Có vợ thật là tuyệt vời!
Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi màu hồng có nơ mà nơ thì nhất định hình bông hoa. &’Có mặc không thì bảo’, anh gào lên…
Đang say giấc nồng, anh nghe thấy tiếng “Hòang tử bé” oe oe khóc. Lồm cồm bò dậy, mắt nhắm, mắt mở, ôm con vừa cưng vừa nựng, con lại khóc dữ hơn. “À, nhớ ra rồi”, bỗng mắt anh sáng quắc như thể vừa phát minh ra điều gì vĩ đại.
Anh vội mở tủ đồ của con. Loay hoay một hồi tìm tìm, kiếm kiếm, anh bới ra một bịch bỉm. Với đại một cái, anh hì hục thay cho con.
Cu cậu khoái trá, vừa mút tay vừa ê a. Anh vỗ về, hát ru con, rồi tranh thủ chợp mắt một cái. Nhưng mí mắt vừa kịp kéo xuống, Hoàng tử bé đã lại gào. Lần này dữ dội hơn, còn kèm theo những cơn ho sằng sặc. Dỗ kiểu gì con cũng không nín. “À, con đói chứ gì. Ngoan để bố pha sữa nhé.” Anh thì thầm ngọt nhạt. Chẳng rõ cu cậu có hiểu gì không mà ngưng hẳn. Cái khoản thông minh và háu ăn này, sao mà giống anh đến thế.
Cẩn thận đặt con, anh lúi húi với chai lọ dưới bếp. Chà, thì ra pha sữa cũng không quá khó như anh vẫn hình dung. Anh đưa lên miệng nếm thử một ngụm xem sữa đã đủ ấm. Mắt thiu thiu, anh thấy bụng đoi đói, sẵn tiện anh thử thêm một hơi nữa. Chậc chậc, ngon ngon, anh đăm chiêu mơ màng. Lại có tiếng Hoàng tử bé, anh lập cập: “Bố đây, bố đây”. Ấm bụng rồi, Hoàng tử bé ngoan hẳn, anh ẵm con lòng vòng quanh nhà. Mấy lần định đặt mình xuống giường, gà gật ngủ thêm 5 – 10 phút nhưng cái “loa phóng thanh” quen thuộc ấy chỉ trực chờ anh dừng là lại kêu inh ỏi.
“Bố ơi, bố!”, tiếng Công chúa nhỏ phòng bên, chắc là vừa dậy. “Ra đánh răng, rửa mặt đi con”, anh nói vọng vào. Tay phải ẵm con, tay trái ngượng nghịu, anh lấy khăn mặt, bải chải và giúp con lớn đi vệ sinh. “Bố ơi, bố. Con muốn mặc cái váy màu hồng!” Công chúa nhỏ nũng nịu. “Ờ, để bố lấy”. Anh hua tay múa chân một hồi trong phòng con, cuối cùng cũng tìm ra được một cái váy theo đúng yêu cầu. “Lại bố mặc cho nào”, “Không phải cái này, con thích cái màu hồng có nơ, dì Hương mới mua cơ”. Ôi trời, vẽ chuyện, làm sao anh biết cái nào là cái dì Hương mua cho chứ.
Ngước mắt lên cây treo quần áo bên cạnh, may quá có một cái màu hồng có nơ. Với tay lấy váy, anh vụng về chuẩn bị mặc cho con “Không phải cái này, cái có nơ hình bông hoa mà bố”. Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi màu hồng có nơ mà nơ thì nhất định hình bông hoa. “Có mặc không thì bảo”, anh gào lên.
Video đang HOT
Công chúa nhỏ nước mắt dàn dụa
Công chúa nhỏ thấy bố như vậy, sợ hãi, ngoác cái miệng xinh méo xệch ra khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa. Hoàng tử bé nghe tiếng chị khóc cũng vội hùa theo. Cả nhà âm vang một bản giao hưởng tuyệt mỹ. Vò đầu bứt tai, anh âu yếm: “Con ngoan, mặc tạm đi rồi chiều bố đưa đi ăn kem”. “Con đói lắm!” công chúa nhỏ mếu máo. “Ừ ừ, bố biết rồi”, ba chân bốn cẳng, anh phóng như bay xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng cho con.
Bây giờ đã là 9h sáng, Hoàng tử bé đang ngoan ngõan chơi cùng Công chúa nhỏ, anh tranh thủ giặt đống đồ bẩn để phơi cho kịp nắng. Đoạn lại ba chân bốn cẳng anh phi như bay xuống cái chợ cóc đầu phố. Chà, giá cả cứ leo thang đến chóng cả mặt. Ngẩn ngẩn, ngơ ngơ một hồi, anh cũng kiếm được một miếng thịt chân giò và vài mớ rau cải. Thế là trưa nay đã có một bữa thịnh soạn rồi.
Vừa đặt chân về đến cửa, anh đã lại nghe thấy tiếng Hoàng tử bé khóc. Lại mấy việc quen quen, thay bỉm, pha sữa cho con, lần này thì anh chuyên nghiệp hơn nhiều rồi. Cứ thế này, tay nghề của anh được nâng lên vùn vụt. Xong xuôi đâu vào đấy, anh gọi Công chúa nhỏ vào ăn cơm trước. Xúc cơm được một miếng, mặt con bé xịu cả xuống “Cơm bố nấu không ngon. Con không ăn nữa đâu”. Anh cười hì hì: “Canh bố nấu ngon đấy chứ, chỉ mỗi tội thiếu muối thôi”. Thương con, anh lại cuống cuồng mở tủ lạnh lấy bánh ngọt và sữa thay thế.
Ăn vội ăn vàng được lưng cơm cho qua bữa, anh tranh thủ đánh một giấc. Vừa thiu thiu, anh thấy Công chúa nhỏ kéo tay áo giật giật “Bố ơi, con muốn đi ăn kem. Bố hứa đưa con đi ăn kem mà”. Quá sức chịu đựng, anh gào lên thảm thiết: ” Yên cho bố ngủ. Bố mệt lắm rồi. Con ơi là con”. Hoàng tử bé giật mình, choàng tỉnh giấc khóc ngằn ngặt, mặt Công chúa nhỏ cũng ầng ặc nước.
Mồ hôi mồ kê đầm đìa, anh bật dậy, ngó ra ngoài. Công chúa nhỏ trong đúng bộ váy màu hồng có nơ hình bông hoa đang bò dưới sàn tô màu. Hòang tử bé mãn nguyện ê a trong vòng tay bà ngoại. Có mùi xào nấu và văng vẳng tiếng cười của vợ anh trong bếp. Té ra, anh vừa ngủ mơ. Đúng là ác mộng. Anh thong thả chào mẹ, ung dung ăn bữa sáng vợ đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, anh lăng xăng giúp vợ làm cơm trưa.
Ồ, có vợ thật là tuyệt!
Theo him
Đau đớn khi bị lừa dối và trở thành kẻ thứ 3
Tất cả những gì hôm nay em phải chịu đựng là vì em đã yêu anh - yêu người có vợ.
Vợ anh tìm đến tận nhà em để chửi rủa, để nhiếc móc em là kẻ cướp chồng (Ảnh minh họa)
Khi chị ấy tới nhà em chửi rủa, lúc đó em mới biết anh ấy có vợ rồi. Thế nhưng trong từng câu, từng chữ mà chị ta chửi em, chị ta hoàn toàn không tin điều đó. Chị ta gọi em là con hồ ly tinh, là kẻ mèo mả gà đồng. Chị ấy còn gọi cái thai trong bụng em là "nghiệt súc". Hôm đó em đã ngất đi vì bị kích động mạnh. Em quá đau đớn không tin nổi sự thật này.
Em là một cô gái con nhà nghèo nhưng bố mẹ luôn dạy em phải sống đúng đắn, không được tranh chồng cướp vợ người khác. Em đã sống đúng như vậy. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen em. Em có thể tự tin nói điều đó mà không hề xấu hổ là đã tự vỗ ngực khen mình. Tất cả những gì hôm nay em phải chịu đựng là vì em đã yêu anh - yêu người có vợ. Nhưng thực lòng em không hề hay biết điều đó.
Anh là bộ đội. Anh đóng quân ở gần nhà em. Quê anh thì ở xa, cả năm anh không về nhà mấy vì điều kiện của công việc. Bố mẹ em cũng rất quý anh vì thấy anh hiền lành, tốt tính lại có vẻ thật thà. Chính bố mẹ em quen anh trước, sau đó anh đến nhà thăm bố mẹ em rồi chúng em mới quen nhau. Quen nhau được vài tháng anh ngỏ lời yêu em. Anh hơn em 3 tuổi. Anh cũng chia sẻ gia đình anh tương đối khá giả, anh lại là con thứ hai trong nhà nên cũng không nặng gánh chuyện phải ở với bố mẹ. Chính vì thế khi anh đóng quân ở địa phương nơi em sống, anh dự định sẽ ở lại đây luôn. Chúng em chia sẻ cùng nhau mọi chuyện và yêu nhau lúc nào không hay.
Khi yêu, anh mua sắm cho em rất nhiều thứ mặc cho em từ chối. Có những món đồ đắt tiền anh tặng em không chịu nhận nhưng anh cứ đưa. Về nhà em chỉ dám để đó không dám dùng vì sợ người ta nghĩ em lợi dụng anh. Ai cũng biết nhà em nghèo, giờ bỗng nhiên có điện thoại xịn, có máy tính xách tay mọi người sẽ nghi ngờ. Mà những thứ đó là anh tự nguyện mua cho em chứ em không hề đòi hỏi. Mãi tới sau này, khi anh tặng rồi em không chịu dùng, anh nói để lâu sẽ hỏng nên em mới tiếc của mà đem ra dùng. Em muốn khẳng định rằng em hoàn toàn không có ý lợi dụng anh.
Anh cũng đã xin phép bố mẹ em cho chúng em được yêu nhau, tìm hiểu nhau. Bố mẹ em quý anh lắm nên đã tạo điều kiện cho hai đứa yêu nhau. Lúc đó em cảm thấy rất hạnh phúc. Rồi em và anh đi quá giới hạn. Em có thai. Anh khăng khăng không cho em được phá và nói sẽ về quê xin cưới. Em cứ chờ, chờ mãi, cho tới tháng thứ 4 rồi mà anh vẫn chưa đưa gia đình vào xin cưới em.
Thế rồi chuyện đó xảy ra. Vợ anh tìm đến tận nhà em để chửi rủa, để nhiếc móc em là kẻ cướp chồng. Cả em và bố mẹ đều bị sốc trước sự thật này vì từ trước tới nay sống ở đây anh rất hiền lành, thật thà, không ai nghĩ anh lại che giấu sự thật khủng khiếp đó. Cả nhà em bị một phen bẽ mặt không còn dám nhìn ai. Hàng xóm, láng giềng đều nói em là loại hư hỏng, ễnh bụng ra chửa với kẻ có vợ rồi. Em đau đớn tột độ. Em đã định phá bỏ cái thai nhưng không thể. Phần vì thương con, phần vì cái thai đã quá to và vì anh cũng cầu xin em đừng làm thế.
Anh tới gặp bố mẹ em thừa nhận trách nhiệm. Anh nói anh cưới cô ta năm anh mới có 21 tuổi. Khi đó cũng sau một lần trót dại, cô ta có bầu nên hai người mới cưới. Nhưng chính vì chán cuộc hôn nhân đó nên anh mới xin chuyển công tác xa nhà. Tới đây, gặp em anh mới hiểu thế nào là tình yêu thực sự nên anh mới quyết định tiến tới với em. Anh đã viết đơn ly hôn nhưng cô ta còn gây khó dễ, nhất định không chịu buông tha. Đó cũng là lí do anh chưa thể tiến hành đám cưới với em được.
Anh nói xác định chắc chắn sẽ bỏ cô ta dù em có lấy anh hay không. Vấn đề bây giờ là anh cần thời gian để cô ta chịu ly hôn. Anh cũng xác định sẽ ở lại đây lập nghiệp, vì thế em sẽ không phải xa gia đình, bố mẹ. Em ngẫm lại thấy anh cũng không nói dối mình. Nếu anh chỉ yêu em qua đường thì làm sao phải tốn kém bao nhiêu tiền mua đồ đạc cho em trong khi em không đòi hỏi. Và bây giờ lại kiên quyết bỏ vợ để cưới em.
Nhưng em hoang mang lắm. Em không biết có nên chấp nhận anh hay không. Bố mẹ em một mực không cho yêu và bảo nếu làm thế thì đúng là thừa nhận với hàng xóm rằng mình là kẻ cướp chồng. Hơn nữa như thế cũng là làm trái với lương tâm minh khi đi phá hoại gia đình người khác. Trước em không biết thì không sao, giờ biết rồi thì không được làm thế. Em phải làm gì lúc này đây khi cái thai thì ngày một lớn?
Theo VNE
Mệt mỏi vì cuộc sống vợ chồng không tình yêu ở bên Mỹ Buổi tối chồng em đi làm về, nói chuyện với chồng, em cũng khóc. Mặc dù em đã nói với anh tất cả sự thật giữa em với Nam, nhưng anh vẫn không để em về Việt Nam. Em biết là cả em, chồng em đều có lỗi. Nhưng vấn đề là em không còn yêu chồng nữa mà chỉ thương hại thôi...