Con cái là của để dành.
Mẹ tôi vẫn thường nói, ba chị em tôi là của để dành lớn nhất của mẹ. Bố mất sớm, cả đời mẹ vất vả, tần tảo nuôi chúng tôi khôn lớn.
Khi mỗi đứa lần lượt lớn khôn, dựng vợ, gả chồng, tưởng rằng, mẹ đã làm tròn nghĩa vụ với bố, đã an tâm an hưởng tuổi già thì một thử thách nữa lại đến với cuộc đời vất vả của bà.
Năm nay mẹ tôi 60 tuổi. Mẹ vẫn thường tự hào vì mẹ có những đứa con ngoan, giỏi giang. Ngày chúng tôi còn nhỏ, bốn mẹ con vẫn hay thường ngồi buôn chuyện tâm sự với nhau, mẹ hay nói, mẹ có cả núi của để dành. Chị em tôi lớn khôn, ra thành phố lập nghiệp, rồi mỗi người mỗi cảnh, ai cũng để ý chăm lo cho tổ ấm riêng, thời gian dành cho mẹ cũng ít dần. Một mình mẹ trong căn nhà, lủi thủi qua ngày. Chưa một lần nào, chị em tôi nghĩ về sự cô đơn của mẹ. Mấy đứa chúng tôi chắc chẳng bao giờ biết quan tâm đến mẹ nếu không vì mẹ tôi mắc một căn bệnh ung thư vú quái ác. Chị em tôi biết chuyện khi bà dì gọi điện từ quê ra thông báo và trách mấy đứa chúng tôi quá vô tâm. Ngay lập tức, hai chị em bắt xe, về nhà gặp mẹ, cầm bản xét nghiệm của mẹ trên tay, chúng tôi biết đã quá muộn: bệnh ung thư của mẹ đã bắt đầu di căn. Mẹ khóc, chúng tôi khóc, và cuối cùng, chúng tôi quyết định phải đưa mẹ lên thành phố sống cùng các con và trị bệnh. Thời gian đầu điều trị căn bệnh ung thư thật vất vả với mẹ. Những đợt truyền hóa chất hàng tháng, rụng tóc, thêm tâm lý hoang mang làm mẹ suy kiệt sức khỏe nhanh chóng. Mặc dù chúng tôi cố gắng hết sức để tẩm bổ cho mẹ nhưng vì quá mệt mỏi sau mỗi đợt truyền hóa chất, mẹ mất cảm giác thèm ăn, không ăn được, bà sút cân rất nhanh. Trước khi mẹ truyền hóa chất, chúng tôi cũng nghe bác sĩ nói về triệu chứng này. Bác sĩ cảnh báo, nếu mẹ tôi bị sút cân quá nhanh, có thể bà sẽ không đủ sức trải qua quá trình điều trị khắc nghiệt này, nhiều người bệnh đã tử vong trong quá trình điều trị do bị sút cân. Thương mẹ, nhưng tôi không biết làm thế nào để giúp bà. Từ việc an ủi, động viên đến bồi bổ cho mẹ từ sữa, thức ăn bổ dưỡng, không gì mà chị em tôi chưa mua thử cho mẹ nhưng tôi cảm thấy bất lực và tuyệt vọng khi nhìn mẹ héo mòn đi từng ngày.
Video đang HOT
Một lần vào mạng Internet, tôi đọc được một bài viết về Tảo Mặt trời Spirulina giúp cho những người gầy tăng cân và tăng cường sức khỏe. Dù chưa bao giờ sử dụng loại tảo này, nhưng tôi thấy Giáo sư Nguyễn Lân Dũng, một nhà khoa học rất nổi tiếng ở Việt Nam và Bác sĩ Nguyễn Thị Lâm – Viện phó Viện Dinh dưỡng quốc gia đều nói tảo Spirulina là một loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng rất tốt cho con người. Khi vào trang web: www.taomatroi.com tìm hiểu, tôi được biết đây là một loại thực phẩm rất tốt cho người muốn tăng cân vì nó chứa hơn 100 các vi chất dinh dưỡng khác nhau từ chất đạm, các chất khoáng và vitamin, hơn nữa hoàn toàn là dinh dưỡng tự nhiên nên cơ thể rất dễ hấp thu. Tảo Mặt trời lại ở dạng viên nén, không phải chế biến gì, có thể sử dụng ngay nên mẹ tôi có thể uống hàng ngày mà không cần phải ép mình ăn món này món kia cho đủ chất. Tôi cẩn thận hỏi bác sỹ điều trị cho mẹ, bác sỹ cũng nói là có điều kiện mà dùng được thì rất tốt thế là tôi mua Tảo mặt trời về cho mẹ uống hàng ngày. Nhờ bổ sung dinh dưỡng tốt mà sức khỏe mẹ tôi khá dần lên, giữ được cân nặng không bị giảm, vượt qua được những đợt truyền hóa chất còn lại.
Giờ mẹ tôi đã khá hơn nhiều, sức khỏe mẹ đang dần ổn định sau đợt truyền hóa chất và xạ trị. Nhờ tâm lý thoải mái, ăn uống tốt, và uống thêm Tảo Mặt trời, mẹ tôi khỏe hơn, lên được thêm mấy cân, tóc mọc nhanh, khiến cả nhà ai cũng vui mừng. Giờ gặp bà, chắc không ai nghĩ rằng, bà vừa trải qua một đợt điều trị ung thư thập tử nhất sinh. Tôi thấy mình thật may mắn, khi tìm được Tảo Mặt trời giúp cho mẹ có sức khỏe để vượt qua bệnh tật.
“Mẹ ơi, con viết những dòng tâm sự này dành tặng mẹ. Con biết chúng con có lỗi vì đã không quan tâm nhiều đến mẹ, đến khi mẹ bị bệnh mới biết thương mẹ. Nhưng mẹ ơi, con vẫn nhớ, nhớ mẹ đã nói, chúng con mãi là của để dành của mẹ. Dù ngày mai có ra sao, thì mãi mãi, mẹ sẽ không bao giờ mất của để dành đâu mẹ. Con yêu mẹ nhiều !”
Theo Eva
Kỷ vật của vợ
Trước khi lấy chồng, vợ đã từng có mối tình đầu thắm thiết. Đối với chồng đó là chuyện nhỏ, quan trọng là chồng mới là người chiến thắng, rước vợ về dinh. Trước ngày cưới, chồng đã được chứng kiến vợ mang hết kỷ vật của người yêu cũ ra đốt, tỏ rõ quyết tâm đoạn tuyệt với quá khứ.
Thỉnh thoảng, trong mớ sách vở, đồ đạc của vợ lại rơi ra mấy tấm hình, thư từ, bưu thiếp... của người yêu cũ. Dù vợ đã đính chính do bỏ sót chứ không phải cố tình giữ làm kỷ niệm, nhưng nhìn cái cách vợ cẩn trọng nhặt lên, phủi phủi một cách nâng niu, ngắm nghía một cách trìu mến, là chồng muốn... lên huyết áp. Có lần chồng vô tình bắt gặp cả đống thứ "quái quỷ" đó của "hắn" ta, khiến chồng tức muốn lộn ruột. Không biết vợ cố tình giữ lại để chọc tức chồng, hay trong lòng thật sự còn nhớ đến "hắn" ta. Cũng vì chuyện này mà chồng vợ cãi nhau tóe lửa, giận đến mấy ngày. Nhiều lần nhân lúc vợ đi vắng, chồng muốn lôi chúng ra đốt quách cho rồi. Nhưng nghĩ lại mình làm vậy quá nhỏ mọn, mất hết tư cách làm chồng. Mà để vậy, sao nó cứ như cái gai, đâm vào tim mình nhói buốt...
Có lần chồng mang bầu tâm sự ra trút với bạn bè. Bạn bảo: "Sao cậu hiền quá vậy, phải tay tớ là vô sọt rác hết rồi, không còn nhân chứng vật chứng, may ra vợ mới quên hết quá khứ". Đứa thì bảo: "Cậu nên giải quyết một cách hòa bình là thuyết phục vợ tiêu hủy". Đứa hiền hơn thì khuyên: "Cậu cứ xem như không biết, cố quên nó đi". Nhưng mà quên làm sao được hở trời?
Một bữa chồng ghé thăm anh bạn, anh bảo mới chở vợ đi thăm bồ cũ của cô ấy về. Thấy mình ngạc nhiên, anh cười khà: "Mình làm chồng phải đại lượng, tôn trọng quá khứ của vợ. Quan trọng là bây giờ cô ấy yêu mình, làm vợ của mình. Ghen tuông với quá khứ là tự đào mô chôn hạnh phúc của mình, cả hai đều đau khổ chứ ích gì. Mình làm cho cô ấy hạnh phúc, mình cũng sẽ nhận được hạnh phúc...". Mình bái phục bạn sát đất. Vợ bạn có... nguyên một ông chồng cũ, bạn còn đối xử với vợ thật ga-lăng, có tình có nghĩa. Còn vợ mình chỉ có mỗi mớ kỷ vật của "hắn", mình đã ghen sống ghen chết, bảo sao vợ chồng không gây gổ tối trời tối đất. Ngẫm nghĩ lời bạn, chồng sáng ra nhiều điều. Thì ra bấy lâu chồng cứ nuôi cái bóng ma đó bằng những ảo tưởng ghen tuông mù quáng. Mỗi ngày lại "chăm bón" cho nó bằng những nghi ngờ, cãi vã, giận hờn. Nó càng lớn, càng béo tốt thì hạnh phúc của hai vợ chồng càng teo tóp.
Chiều nay sau khi tan sở, nhất định chồng sẽ đi tìm mua chiếc hộp thật đẹp về tặng vợ, để vợ có chỗ chứa kỷ vật của "hắn" thật đàng hoàng, khỏi phải cất giấu lung tung. Khi buồn, vợ tha hồ lôi ra ngắm nghía. Quan trọng là chồng phải biết chăm sóc vợ nhiều hơn, mang lại cho vợ nhiều niềm vui, nhiều nụ cười... Khi vợ hạnh phúc bên chồng, "hắn" sẽ biến mất trong ký ức của vợ, tha hồ cho mớ kỷ vật của "hắn" mốc meo trong xó. Kế này tuyệt hay, thực hiện ngay thôi.
Theo PNO
Yêu một người, dễ hay khó? Tôi vừa chia tay người đàn ông gắn bó với mình hơn hai năm. Chính xác hơn, tôi vừa bị người ta bỏ rơi, sau khi đã mang tình thật ra mà đối đãi. Tất nhiên, tôi bước qua những thời khắc chẳng mấy dễ dàng gì. Nếu không muốn nói là tôi quá tuyệt vọng. Đã có những lúc yếu mềm nhất,...