Cơn bão lòng
Kỷ niệm là gì? Kỷ niệm có phải là những buổi chiều không tên chẳng có viêc gì để làm một mình đạp xe đi lang thang trên những con đường buồn thoảng lá vàng bay, gió bâng khuâng và nắng nhạt nhòa.
Hay kỷ niệm là vạt áo người xưa vấn vương mãi trong lòng ta vẫn vẹn nguyên màu lụa trắng. Là ánh mắt em ướt vào tim ta một nỗi buồn xưa cũ.
Kỷ niệm xưa nay đã về nơi đâu để ta mãi đi tìm trong màu buồn ký ức. Sao bỗng thấy nhớ ngày xưa và người xưa đến thế. Nỗi nhớ cứ ào ạt dâng lên trong tim. Ước được một lần đi đến ngày xưa được thả gót chân trần lang thang trên khắp các con đường nơi miền ký ức, được nghe tim mình nức nở, được gục đầu lên kỷ niệm mà thiếp đi, được kỷ niệm vỗ về ru ta vào trong giấc mơ xưa cũ ngọt ngào.
Hôm nay là một ngày thật buồn. Mọi thứ đến với tôi cứ như là một sự sắp đặt, một trò đùa của số phận với tôi. Chiều mưa! mưa từ đâu chẳng biết, mưa rơi thật nhiều, thật nhiều.
Khung trời xao xác mưa bay, con đường ngập nước. Phố cũ của tôi ngập nước, buồn bã, lạnh ướt trong mưa. Mưa rơi rơi từng giọt thật buồn. Tôi rất yêu những giọt mưa bởi mưa là ký ức, ngắm nhìn những giọt mưa bay trên phố tôi sẽ thấy mình được sống với những ngày xưa yêu dấu.
Khi tôi còn đang thực sự có em bên đời. Một chiều mưa buồn, tôi lang thang đi về nơi quán vắng, tôi thích đến cái quán nhỏ này vào những buổi chiều mưa, ngồi bên ly cà phê và suy nghĩ về con người thân phận và tình yêu, để được thả hồn mình theo những nốt nhạc buồn rơi rơi trong không gian và tan loãng cùng tiếng mưa đang rơi bên ngoài hiên vắng.
Quán nằm khuất trong một con ngõ nhỏ nơi con đường cũng nhỏ, quán thường vắng khách bởi nó trông thật cũ kỹ, người chủ quán chỉ mở nhạc không lời và nhạc cổ điển rất nhẹ, thoảng qua như cơn gió bên tai.
Ở đây tôi thấy lòng mình tìm được sự bình an và quên đi được những ưu tư nơi cuộc sống phiền muộn. từng giọt cà phê lặng lẽ rơi rơi trong chiếc tách nhỏ, từng giọt nâu buồn, thật buồn. Bỗng thấy nhớ em da diết. Nhớ đôi mắt nâu năm nào nay đã đi về một nơi rất xa xôi. Đôi mắt em màu nâu, để tôi mãi gọi tên em là mắt nâu của tôi.T
iếng nhạc thật buồn, tiếng dương cầm về con thiên nga giãy chết, con thiên nga mỏng manh, con thiên nga tinh khiết, con thiên nga tội tình.
Quán chiều mưa thật vắng, chỉ có tôi và cô gái chủ quán hơn tôi 2 tuổi, nhưng luôn gọi tôi bằng anh. Cô gái là người mê nhạc cổ điển và biết chơi guitar. Bất giác tôi ngước nhìn cô gái, tóc thề, áo phông, quần bò hơi bạc, trông lúc nào cũng có vẻ bụi bặm nhưng kỳ thực cô gái là một người rất lãng mạn.
Video đang HOT
Em hỏi tôi có muốn nghe em hát không? Tôi lặng lẽ gật đầu. Tiếng guitar khẽ rung lên trong không gian, bập bùng, da diết. Cô gái có giọng hát thật buồn, lời hát như những tiếng lòng chở những nỗi niềm, những tâm sự buồn, thở than.
“Chiếc nhẫn được tết từ sợi cỏ non ngắt ở bên hồ, anh lồng vào tay em, hương cỏ thơm và xanh mát. Nhưng rồi anh đã ra đi, mang theo cả thời sinh viên, mang theo mối tình đầu của em. Anh nhớ không, anh nhớ không? chiếc nhẫn cỏ ngày xưa. Rồi một ngày em phải lên xe hoa ngón tay lồng vào nhẫn cưới. Em quay đầu nhìn lại.Trong trang sách học trò, chiếc nhẫn cỏ dần phai”.
Bài hát như một mũi dao cứa vào tim tôi, tứa máu. Tôi không khóc, nhưng một giọt nước lặng lẽ rơi lên môi, mặn chát. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những giọt mưa trắng muốt và lạnh giá đang rơi trong tim tôi hình như tôi đang khóc.
Trở về nhà lúc trời đang mưa, sũng nước và mệt nhoài. Tôi nằm lăn ra giường và thiếp đi lúc nào không biết. Đêm lại về trên từng con phố, tôi khẽ run lên, hình như tôi đã thiếp đi rất lâu.
Đâu đó vọng lại một câu hát, hình như từ phía căn nhà bên kia con phố vắng.Vẫn ngôi nhà cổ đó, tôi lắng nghe, không phải. Bài hát dường như vọng lại từ nơi miền ký ức của tôi. “Nơi em về trời xanh không em?Nơi em về ngày vui không em?”.
Không biết bây giờ em đã ngủ chưa?Có lẽ giờ này nơi ấy thành phố và em đã chìm sâu trong giấc ngủ êm đềm sau những nhịp sống ồn ào và vội vã của đời thường rồi phải không em?
Đã khuya quá rồi còn đâu,đêm thì dài lắm.Đêm ở đây cuộc sống thật tĩnh lặng không như Hà Nội, Hà Nội sôi động lắm nên lòng người rất bình yên, cuộc sống cũng hối hả lắm có lẽ em không nhớ tôi đâu. Có tiếng còi tàu từ ngoài xa vọng lại, rất xa mà như rất gần ánh đèn loang loáng trên sông rọi vào ô cửa kính.
Quê tôi đấy, miền biển con sông tuổi thơ tôi đấy. Quê tôi ai cũng có một con sông lặng lẽ chảy sau nhà. Những ngày đi xa tôi rất nhớ dòng sông ấy, nhớ tiếng còi tàu từng đêm vọng về thổn thức. Tôi vốn sinh ra và lớn lên ở một miền quê rất yên bình, nơi có những con sông nhỏ và những bến thuyền.
Những ngày ở Hà Nội tôi rất nhớ quê mình, chỉ có em hiểu điều đó và cung chính em đã xoa dịu trong tôi những muộn phiền và khiến lòng tôi được bình yên. “Ngày mai em lên xe hoa?”, “Với ai?” “Anh đến nhé, có thể chúng ta không còn gặp nhau nữa đâu” “Tại sao?” “Vì em…”.
Hà Nội một ngày mưa buồn, mưa như hiểu lòng người, mưa xối xả, mưa như trút nước. Mưa khóc cùng tôi. Chiếc xe hoa màu trắng, áo em cũng màu trắng, những giọt mưa cũng trắng muốt. Chỉ có đôi mắt nâu của tôi phảng phất một nét buồn khi xe đi qua, em mỉm cười. Tôi không nhận ra, mưa bay điệp trùng, lòng tôi se lạnh, mọi thứ cứ nhòa dần trong đôi mắt tôi. Tôi tự nhủ lòng dù sao em cũng hạnh phúcvà tôi tin là em hạnh phúc.
Đêm của một ngày không mưa. Mọi thứ có vẻ thật bình yên.Tôi đứng nhìn về phía ngôi nhà sáng ánh đèn vàng,không buồn không vui. Tôi đã đứng ở đó rất lâu như thể đang chờ đợi em như những lần tôi đã đợi. Gió khẽ mơn man thì thầm bên tai, gió khua nhẹ những tàn lá rơi trên mặt con đường những ngày mưa như tiếng chân em đang đến rất nhẹ rất nhẹ em sẽ bịt mắt tôi từ phía sau và hỏi ” Ai nào?”.
Máy điện thoại trong túi quần tôi khẽ rung lên, ai đó nhắn tin, tôi đọc từng dòng tin trên máy, “Đừng đến tìm em nữa, quên tất cả đi. Em là giấc mơ thôi. Em đã hạnh phúc khi yêu anh và bây giờ em vẫn đang cảm thấy mình hạnh phúc”.
Lê gót chân trên mặt đường, mỏi mệt, rã rời tôi bước đi. Ngày trở về lòng nặng trĩu một nỗi buồn.Hà Nội với tôi là những chuỗi ngày buồn.
Tôi đã cất, nén chặt những kỷ niệm xuống tận cùng đáy chiếc balo khoác lên vai trĩu lặng bước đi. Tôi sẽ trở về nơi tôi đã ra đi, trở về mái nhà xưa, với con sông của tôi,với những tiếng còi tàu vang vọng trong đêm.
Với tất cả những gì đã theo tôi từ những ngày thơ bé, đã cùng lớn lên và nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Những thứ mà tôi đã mãi coi như là một phần cuộc sống và lẽ sống của đời mình. Tôi đã xa nó quá lâu rồi, sao giờ thấy nhớ quá. Tôi bước xuống từng bậc cầu thang, vừa đi vừa đếm, lần nào đi qua tôi cũng đến từng bậc và nhớ rất rõ số bậc ở khu tập thể này nhưng tôi biết đây là lần cuối cùng tôi đếm cái bấc cầu thang quen thuộc đến cũ kỹ này. Tôi dừng lại ở tầng 3, trong ngôi nhà có tiếng nhạc. Hình như bài hát của Phú Quang “Ngày em không yêu anh, em tràn ngập niềm vui rời xa ngôi nhà cũ. Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác. Ngày đó anh bắt đầu những bước chân của ngày quên em”.
Cánh cửa hé mở, một người con gái ngó ra nhìn, cánh cửa khép lại, vội vàng. Tôi lặng lẽ bước đi. bắt đầu những bước chân của ngày quên em.
Một chiều em bước sang ngang
Bỏ tôi đứng lặng nghe hàng lệ rơi
Cô đơn là bước tôi về
Dở dang cũng bởi lời thề mau phai.
Phố đầy người dưng hờ hững bước chân qua.
Em mỏng manh mùa Thu hiền quá
Thôi về đi em, mặc tôi với con đường xa.
Em thánh thiện làm chi?
Tôi chỉ là giấc mơ buồn ngày qua
Đêm, đêm tiễn đưa người yêu đi lấy chồng, mưa ôi gió mưa buồn như cơn bão lòng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh cần một lối đi không có em
Trong mơ hồ anh nghĩ rằng: "Hay mình cứ đứng mãi ở đây, đừng đi đâu hết, biết đâu khi thấy nhớ, em sẽ quay lại và gặp được mình". Thế là, em vẫn đứng đó và không hề bước đi, lá đã rơi đầy chung quanh nhưng em đã không về...
Mỗi bước chân ta đi qua, là một ký ức, một khoảng thời gian in dấu trong đời. Vì thế, hôm nay, anh quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình, sau một thời gian dài dừng chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ. Trước khi cất bước, anh muốn một lần nữa được hồi tưởng về đoạn đường mà anh đang đứng, nơi đã ngập tràn những kỉ niệm về em. Ngày ấy, mọi chuyện đến sao tình cờ quá, nhẹ nhàng quá. Ngày em bước đến để từ đó, trên đoạn đường anh đi đã in thêm đôi dấu chân, em đến mang theo một làn gió mát thổi bay những chiếc lá khô đang ngủ yên, khiến nơi ấy bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng. Anh đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng em đi mãi, về phía cuối đường. Nhưng giấc mơ của anh không có thật! Em chỉ đến thăm và an ủi một thằng ngốc đang bước đơn độc một mình cùng những nỗi đau. Những khoảnh khắc có em thật ngắn ngủi. Em đi, gió cũng ngừng thổi, cảnh vật chung quanh anh giờ lại như trước kia, tất cả lại im ắng ngủ vùi, nhưng trên mặt đường vẫn còn đó dấu chân của em. Đó là điều duy nhất em để lại cho anh cùng biết bao kỉ niệm và cảm xúc vui buồn, mỗi cảm xúc ấy mang một sắc màu mà anh yêu quý vô cùng. Đứng nhìn mãi dấu chân, anh không biết mình mãi khắc lên bao nhiêu chiếc lá chữ "nhớ em". Anh tiếc nuối khi để em ra đi, chỉ biết đứng đó mà dõi theo em dần rẽ sang một hướng khác. Anh ngồi gục xuống và buồn thật nhiều nhưng nỗi buồn của anh cũng không thể làm phai được hình ảnh em trong tâm trí. Ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như tình cảm của anh, như ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình em. Trong mơ hồ anh nghĩ rằng: "Hay mình cứ đứng mãi ở đây, đừng đi đâu hết, biết đâu khi thấy nhớ, em sẽ quay lại và gặp được mình".
Thế là, em vẫn đứng đó và không hề bước đi, lá đã rơi đầy chung quanh nhưng em đã không về. Trong tĩnh lặng, ngột ngạt, anh bỗng thấy ghét gió, sao gió chỉ thổi khi có em? Lá cứ rơi, rơi trên vai anh, trên tóc anh ngày một nhiều. Anh không nhớ mình đã đứng đây bao lâu rồi? Chỉ biết nếu tiếp tục như thế, anh sẽ bị chôn vùi mất thôi. Sợ quá, anh vùng thoát khỏi và chạy về phía trước, vừa chạy, anh vừa nghĩ đến em. Khi em đi, em đã căn dặn anh rất nhiều, em dặn anh phải mạnh mẽ, phải bước tiếp vậy mà anh đã không nghe lời em. Nếu biết được điều này, chắc em buồn anh nhiều lắm! Anh chẳng mong nhìn thấy em buồn, anh muốn thấy em vui vẻ và thật hạnh phúc. Thoát ra khỏi nơi ấy , anh mới nhận ra phía trước con đường dành cho anh vẫn rộng mở và còn dài lắm, khung cảnh quanh anh đẹp dịu dàng, anh chợt nhận ra gió vẫn luôn tồn tại quanh đây, gió vẫn làm mát cho cây cối, cho con đường và cả cho anh. Nhịp sống vẫn đang hối hả, những người bạn song hành cùng anh giờ đã đi trước anh thật xa vậy mà anh lại ngồi đây chẳng biết để làm gì? Không được đâu, phải tỉnh lại thôi, đừng đắm chìm trong cơn mơ mãi , anh đã tự thức tỉnh mình như thế.
Anh chuẩn bị bước đi đây, anh sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường tràn ngập kỉ niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt dấu chân của em. Khi anh quay lưng lại, anh biết mình sẽ cũng xa em hơn nhưng anh sẽ lưu hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình. Tình cảm ngày nào anh dành cho em, anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái tim mình được ngủ yên. Nếu tim có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm em ạ. Nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì anh đã để em vào quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để anh một lần nữa có thể hướng theo em và nhìn thấy con đường của em, em vẫn đang đi, đang hướng về phía trước. Anh vẫn muốn nhìn mãi cho đến khi em mất hút. Và phía trước của anh là chiều ngược lại với em! Cất bước đi, là anh không còn nhìn thấy em nữa. Cất bước đi, giữa em và anh còn lại gì nhỉ? Anh nhớ, mình còn một lời hứa. Dù anh biết điều đó rất hoang đường, dù biết mình rất ngốc nhưng anh vẫn muốn tin rằng: Quay lưng lại con đường của anh vẫn thênh thang chờ anh tiếp tục hành trình của mình. Con đường của anh hướng anh đến một cuộc sống không còn cô đơn nữa. Anh bước đi gió mát thổi nhè nhẹ, ngước nhìn lên cao, ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rạng ngời, tâm hồn anh lâng lâng một niềm tin vào tương lai, xen lẫn một chút gì đó có thể gọi là xót xa? Nhưng kể từ nay, anh biết mình cần đi về phía trước.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mãi nhớ Sinh nhật năm nào nó cũng mong có anh, nhưng chỉ một lần duy nhất anh đến, và món quà của anh được nâng niu như không có gì quý hơn đối với nó. Giáng sinh năm nào nó cũng mong có anh, nhưng chỉ một lần duy nhất anh đến, món quà Giáng sinh của anh năm ấy làm nó cảm nhận...