Con anh, con em, con chúng ta… cân sao cho bằng?
Nó tức tối, hằn học ném cả tập vở vào em rồi chạy đi tìm mẹ, em thật sự bất lực mất rồi…
Khi ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn, ai cũng mong muốn cuộc hôn nhân đó sẽ trọn vẹn, sẽ cùng nhau đi hết kiếp người. Nhưng thật sự, đâu phải lúc nào cuộc sống cũng như mong muốn mà còn rất nhiều những trái ngang.
Em đã từng có một người chồng yêu thương em rất nhiều, nhưng số phận không cho anh ở bên em lâu hơn, ngày em hạ sinh là ngày anh ấy rời xa em vĩnh viễn. Một chiếc xe đi ẩu đã đâm vào anh ấy rồi tàn nhẫn rồ ga lao qua, lạnh lùng như chưa hề gây ra tội ác. Vậy là em mất chồng.
Em từng nghĩ rằng, mình sẽ ở vậy nuôi đứa con gái bé bỏng khôn lớn, trưởng thành nhưng rồi không ngờ trái tim của em lại một lần nữa loạn nhịp khi gặp anh. Anh, người chồng hiện tại của em khuôn mặt mang đầy sự khắc khổ. Anh cũng có đứa con gái bằng tuổi con gái em. Rồi, hai trái tim cô đơn tìm đến nhau, cuống quýt hòa nhịp. Em đã lẩn trốn một thời gian dài, em sợ rồi con em, con anh, con chúng ta sẽ… cân sao cho bằng, em sợ rồi sẽ có lỗi với người đã khuất.
Chúng ta đã từng có thời kỳ đầu rất hạnh phúc phải không anh, khi mà đứa con chung chưa chào đời. Con anh cũng quý em nhiều lắm, em tưởng rằng cuộc sống êm đẹp ấy sẽ là mãi mãi, nhưng không phải như thế. Khi chúng mình có chung một đứa con trai, thì dường như mọi thứ thay đổi hẳn. Bố mẹ anh quý cháu trai hơn, thành ra đứa con gái – đứa con của người vợ phản bội bị hắt hủi, nó quay ra hậm hực.
Tình cảm của anh chia sẻ nhiều hơn, anh không còn quan tâm tới con riêng của anh được nhiều hơn nữa. Do gánh nặng gia đình lớn hơn, do có con chung còn nhỏ bởi vậy dường như anh “bỏ quên” nó. Em đã cố gắng gần gũi con nhỏ, nhưng hình như tất cả là không đủ, hình như mọi cô đơn nó đang gánh chịu là do em. Còn con gái em, nó thật sự hiểu mẹ, con bé hình như trưởng thành trước tuổi và có trách nhiệm hơn. Trước khi em lập gia đình, em đã hỏi ý kiến con và em thật sự hạnh phúc khi con đồng ý. Con em chưa bao giờ được hưởng tình yêu của cha, bởi vậy nó quý anh lắm, nó thấy anh yêu chiều nó, nó rất vui. Em nói thật rằng, chính bản thân em cũng không chiều con em bằng con anh, con anh em không dám nặng lời khi nó sai, nhưng còn con em, nhiều khi em mắng con, quát con nhiều lắm, rồi sau đó nhìn nó cúi mặt thật buồn em lại áy náy. Nhiều lúc, có đồ ăn ngon em lại thường dành phần nhiều cho con của anh và kể cả việc dạy con học hành em cũng ưu tiên con anh trước.
Không biết dạo này vợ anh hay mệt, hay thấy anh hạnh phúc mà muốn cướp đi thứ hạnh phúc anh đang có. Vợ anh gặp con riêng của anh nhiều lắm, gặp chỉ để xui con những điều không đúng, chứ chị ấy không có ý định nuôi con. Con anh bắt đầu biết nói hỗn với em, biết đay nghiến em bằng những lời độc địa. Đã có lần anh nghe thấy, anh đánh con, nhưng dường như nó bị anh đánh lại là do em.
Anh ạ, giờ đây em mệt mỏi quá, em biết anh bận nhiều, anh phải gồng mình lo toan cho cả gia đình này, anh không có thời gian dạy bảo con cái. Em cũng biết phụ nữ là người “giữ lửa” cho ngôi nhà êm ấm, là người phải dạy bảo con cái. Nhưng em không dạy nổi con nữa rồi, con đang trong thời kỳ dở dở, ương ương, thời kỳ cái tôi muốn trỗi dậy, thời kỳ chưa phân định được đúng – sai. Em muốn anh giúp em, muốn anh hãy cùng em dạy dỗ con nhỏ, bởi rằng nếu không uốn, không nắn từ bây giờ sau này con sẽ hư hỏng mất.
Anh à, hôm trước cô giáo của con gái anh gọi điện cho em, cô giáo đã cho em biết dạo này sức học của con bé giảm hẳn, lại còn hay đánh nhau, cãi nhau trong lớp. Ngồi trong lớp còn không chép bài. Em có nhắc nhở con, nó cầm cả tập vở ném vào em rồi gọi điện tìm mẹ nó, thật sự em không biết phải làm sao nữa. Chỉ vì quá lo lắng cho con gái anh mà nhiều khi con em, em còn không quan tâm được, còn đứa con chung nhiều lúc em cũng lơ đãng anh ạ, con anh, con em, con chúng ta…. cân sao cho bằng đây hả anh?
Video đang HOT
Theo Emdep
"Anh chỉ là 1 thằng cóc ghẻ"
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Chào bạn Anh Quân - Tác giả tâm sự "Tôi muốn dùng clip ân ái bỉ ổi để đe dọa em".
Đọc bài viết của bạn, bản thân tôi rất cảm thông với nỗi lòng bạn đang mang. Nhưng đúng như bạn nghĩ, tôi đánh giá bạn là người đàn ông tốt.
Vì quá yêu và hối tiếc cho tình yêu mình vun đắp bấy lâu nên bạn mới có ý định níu kéo chứ chưa thực hiện. Như vậy bạn còn rất biết suy nghĩ hơn khối đàn ông khác. Lòng con người tham lam vô đáy, có được cái này rồi thì lại muốn có thêm cái kia. Kể cả trong tình cảm cũng vậy, có người yêu rồi nhưng vẫn muốn được người khác quan tâm và để ý tới.
Điều đơn giản đó tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích mình được nhiều người quan tâm và để mắt tới. Nhưng trong lòng tôi thì chỉ ấp ủ hình bóng của một người duy nhất. Một người có thể làm trái tim tôi đau và biết làm cho tôi vui, hạnh phúc.
Nhưng dường như tình yêu nó như một trò đuổi bắt. Tôi cố chạy theo cuộc tình mà tôi cho là lý tưởng thì tôi lại phải đối mặt với những anh chàng si mê tôi đến điên dại. Tôi phải chạy trốn để không gặp họ nữa vì tôi không thể mở lòng để đón nhận họ được.
Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Nhân đây tôi cũng kể một câu chuyện buồn. Lúc là sinh viên năm thứ hai, đợt đó tôi nạp card điện thoại xong, tôi kiểm tra tài khoản hiện ra một số rất đẹp. Tinh nghịch tôi liền lấy máy nháy vào số điện thoại y như số tiền trong tài khoản điện thoại của tôi.
Sau khi nháy máy thì có đổ chuông, tôi sợ quá tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau có người gọi lại, tôi bắt máy và bảo do nhầm và xin lỗi. Người đàn ông đó tắt máy đi và một lúc sau anh gọi lại hỏi tôi đang ở đâu? làm gì? bao nhiêu tuổi? cho anh làm quen.
Thấy anh cũng nói tiếng dễ thương thân thiện nên tôi đồng ý. Từ đó ngày nào anh cũng "nấu cháo" điện thoại với tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như thế khoảng 5 tháng. Ngày nào không nghe được giọng nói của tôi là anh điên cuồng ngộ dại.
Anh làm nghề sữa xe máy. Tôi không phân biệt nghề nghiệp gì hết miễn sao người ta tốt và làm bạn mình. Có một ngày anh ta tỏ tình nói rất yêu và muốn gặp mặt ngay thời điểm bây giờ. Tôi thì lại sợ sau khi gặp mặt sẽ làm cho chúng tôi xa cách nên vẫn ngần ngại.
Rồi anh nhắn tin tôi ít trả lời, anh gọi điện tôi ít nghe máy. Anh quan tâm tới tôi từng ly từng tí, có lúc tôi tưởng anh đã yêu được mấy năm và quá hiểu về tôi nữa thì phải.
Tôi suy nghĩ một thời gian và một buổi sáng tôi nhắn tin "Em nhớ anh và rất muốn được gặp anh". Chiều hôm đó anh chạy mấy trăm cây số xuống thành phố gặp tôi. Lúc nghe anh xuống thăm lòng tôi thấy vui vì không biết nhìn anh như thế nào.
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng xấu trai đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Tôi dẫn anh về phòng chơi nhưng thực sự trong lòng không được vui với bạn bè. Tôi cũng cố tình đi xa anh ra. Lúc đó sắc mặt tôi biến chuyển rõ rệt, nhưng lời nói tôi dành cho anh vẫn rất tế nhị và ngọt ngào.
Tôi biết anh đang rất buồn và đang tự ti về hình thức xấu trai của chính mình. Thấy ngoại hình của anh là tôi cũng sởn gai lấy đâu ra cảm hứng mà đánh mắt đưa tình. Tôi biết anh là người rất tốt, nhưng tôi không thể cho anh một tia hi vọng.
"Chạy 200 cây số chắc anh mệt lắm" tôi vẫn rất quan tâm để anh không thấy mình bị bỏ rơi khi xuống gặp tôi. Ngồi được một tiếng thì anh xin phép về vì trời đã tối. Tôi tiễn anh ra về mà thấy buồn vì quá thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nên nhìn ánh mắt anh xa xăm vô vọng.
Sau khi về tới nhà, anh nhắn tin cho tôi "Anh vui và hạnh phúc khi gặp được em - người anh thương nhớ bấy lâu". Trời ơi tôi nghe lạnh hết cả người. Lấy lại bình tĩnh tôi hỏi "Anh đi xa có mệt không?". Anh nói "Gặp được và thấy em là anh vui quên hết mệt nhọc".
Tôi biết anh dành thiện cảm cho tôi nhiều lắm. Anh cũng không quên nói rằng "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?". Lúc đó tôi chẳng biết nói gì nên bảo "Thôi cứ để thuận theo tự nhiên anh nhé. Anh là người tốt, em vẫn rất yêu quý anh".
Điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi thưa dần, tôi biết anh mặc cảm. Tôi có động viên để anh ít buồn nhưng anh chìm trong men rượu. Câu cuối cùng anh dành cho tôi "Em mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Anh chúc em hạnh phúc".
Và thế là anh đổi luôn số điện thoại, tôi không còn liên lạc được nữa. Giá như ngoại hình của anh cũng ấm áp như trái tim anh thì có lẽ tôi đã yêu.
Tôi không quá ham về hình thức nhưng ít ra anh cũng phải nhìn được. Đằng này anh ấy quá xấu, xấu trai nhất trong những người tôi đã từng gặp (người đen như dân tộc, răng cũng đen, môi cũng đen. Ngoại hình thì nhìn khắc khổ và không muốn nói là quá lôi thôi).
Anh nói: "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?"
Tôi biết ngoại hình đó cũng không phải anh tự muốn vậy nhưng đúng là quá thiệt thòi cho anh. Tôi hi vọng anh sẽ kiếm được người con gái thật sự yêu về tâm hồn và yêu hết con người anh.
Vì thế, đúng là hình thức không là tất cả nhưng nó cũng đóng một vai trò trong tình yêu. Có tấm lòng tốt nhưng không có ngoại hình thì cũng không thể có tình yêu trọn vẹn. Anh đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp mà tôi không bao giờ quên. Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Như bạn Quân đây, tình yêu không thuộc về mình nữa bạn níu kéo cũng không bao giờ hạnh phúc. Mà có được nhau rồi thì nó đã không còn nguyên vẹn để bạn không nhớ về sai lầm của cô ta sao?
Cũng như anh chàng trong bài, anh ấy có níu kéo tôi thì anh ấy chỉ nhận thêm đau khổ nên tự động rút lui để khỏi suy nghĩ cho nặng đầu. Tôi suy nghĩ thiển cận nên cũng đâu có xứng đáng với tâm hồn anh ta.
Bạn hãy quên và tìm cho mình người con gái khác. Đừng dằn vặt chẳng có lợi cho bản thân đâu bạn mặc dù bạn rất cay cú vì đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Tôi hi vọng bạn sẽ gặp được người con gái.
Theo VNE
Cách vạch mặt cô nàng "thợ mỏ" chính hiệu quá trơ tráo? Chị ấy than laptop hỏng, sửa đi sửa lại tốn cả đống tiền. Anh trai em mang luôn macbook của anh cho mượn mà chẳng thấy đòi lại. Cái iphone mua bằng cả tháng lương, anh cũng đưa luôn cho người yêu "dùng tạm" sau một lần chị ấy than điện thoại tậm tịt. Nói thật, em cũng không phải độc giả thường...