái luôn rất tinh tế, chỉ chút xử lý không khéo sẽ dẫn đến hậu quả khôn cùng. Cha me đẻ đã như vậy, huống là cha dượng mẹ kế.
Bố mẹ ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ. Năm tôi 5 tuổi mẹ tái hôn với chú hàng xóm, chính là bố dượng tôi hiện nay. Chú ấy là một người rất hiền lành thật thà, vì nhà nghèo lại không đẹp trai nên mãi không lấy được vợ. Nói chung chú ấy đối xử rất tốt với mẹ con tôi, việc gì nặng cũng giành mẹ làm, có gì ngon cũng nhường cho mẹ con tôi ăn trước.
Tôi luôn nghĩ rằng vì bố dượng mà bố mẹ tôi ly hôn, vì thế tôi rất hận ông, tôi chưa bao giờ gọi ông ấy là bố. Nhiều khi tôi còn nói dối với mẹ rằng ông ấy đánh tôi khiến mẹ tôi rất giận.
Ảnh minh họa
Sau này mẹ biết đó là trò lừa của tôi nên đã cho tôi một trận đòn, thế nên tôi càng ghét ông ấy hơn. Khi đến tuổi đi học tôi bắt đầu nghĩ cách xin tiền ông, ban đầu ông ấy còn cho, sau biết tôi ngày ngày mua quà vặt nên ông không cho nữa. Tôi giận ông ấy và cứ thế mắng chửi ông, dù mẹ có dỗ dành thế nào tôi cũng không thôi chửi.
Năm tôi tròn 10 tuổi, mẹ ốm nặng rồi mất. Dù bố dượng đã ngày đêm chăm sóc và dùng hết tiền tiết kiệm để chữa bệnh cho mẹ nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì. Ngày ngày tôi khóc lóc, giống như mình bị bỏ rơi giữa cuộc đời. Bố dượng ôm tôi vào lòng, vỗ về tôi nói rằng vẫn còn bố ở đây, không cần phải khóc lóc như thế.
Ảnh minh họa
Ông ấy đối đãi với tôi như con đẻ, động viên tôi chăm chỉ học hành, dù tôi muốn gì ông cũng cố gắng đáp ứng cho tôi. Trên lớp tôi thường chơi cùng bọn bạn hay trốn học. Tôi học cách trộm vặt từ bọn bạn, tôi thấy tiền kiếm được quá dễ, nên tôi cũng thường xuyên trốn học đi theo bọn bạn xấu.
Một lần tôi lấy trộm một chiếc bàn trong siêu thị, bị người ta bắt lại và đến tận nhà tìm bố tôi để nói chuyện. Bố không nói lời nào liền cầm gậy đánh tôi một trận tơi bời, bắt tôi thề rằng sẽ không bao giờ trộm đồ nữa. Tôi nhanh chóng quên mất trận đau đó và học ra đường cướp đồ. Tôi và lũ bạn mua về mấy con dao rồi giả vờ tấn công người già và trẻ em để cướp giật bất cứ khi nào.
Ảnh minh họa
Một lần tôi bị bố dượng bắt gặp, bố lôi tôi về và nhốt tôi vào phòng, đánh tôi một trận gần chết, bố đưa tôi ra mộ mẹ, rồi bắt tôi thề với mẹ rằng sẽ không trộm cướp đồ của người ta nữa. Tôi nói sẽ kiếm thật nhiều tiền để không thẹn với mẹ, bố nhìn tôi cười nhạt, nói dựa vào &'nghề ăn cướp' này ư, có đánh chết ông ấy cũng không tin, nếu thực sự tôi có giỏi thì hãy làm cho ông ấy xem.
Tôi thề sẽ làm nên sự nghiệp, cứ thế tôi cầm mấy trăm nghìn đồng rồi vác ba lô ra khỏi nhà. Tôi đến một thành phố khác để tìm việc làm, nhưng chật vật mãi tôi không thể tìm được việc gì vì tôi chưa học xong cấp 3, ngày ngày bị người khác bắt nạt. Tôi còn không nỡ bỏ tiền ra để thuê nhà, hàng ngày tôi phải làm những công việc năng nhọc không ổn định, ngày đêm cố gắng hết mình.
Sau 10 năm bôn ba bên ngoài, tôi mới biết được tình yêu mà bố dượng dành cho tôi, hàng tháng tôi đều nhờ người gửi về cho bố một ít tiền, vì bận kiếm tiền nên chừng đó năm tôi không về quê lấy một lần. Rồi một ngày cậu út gọi điện nói tôi về nhà gấp, bố dượng tôi sắp không còn cố được nữa rồi. Lúc này cảm giác của tôi thật ngột ngạt, giống như trời đất đang sụp xuống người tôi.
Tôi lái chiếc xe hơi mới mua và cuốn sổ mấy trăm triệu về nhà. Về đến nhà, thấy mái tóc bạc trắng của bố và đôi mắt lờ đờ ấy tôi vội quỳ sụp xuống gọi một tiếng "Bố", lúc này bố không còn phản ứng được gì nữa. Tôi gọi bố mấy lần, bố không nhìn tôi, chỉ bật khóc nức nở.
Ảnh minh họa
Mợ tôi nước mắt dưng dưng, lao thẳng về phía tôi đánh tới tấp, mợ vừa nghẹn ngào khóc vừa tức giận mắng tôi là đồ bất hiếu. Mợ nói tôi đi chừng đó năm, bố tôi chưa bao giờ cài then cửa, bố sợ một ngày nào đó tôi về và không vào được nhà. Hàng ngày ra đồng làm về, bố đều không về nhà nấu cơm ăn, mà vác cuốc đi thẳng ra đầu làng ngóng trông tôi. Bố dượng ngày đêm mong nhớ tôi, khóc đến mờ cả mắt, tóc bạc trắng cả đầu. Trên thân bố mọc khối u, nhưng vì không nỡ bỏ tiền đi viện nên ngày ngày bố lăn lộn trên nền đất cắn răng chịu đau.
Bà con hàng xóm đều bâu vào chửi tôi là đứa con bất hiếu, một cậu bé trong thôn còn ném cả trứng ung vào người tôi. Họ nói nuôi một đứa con như tôi thật phí công tốn sức. Tôi quỳ bên cạnh cha và lấy cuốn sổ tiết kiệm ra, nhưng bố nói bố có tiền, rồi lấy ra thẻ ngân hàng trong đó có 500 triệu đồng tiền tiết kiệm, nói bố nhịn ăn nhịn mặc để dành tiền cho tôi lấy vợ. Tôi đau đớn khóc thét lên và tự tát vào mặt mình, lúc này tôi chỉ mong bố hãy nhanh bình phục lại, để tôi được hầu hạ chăm sóc ông. Cái cảm giác lúc này thật khó tả, chỉ muốn được dùng cả cuộc đời để đổi lấy sức khỏe và bình anh cho bố.
Ai còn cha mẹ xin hãy hiếu thuận với cha mẹ, cái cha mẹ cần không phải là tiền, mà là được nhìn thấy con cháu sống vui vẻ và được bên cạnh mỗi ngày, đừng để mọi chuyện quá muộn thì hối tiếc cũng đã muộn màng.
Theo ĐKN
Bị chồng chê "chẳng bằng gái gọi hết đát", vợ bỏ đi để rồi 15 sau có người đàn ông gọi cho chồng: "Tôi đang lên giường với vợ anh đây" Ngay anh cươi chi vê, chi xinh đep la thê tre trung la thê vây ma sau 6 năm chi dương như biên thanh 1 con ngươi khac. Ban be găp ai cung giât minh không nhân ra chi nưa, cô gai xinh đep xưa kia đâu mât rôi sao giơ ngươi ta chi thây 1 ngươi đan ba gia nua, đâu bu...