Cốc cà phê sáng và lời nhắn gửi đẫm nước mắt của vợ
Khi lấy hũ đựng cà phê, tôi nhìn thấy một tờ giấy nhỏ được chặn bên dưới. Là chữ vợ tôi viết. Bức thư có những chỗ bị nhòe mực, có thể cô ấy đã khóc khi viết nó…
Khi lấy hũ cà phê, tôi nhìn thấy một tờ giấy nhỏ được chặn bên dưới. Là chữ vợ tôi viết. (Ảnh minh họa)
Tôi lấy vợ đến nay tròn 6 năm. Hai vợ chồng đều đã ngoài 30, là dân công sở nhưng tính chất công việc khác nhau nên vợ tôi thường đi sớm, còn tôi muộn hơn. Con gái tôi mới được 3 tuổi và đang gửi bên nhà bà nội.
Vợ tôi là một người không uống cà phê nhưng rất thích ngửi mùi thơm này. Từ khi lấy nhau, mỗi sáng cô ấy đều pha cho tôi một cốc cà phê đen đậm đặc và một cốc sữa nóng uống kèm.
Nhớ lần đầu tôi hỏi vợ, vì sao không pha lẫn sữa và cà phê cho dễ uống. Cô ấy bảo, uống như thế này mới thấm được hết hương vị của cà phê và của sữa. Nếu trộn lẫn thì đã không còn là nguyên chất nữa.
Dần dần, tôi có thói quen buổi sáng thức dậy vì mùi cà phê thơm phức bay khắp nhà và bắt đầu mỗi ngày bằng một cốc cà phê đắng ngắt, sau đó là một cốc sữa thơm ngậy.
Năm 2013, tôi được thăng chức thành giám đốc và phụ trách khu vực phía Bắc. Công việc khiến tôi phải đi tiếp khách và công tác nhiều hơn, chủ yếu là vào họp trong văn phòng phía Nam. Mỗi lần tôi đi, vợ tôi đều sắp xếp đồ đạc cho tôi và bỏ vào trong va ly một chiếc ảnh gia đình. Tôi biết điều vợ lo lắng, cũng đã tự dặn lòng không được làm điều gì tổn thương tới vợ con. Nhưng trong những cuộc vui có men say ấy, tôi cũng đã một lần lỡ bước.
Cám dỗ là cái gì đó rất khó nói. Rõ ràng bản thân không hề thích cô gái đó, nhưng khi cô ta mời mọc, tôi chẳng ngại ngần cùng đi vào khách sạn, cùng lên giường. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi lặng lẽ lấy tiền, đặt trên bàn rồi bỏ đi trước khi cô ta tỉnh. Tôi cũng có chút hối hận, nhưng trong bụng thì nghĩ vợ tôi không biết được chuyện này, còn tôi thì sẽ quên nhanh chóng.
Tôi biết điều vợ lo lắng, cũng đã tự dặn lòng không được làm điều gì tổn thương tới vợ con. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm đó ở văn phòng phía Nam, tôi uống 3 ly cà phê do cô lễ tân pha và lần nào tôi cũng phải đổ đi. Cô lễ tân sợ hãi hỏi tôi có cần pha ly cà phê thứ 4 không, tôi đoán cô này cho rằng tôi khá khó tính nên bảo cô ta không cần nữa. Tôi không tìm thấy cái hương vị đắng ngắt giống cốc cà phê vợ đã pha.
Video đang HOT
Buổi tối trở về khách sạn, tôi gọi điện cho vợ, hỏi thăm vợ đang làm gì nhưng vợ tôi không bắt máy. Cả đêm gọi 5 cuộc, đều không được. Tôi lo lắng gọi cho mẹ tôi dò xem vợ có sang bên đó không thì thấy mẹ bảo không sang.
Có lẽ vì bản thân làm sai chuyện nên có tật giật mình. Tôi nằm trên giường mà cứ nơm nớp sợ hãi có phải vợ biết chuyện gì nên giận dỗi không nghe điện thoại? Sáng hôm sau vừa mở mắt ra thì vợ gọi đến. Tôi vồ lấy máy, ấn nút nghe ngay lập tức. Trong điện thoại, giọng vợ tôi nghèn nghẹn khàn khàn hỏi tôi hôm qua có việc gì mà gọi nhiều vậy? Sau khi hỏi han một lúc, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra vợ tôi bị ốm, ngủ mê man trong khi điện thoại thì đã tắt chuông nên không biết tôi đã gọi. Chưa khi nào tôi thấy vợ bị ốm lại mừng như lúc này.
Hai ngày sau, công tác xong tôi trở về nhà, dự định ngày hôm sau sẽ đưa vợ con đi chơi cho thoải mái và cũng bù đắp lại chuyện kia. 11 giờ đêm, từ sân bay tôi bắt taxi đi thẳng về nhà, mở cửa ra nhưng phòng ngủ không có ai. Chăn gối gấp gọn gàng chứng minh một điều rằng suốt cả đêm vợ tôi không ngủ. Tôi đi khắp nhà vừa tìm vừa gọi cũng không có tiếng đáp. Gọi điện thoại thì máy không liên lạc được. Tôi không hiểu nửa đêm cô ấy đi đâu?
Ngồi chờ mãi đến sáng hôm sau, vẫn không thấy vợ trở về. Gọi cho mẹ đẻ và mẹ vợ thì ai cũng bảo không biết. Gọi lên công ty cô ấy thì được biết cô ấy xin nghỉ phép nửa tháng. Trong lòng vừa giận vừa băn khoăn không hiểu vợ đi đâu. Tôi quyết định pha một ly cà phê cho tỉnh táo.
Vừa vào bếp, tôi đã thấy hai chiếc cốc tôi thường dùng ở trên bàn, trước máy pha cà phê. Khi lấy hũ đựng cà phê, tôi nhìn thấy một tờ giấy nhỏ được chặn bên dưới. Là chữ vợ tôi viết.
Trong thư, cô ấy nói về nhà mẹ đẻ một thời gian, khi nào hết mệt mỏi sẽ trở lại, còn nếu không hết, cô ấy sẽ ly hôn và đi xa. Cô ấy còn nói cho tôi biết, sở dĩ cô ấy ép tôi mỗi ngày uống một ly cà phê đắng và một ly sữa ngọt, không cho tôi uống chung một lúc là để tôi nhớ cái đắng ngắt của cà phê và cái ngọt đến ngấy của sữa, giống như cuộc sống hôn nhân không bao giờ hoàn hảo vừa vặn. Chỉ cần thêm một thìa sữa vào, là cà phê không còn nguyên chất nữa. Tình cảm gia đình cũng vậy, chỉ cần một lần sai lầm là không bao giờ còn được bền vững thuần túy.
Bức thư có những chỗ bị nhòe mực, có thể cô ấy đã khóc khi viết nó. Liệu có phải vợ tôi đã biết chuyện kia? Cô ấy đang cảnh cáo tôi phải không? Cái đêm cô ấy ốm, có thực cô ấy ốm không? Tôi lật lại nhật ký cuộc gọi, phát hiện ra một cuộc gọi của vợ tôi vào ngày hôm đó, cuộc trò chuyện dài 3 phút 6 giây. Tôi nhớ rõ mình không hề nghe cú điện thoại này. Tôi có cảm giác mình đã đoán ra tất cả, nhưng không biết phải xử lý như thế nào? Tôi nên về nhà mẹ vợ xin lỗi và đón cô ấy về, hay cứ để vợ tôi yên tĩnh một thời gian?
Theo Afamily
Đêm tân hôn đẫm nước mắt và lời thú tội cay đắng của chồng
Cả đêm tôi nằm ôm gối khóc. Chưa được một ngày hạnh phúc bên chồng tôi đã phải nếm nỗi đau quá lớn.
Tôi và anh yêu nhau khi hai đứa bước vào năm thứ 3 đại học, rồi kéo dài thêm 3 năm sau khi ra trường. Khi ấy tôi đang làm cho một công ty nước ngoài thu nhập khá, anh có công ty riêng. Phải nói dù tuổi còn rất trẻ nhưng chúng tôi đã có một đời sống kinh tế khá ổn định, bạn bè nhiều người phải thèm thuồng và nể phục.
Tuy chẳng gắn với nhau như sam giống các cặp tình nhân khác vì chúng tôi đều bận công việc, nhưng tình yêu của hai đứa lúc nào cũng nồng nàn như cái thuở ban đầu. Đồng nghiệp khen, bảo chúng tôi khéo thêm gia vị cho tình yêu, chứ yêu lâu mà vẫn mặn nồng như thế là quá giỏi.
Ai cũng bảo chúng tôi đẹp đôi. (Ảnh minh hoạ)
5 năm yêu đã quá hiểu về con người của nhau, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Ngày cưới tất cả bạn bè đều có mặt để chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, chúng tôi vui sướng vì đã được về chung nhà, ngôi nhà mà hai đứa cùng nhau mua trước ngày cưới.
Bao háo hức, bao tình cảm cố gắng dồn nén chờ đến đêm tân hôn. Buổi tối chồng đã nhấm nháy tôi: "Vợ nhớ mặc cái váy chồng mua tặng hôm trước đấy nhá". Vậy là tôi hí hửng lên phòng trước xịt chút nước hoa mà hai đứa yêu thích quanh phòng rồi tắm rửa đợi chồng lên.
Khi vẫn còn đang trong nhà tắm thì điện thoại có chuông báo cuộc gọi đến, lúc này tôi đang tắm dở không ra được, anh vẫn đang ở dưới nhà. Phải 3 cuộc gọi nhỡ tôi mới có thể ra ngoài được. Thấy số lạ tôi gọi lại nhưng thuê bao lại không liên lạc được, tôi đã nghĩ chắc là bạn bè định trêu bọn tôi đây mà.
Tôi nằm đợi chồng nhưng anh còn bận mấy việc với họ hàng, 10 giờ vẫn chưa thấy lên. Tôi đã thiu thiu ngủ thì điện thoại lại có chuông, vẫn số máy gọi nhỡ khi nãy:
- Alo...
- Em chào chị. Chị không biết em đâu, em là Hương là.... Em từng là người yêu của anh Hùng. Mà không phải, anh ấy không yêu em, chỉ là em đơn phương yêu anh ấy.
Cô gái ấy vừa nói vừa khóc, tôi phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh và yêu cầu cô ta nói tiếp.
- Chỉ có điều em và anh ấy đã có con. Đứa con này là do em cầu xin anh ấy trước khi em phải cắt bỏ tử cung vì có khối u. Xin chị đừng nghĩ sai về anh ấy, chỉ là anh ấy làm phúc thôi. Hôm nay em gọi để nói cho chị biết. Em chỉ cầu xin chị một điều, sau này hãy cho con em được phép gặp bố nó có được không chị?
Cô ta cứ nói còn tôi nước mắt cứ rơi. Tôi tắt máy mà không trả lời câu hỏi, tôi biết nói gì bây giờ. Tôi muốn được nghe tất cả sự thật từ người đàn ông mà tôi đang gọi bằng chồng kia. Tại sao anh ta lại có thể lừa dối tôi như thế.
- Em làm sao mà mắt đỏ hoe thế kia?
- Cô Hương là cô nào hả anh?
Anh xin lỗi, anh chỉ yêu mình em thôi. (Ảnh minh hoạ)
Chồng tôi hốt hoảng, mặt biến sắc.
- Sao em biết cô ấy?
- Em còn biết anh đã có con với cô ta nữa kia.
- Chỉ là vì cô ấy cầu xin anh, cô ấy không thể làm mẹ nữa nên anh đã...
- Tại sao cô ta cầu xin anh chứ không phải là người đàn ông khác? Vì cô ta yêu anh đúng không? Vậy mà bao lâu nay anh giấu tôi, nếu cô ta không gọi điện tôi sẽ không bao giờ biết được bí mật này.
- Anh xin lỗi, anh chỉ yêu mình em thôi. Tin anh đi.
- Nhưng còn đứa con của anh với cô ta thì sao?
- Anh...
Anh ngập ngừng không có câu trả lời cho tôi. Chắc chắn là anh không thể bỏ mặc nó rồi. Chồng đã tặng cho tôi một cú sốc quá lớn. Anh không có tình cảm với cô ta nhưng họ đã có con với nhau, dù vì bất kỳ lý do nào đi chăng nữa anh cũng đã phản bội tôi. Cả đêm tôi nằm ôm gối khóc, chồng thì hết lời xin lỗi. Chưa được một ngày hạnh phúc bên chồng tôi đã phải nếm nỗi đau quá lớn. Những ngày tiếp theo tôi phải sống thế nào đây, tôi đã không còn niềm tin nơi chồng nữa rồi. Tôi có nên kết thúc cuộc hôn nhân này hay không?
Theo Một Thế Giới
Đêm tân hôn thảm kịch đẫm nước mắt của gái nghèo Lấy chồng, những tưởng sẽ có những tháng ngày hạnh phúc và một đêm tân hôn vui vẻ bên chồng, ai ngờ, chị gặp phải một tấn bi kịch của cuộc đời. 2 năm yêu anh, chị đã phải nếm trải rất nhiều điều tiếng. Đến bây giờ, có lẽ, gia đình anh cũng không đồng ý chị, nhưng vì bản thân, vì...