Coi thường bố chồng làm xe ôm nhưng chứng kiến điều này tôi khóc không thành tiếng
Tôi cũng không hiểu tại sao bố chồng tôi là viên chức về hưu, cũng có của ăn, của để nhưng lại đi chạy xe ôm.
Về làm dâu nhà chồng đến nay cũng đã được 5 năm, mẹ chồng tôi mất sớm chỉ còn mỗi bố chồng nên 2 vợ chồng tôi sống cùng với bố.
Về cơ bản, trong suốt quãng thời gian chung sống cùng gia đình chồng, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái và dễ chịu. Bởi trong 5 năm qua, tôi chưa thấy chồng tôi có một nhược điểm lớn nào khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Bố chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh trong một xí nghiệp về vật liệu xây dựng, ông là một người tốt bụng và rất tâm lý, lại khá chiều chuộng con cái.
Ở chung với bố chồng mấy năm nhưng tôi chưa bao giờ phải phàn nàn về ông. Đặc biệt, ông luôn bênh con dâu và thương con dâu nhiều hơn con trai.
Chồng tôi chỉ có 1 cô em gái, vì thế trong nhà chỉ có em chồng và tôi là đàn bà con gái. Bởi thế, tôi và em chồng được ông chăm sóc chu đáo. Ngày sinh nhật con dâu, con gái, ông nhớ như in, năm nào cũng mua quà bánh tổ chức sinh nhật cho con.
Chưa kể, ông làm gì cũng cẩn thận, sạch sẽ, nhà cửa bếp núc lúc nào cũng tinh tươm, gọn gàng. Điều này, người thân hay bạn bè của tôi khi đến chơi nhà đều phải gật đầu công nhận.
Còn về phía tôi, tôi là đứa khá thẳng tính, không khéo léo, rất ghét người khác can thiệp vào cuộc sống của mình, hoặc bảo mình phải làm thế này thế kia.
Hồi mới về làm dâu khi chưa hiểu hết, cứ lúc nào thấy suy nghĩ và quan điểm của bố chồng không đúng thì tôi lại lên tiếng, vì thế hàng xóm luôn cho rằng tôi ngang bướng, hay cãi. Nhưng sau này tôi hiểu ra thì tôi rất quý bố chồng vì ông lúc nào cũng hết lòng vì con cháu.
Mọi thứ chỉ phức tạp hơn khi bố chồng tôi về hưu, thực ra khi đến tuổi hưu thì lương hưu của bố chồng tôi cũng được 9 triệu/tháng. Với lại, gia đình chồng tôi cũng thuộc hàng khá giả, chúng tôi cũng không để ông thiếu thốn thứ gì.
Video đang HOT
Vậy mà vừa về hưu, ở nhà phụ giúp chúng tôi chuyện nhà cửa, đón các cháu đi học về được khoảng 3 tháng thì ông kêu buồn và muốn tìm việc gì đó để làm.
Nghe xong, vợ chồng tôi bàn nhau rằng, cả đời ông vất vả lo cho các con rồi giờ chỉ muốn ông sống an nhàn lúc tuổi già.
Vậy mà ông không nghe, cứ nằng nặc đòi ra đầu phố để chạy xe ôm. Tôi là người phản đối đầu tiên vì bố chồng tôi là viên chức về hưu, cũng có của ăn, của để chứ có thiếu thốn gì mà phải đi chạy xe ôm, rồi hàng xóm nhìn vào còn ra gì nữa.
Ảnh minh họa
Thế nhưng, dù chúng tôi có can ngăn thế nào ông cũng không nghe, vậy là từ đó tôi xung đột với bố chồng vì thực sự tôi thấy xấu hổ khi mọi người hỏi bố chồng tôi dạo này chạy xe ôm à.
Thực sự tôi ghét việc ông ngày ngày ngồi ở đầu phố chạy xe ôm… Cũng từ lúc đó tôi mặc kệ, không còn quan tâm ông như ngày xưa nữa.
Cho đến một hôm, tôi phát hiện mình quên tập tài liệu họp ở nhà nên vội vàng phi xe về nhà để lấy.
Vừa đến cổng thì nghe thấy tiếng bác hàng xóm sang chơi, trò chuyện với bố tôi. Nghe bác ấy hỏi bố tôi rằng vì sao hai vợ chồng tôi phản đối chuyện ông chạy xe ôm mà ông cứ tự làm khổ mình, cứ ngày ngày chạy xe ôm làm gì cho vất vả.
Bố chồng tôi bảo, ông về hưu nên ở nhà mãi cũng buồn, muốn ra ngoài đi làm để có người nói chuyện, vả lại chạy xe ôm cũng có thêm một khoản thu nhập phục vụ cho sinh hoạt còn số tiền lương hưu với tiền tiết kiệm ông muốn giữ lại đó để sau này chúng tôi có mua miếng đất hay làm việc gì lớn ông còn có cái để cho.
Hóa ra, lâu nay bố chồng cần mần chạy xe ôm là vì suy nghĩ cho chúng tôi. Nghe thấy thế mắt tôi cay xè, tôi chạy lại bảo bố rằng, bố vất vả cả đời rồi nên tôi chỉ mong tuổi già bố được an nhàn, bố cứ tiêu tiền, mua những thứ bố thích chứ đừng lo cho chúng tôi nhiều nữa vì chùng tôi cũng trưởng thành rồi…
Thế nhưng, bố chồng tôi bảo chúng tôi có lớn cỡ nào thì vẫn là những đứa trẻ và ông phải bảo vệ, phải lo lắng cho…nghe đến đây thực sự tôi khóc không thành tiếng. Nghĩ lại thời gian qua tôi đối xử lạnh nhạt, không quan tâm đến ông mà tôi thấy xấu hổ. Tôi tự hứa với lòng mình sau này sẽ đối xử thật tốt để không phụ lòng yêu thương của ông.
Đưa bạn trai tài giỏi về ra mắt, tôi nào ngờ mặt mẹ biến sắc khi thấy anh
So với các chị em khác, tôi từng nghĩ mình may mắn khi có người yêu đẹp trai và tài năng.
Hưng là chàng trai giỏi giang, cư xử khéo léo trong kinh doanh nên sớm gặt hái được thành công.
Hồi tôi quen biết anh thì anh còn là trưởng phòng kinh doanh công ty, trong khi tôi là thư ký kiêm phiên dịch tiếng Anh. Chúng tôi thường đi công tác chung trong những vụ làm ăn với nước ngoài. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chúng tôi dần trở thành một cặp.
Sau này tìm hiểu thì tôi biết Hưng sinh ra trong một gia đình có truyền thống kinh doanh. Bố anh là chủ một doanh nghiệp kinh doanh phân bón ở huyện, gia cảnh khá giả. Hưng cũng có phần góp sức cùng bố mẹ khiến việc kinh doanh của gia đình ngày một phát triển.
Hiện nay, công việc của Hưng ổn định tại một công ty chuyên về thời trang. Ngoài ra, anh góp vốn kinh doanh thêm cửa hàng bên ngoài nên nguồn thu nhập hàng tháng rất tốt. Vậy nên tôi nghĩ nếu lấy anh thì đời này của tôi xem như cũng an nhàn.
Ảnh minh họa
Năm nay tôi đã 27 tuổi, bị bố mẹ giục giã chuyện lấy chồng, lại thêm nỗi lo Hưng bị cô nàng khác nẫng mất... nên tôi quyết định thúc đẩy nhanh đám cưới. Việc đầu tiên chúng tôi tính tới là chính thức về ra mắt hai bên gia đình.
Lúc tôi đưa Hưng về nhà, anh mặc chiếc áo sơ mi trang nhã và thanh lịch, tôi nghĩ rằng với khí chất này của anh chắc chắn sẽ khiến bố mẹ tôi nở mày nở mặt.
Thế nhưng, mọi việc không như tôi tưởng, vừa nhìn thấy Hưng thì gương mặt bố mẹ tôi bỗng biến sắc từ tươi cười trở thành tức giận, còn người yêu tôi cũng luống cuống cúi mặt chào.
Sau đó, mẹ tôi lao đến đẩy Hưng dúi dụi về phía sau mà anh cũng tuyệt nhiên không phản kháng gì, chỉ nói xin lỗi.
Hóa ra, cách đây 3 năm chính Hưng là người đi xe ô tô tông vào mẹ tôi khiến cho bà gãy chân.
Sau khi xuống xe thấy tình cảnh của mẹ tôi như vậy Hưng cũng luống cuống xin lỗi và nói sẽ gọi cứu thương đưa mẹ tôi vào viện, anh cũng hứa sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.
Lúc đó mẹ tôi bị đau đến xây xẩm mặt mày nhưng vì thấy cậu thanh niên cũng lịch sự, hành xử văn minh nên đồng ý lên xe cứu thương đến bệnh viện và để cho Hưng đi theo sau xe cứu thương. Thế nhưng, sau khi làm phẫu thuật mẹ tôi mới biết người thanh niên ấy đã tranh thủ lẩn mất hút để trốn tránh trách nhiệm.
Cho đến giờ mẹ tôi chỉ đi được khập khiễng và bị ảnh hưởng nghiêm trọng tới khả năng lao động.
Không ngờ Hưng và mẹ tôi lại gặp nhau trong tình huống tréo ngoe thế này. Tôi là người biết rất rõ sự khổ sở của mẹ sau tai nạn nên lập tức nhìn Hưng với ánh mắt oán hận. Tôi không thể tin nổi chàng trai tài giỏi, thông minh của mình lại từng gây ra hành động đó.
Hưng chỉ biết cúi đầu xin lỗi gia đình tôi, anh nói rằng hồi đó anh bồng bột nên nghĩ bỏ trốn sẽ giải quyết được tất cả nhưng sau 3 năm tai nạn đó vẫn ám ảnh anh và anh vẫn âm thầm tìm kiếm mẹ tôi để xin chuộc lỗi.
Tôi có nên tin những gì anh nói không?
4 điều đơn giản giúp bạn thấy hạnh phúc mỗi ngày Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống, hãy tập cho mình một thái độ sống lạc quan, biết chấp nhận... bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, bình an. Những căng thẳng, lo âu... đôi khi khiến chúng ta cảm thấy mệt mỏi, giảm hứng thú... tuy nhiên cũng có rất nhiều điều đơn giản trong cuộc sống khiến bạn cảm thấy hạnh...