Cô vợ điên loạn chỉ vì tiền
Nếu ai được chứng kiến cách Huyền “tiền bạc phân minh” với chồng thì chỉ còn nước kêu trời vì cách hành xử… không giống ai của cô.
Huyền thường bảo: “Tiền bạc phải phân minh, ái tình cũng thế! Cái gì nó phải ra cái ấy, không thể tát bùn sang ao được, kể cả với chồng mình thì chuyện tiền bạc cũng phải rõ ràng, dứt khoát!”. Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng nếu ai được chứng kiến cách Huyền “tiền bạc phân minh” với chồng thì chỉ còn nước kêu trời vì cách hành xử… không giống ai của cô.
Dường như cái nghiệp kế toán đã ăn sâu vào máu của Huyền. Với cô, nhìn đâu cũng phải thấy tiền, cái gì cũng có thể quy thành tiền, kể cả tình yêu.
Thời con gái, Huyền cũng “ngon lành” lắm nhưng cũng chỉ vì cái thói nhìn đâu cũng quy ra tiền ấy mà cô suýt ế. Đi chơi với anh nào cô cũng hỏi: “Anh đi xe gì? Anh làm nghề gì? Lương anh bao nhiêu? Anh có nhà riêng chưa?”… làm cho các anh toát mồ hôi hột trước những câu hỏi “tinh tế” không khác gì thẩm vấn của Huyền.
Anh nào gan dạ bền chí thì được thêm vài lần đón đưa rốt cuộc cũng chạy mất dép vì mỗi lần hẹn hò, Huyền đều nhẹ nhàng rủ: “Anh ơi! Hôm nay mình đến Long Đình ăn nhé? Hay mình vào khách sạn Hà Nội cũng được, bào ngư ở đấy ngon lắm!”. Nhẹ thì một tháng lương ra đi, nặng thì anh biết đường nhẹ nhàng mà rút thẻ ghi nợ ra trả rồi anh làm thế nào thì tùy anh.
Tiếng lành đồn xa, tiếng không lành thì đồn theo tốc độ tên lửa, mấy anh cùng cơ quan tuyệt nhiên không bao giờ dám lại gần mà “thả dê” em Huyền cả vì biết tính em chỉ thích tiền, mà cụ thể là thích tiêu tiền của các anh.
Vậy nênm cũng “lâu lẩu lầu lâu” Huyền ở trong tình trạng âm thịnh dương suy. Cái tuổi nó đang dần đuổi xuân đi, cô cũng sốt sình sịch lên vì sợ ế. Cô phải tiết chế bớt bản tính “đẹp đẽ” yêu tiền điên loạn của mình hòng lừa được một anh để thoát khỏi kiếp ế.
Cuối cùng, cô cũng lấy chồng. Huyền hân hoan, hớn hở lắm. Cô trở lại ngay với tính cách vốn có của mình. Điều đó làm Minh – chồng mới cưới của cô đi từ hết ngạc nhiên này đến hoảng hốt khác.
Với cô, nhìn đâu cũng phải thấy tiền, cái gì cũng có thể quy thành tiền, kể cả tình yêu
Video đang HOT
Đêm tân hôn, Minh vừa mở cửa phòng vào thì thấy vợ ngồi ghi ghi chép chép. Minh hỏi thì Huyền đưa cho một danh sách dài như viết sớ rồi bảo: “Đây là những thứ lúc yêu em mua cho anh, coi như vốn đầu tư, giờ bạn anh mừng anh bao nhiêu tiền, đưa hết đây trả em!”.
Minh còn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, nhìn vào tờ giấy thì thấy nào là quần áo Huyền mua tặng anh lúc sinh nhật: 1 triệu, đồng hồ tặng Valentine: 5,5 triệu, còn cả bộ cạo râu: 950 nghìn… Đủ thứ lằng nhằng khác làm Minh tròn mắt tưởng vợ đùa: “Thôi, anh trả cho em cả cuộc đời anh luôn!”.
Thấy vợ măt tỉnh khô, giọng ráo hoảnh: “Em không đùa đâu! Cái gì nó phải ra cái ấy, vợ chồng thì vợ chồng chứ tiền bạc thì phải rạch ròi. Phụ nữ như em trăm đường chịu thiệt nên làm gì có chuyện em phải cho không ai cái gì…”.
Lúc này Minh bắt đầu cảm thấy vợ mình hình như có vấn đề. Anh gượng gạo nói: “Ok thôi! Anh sẽ đưa em, có gì đâu, của chồng công vợ mà, đi đâu mà em sợ thiệt!”.
Mặc dù không phải là người hay soi mói nhưng càng lúc Minh càng thấy Huyền rõ ràng là người quái đản, nhất là trong chuyện tiền nong. Lương đi làm hơn chục triệu, anh đưa hết cho vợ chi tiêu nhưng lúc nào Huyền cũng kêu than là không đủ chi, mặc dù hai vợ chồng trẻ đã có nhà riêng và không phải mua sắm gì nhiều. Lại nữa, nhiều khi các khoản thưởng của chồng cô cũng truy thu cho bằng hết, báo hại Minh mấy lần phải mất mặt khi đi nhậu với bạn vì giở ví ra thì chẳng còn xu nào.
Dịp lễ tết, cưới hỏi, ốm đau… bên nội bên ngoại, chẳng thấy Huyền có trách nhiệm gì, chồng giục thì cô nói không có tiền. Nhiều lúc Minh phát cáu vì không thể hiểu nổi Huyền cần tiền để làm gì mà cô suốt ngày cứ giữ khư khư rồi chỉ biết nghĩ đến mình như thế.
Từ ngày lấy vợ, cuộc sống của anh tự dưng bị bó hẹp, ngột ngạt, kinh tế làm ra mà không được sử dụng, muốn tiêu thì phải xin cứ như ăn mày. Minh đâm ra ức chế.
Mấy lần lĩnh lương anh không đưa tiền cho vợ thì lập tức vợ cho nhịn cơm luôn, rồi mặt nặng mày nhẹ, đá thúng đụng nia làm Minh thấy ở nhà mà không khác gì ở tù, anh “vượt ngục” mấy hôm cho thỏa rồi về làm hòa với vợ.
Vợ chồng “gần gũi” nhau xong, Minh vừa đứng dậy đi vào phòng tắm thì Huyền quay sang hỏi: “Tiền của em đâu?”. Minh ngơ ngác: “Tiền gì cơ?”, Huyền thẳng thừng: “Tiền anh vừa ngủ với em ấy. Anh đi ngủ với gái anh có phải trả tiền không? Có, đúng không? Vậy thì thay vì đưa cho gái anh đưa cho em để em còn chi tiêu…”.
Minh thất thần nhìn vợ. Anh không thể ngờ vợ mình lại có thể tuôn ra những lời rẻ tiền đến vậy. Không nói không rằng, Minh mặc vội quần áo, móc một nắm tiền trong ví vứt ngay xuống đất rồi đóng cửa cái rầm. Vừa lái xe, anh vừa nghĩ đến cách viết một lá đơn li hôn, bởi anh không thể sống với một người mà vì tiền, đến cả danh dự của một người vợ cô ấy cũng bán.
Theo Trithuctre
Trai bao "hoảng hốt" vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex
Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế.
Ngày tôi quyết định lấy anh, bố tôi có hỏi một câu: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa, cả về hoàn cảnh gia đình lẫn học thức của anh ấy?". Tôi gật đầu khẳng định chắc nịch, bởi dù biết anh chỉ học hết trung cấp và gia đình anh thì bố đi đằng bố, mẹ đi đằng mẹ nhưng tôi tin anh bởi anh là một người tốt, cực kỳ tốt. Tôi tin anh sẽ lo được cho tôi và gia đình nhỏ của mình.
Anh đẹp trai, hóm hỉnh, tốt bụng nhưng anh gặp vấn đề về học hành. Anh tiếp thu chậm, để học hay làm được điều gì cũng cần rất nhiều thời gian. Anh đã phải chật vật học qua phổ thông nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi làm luôn chứ không học lên nữa. Tính anh thật thà tốt bụng nên hay bị lợi dụng. Có đợt bạn rủ làm ăn chung, anh hùn vốn rồi bị lừa cho hết sạch. Vì thế nên anh chỉ chọn làm những công việc có vẻ "tay chân" như bồi bàn, rửa xe. Nhưng anh rất chăm chỉ và cần mẫn. Tôi yêu anh cũng vì cái tính khi đã làm gì thì rất trách nhiệm và luôn cố gắng đến cùng đó.
Trai bao &'hoảng' vì quý bà ép uống thuốc kích dục, bạo lực sex (Ảnh minh họa).
Còn tôi, tôi học nước ngoài về, lương bổng khá, đang có ý định học thạc sỹ, gia đình "sáng choang". Tôi biết rằng lấy anh, tôi sẽ phải chia sẻ vẫn đề kinh tế cùng chồng nhưng có hề gì, quan trọng là tôi có anh.
Thời gian đầu, chúng tôi sống cùng bố mẹ tôi. Bố tôi là đàn ông nên ông có gì đều giấu trong lòng. Nhưng mẹ tôi thì khác. Bà thở ngắn than dài với từ hàng xóm đến họ hàng về chuyện "Con gái tôi phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình". Tôi biết rằng anh nghe được những câu chuyện đó khi nửa đêm thức giấc thấy chồng gục đầu hút thuốc bên cửa sổ.
Tiền nhà, tiền điện, tiền nước, hiếu hỉ, tất cả đều dồn phần lớn vào đồng lương của tôi bởi chồng tôi đang làm chân chạy bàn 2 ca, lương cũng chỉ hơn 3 triệu đồng một tháng. Tôi vốn quen sống sung sướng nên giờ chi tiêu dè xẻn cũng là một áp lực. Chị em trong cơ quan xúng xính váy áo mới, tôi tủi thân lắm nhưng biết làm sao? Tôi cố gắng giấu cảm xúc nhưng lúc này lúc khác, tôi vẫn trút bực dọc lên anh.
Anh thì luôn âm thầm chịu đựng. Anh không có thói quen an ủi hay nói những lời có cánh mà dồn hết vào việc chăm sóc cho tôi. Nhà cửa cơm nước gần như tôi không phải làm gì. Anh âu yếm hôn tôi mỗi ngày khi đi làm, chiều chuộng tôi hằng đêm, nhẹ nhàng và dịu ngọt. Sáng dậy anh đã chuẩn bị sẵn cho tôi bữa sáng trước khi đi làm. Và nín lặng mỗi khi thấy tôi cáu kỉnh.
Rồi kỷ niệm một năm ngày cưới, anh tặng tôi một lọ nước hoa mà giá tiền của nó chắc chắn hơn nửa tháng lương của anh. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa hơi khó chịu. Vì trong lúc tôi đang cần anh giúp đỡ tôi nhiều hơn thì anh lại đi tốn tiền mua một thứ mà tôi nghĩ là phù phiếm vào lúc này. Tính tôi nóng, tôi ngạc nhiên hỏi anh: "anh lấy đâu ra tiền mà mua quà đắt thế?". Chỉ khi nói xong tôi mới thấy mình quá đáng. Còn anh chỉ mỉm cười, nói rằng bí mật. Nhưng tôi biết, đêm đó anh lặng lẽ hút thuốc trong đêm.
Một tuần sau đó, tôi thấy anh về và nói với tôi anh nghỉ việc ở quán cà phê vì được một khách quen của quán mời về làm tài xế riêng cho gia đình. Lương tài xế cũng khá hơn hẳn, nếu làm tốt còn được thưởng nhưng thời gian thì vô định. Nhiều khi gia đình có việc cần xe đi đến đêm khuya, anh cũng phải làm. Chưa bao giờ tôi thấy anh hăm hở với công việc mới như thế, biết rõ ràng, nếu anh làm tốt, anh sẽ kiếm được thêm kha khá tiền cho gia đình mà mục tiêu số một của anh lúc này là chúng tôi sẽ có một đứa con.
Tôi cũng mừng vì giờ đây gánh nặng tài chính đã có anh chia sẻ. Nhưng vui chưa được bao lâu, tôi bắt đầu thấy ghét công việc của anh. Anh đi nhiều, có khi đi đến 2,3 ngày tùy theo gia đình chủ nhà. Nhiều khi hai vợ chồng đang ăn cơm, anh nhận được cuộc gọi phải đi ngay. Anh cũng không còn yêu tôi đều đặn và mặn mà như trước vì anh kêu mệt. Có lần tôi đợi anh về, làm đủ trò để kích thích anh nhưng anh chỉ phẩn khích được một lúc thì lại mất hứng. Anh xin lỗi tôi và năn nỉ tôi thông cảm cho anh, anh nói rằng anh sẽ cố cày hết sức để kiếm được một khoản tích lũy kha khá rồi sẽ tìm công việc khác không đến nỗi mệt mỏi như thế này. Tôi không mảy may nghi ngờ điều gì hết. Nhưng rồi...
Làm sao tôi vượt qua được chuyện này để tha thứ cho anh? (Ảnh minh họa)
Trong một buổi cà phê cùng hội bạn, một cô bạn nhấm nháy trêu tôi: "Tôi hơi bị nể bà đấy. Trông bà mỏng manh thế kia mà làm chồng mình vào viện thì giỏi thật". Thấy tôi ngơ ngác, cô nàng lại cười to "không phải giấu, hôm qua gặp chồng bà ở phòng nam khoa đi bó bột "gậy phép", tôi sợ lão ngại nên không trêu, nhưng bà thì phải chọc cho bằng được". Tôi cứng đơ người.
Thời gian này 1 tuần chúng tôi gặp nhau 1 lần là giỏi, làm gì có chuyện quấn nhau đến mức "tai nạn" như thế, mà anh lại đang đi công tác cơ mà? Tôi gần như ngay lập tức hiểu mọi chuyện. Tôi về nhà vẫn trả lời điện thoại hỏi thăm của anh như không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tờ đơn và lặng lẽ đợi anh về.
Tối hôm ấy, khi anh vừa về đến cửa, tôi đón anh với điệu bộ sexy nhất có thể. Anh hơi tái mặt. Mặc cho anh phản kháng, tôi lôi tuột anh vào buồng ngủ và cởi tuột quần áo của anh. Lần đầu tiên trong đời, anh đẩy tôi ra một cách thô bạo. Tôi gào lên "Tôi chịu khổ vì anh chưa đủ sao mà anh còn nỡ lừa dối tôi?". Anh lao đến ôm ghì lấy tôi, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.
Anh nói với tôi "chủ" của anh là một doanh nhân 52 tuổi, rất thành đạt, li dị chồng còn con cái đang du học bên trời tây. Bà ta hay đến quán anh uống nước và thích cách phục vụ hóm hỉnh của anh. Chính bà ta đã nhiều lần đề nghị anh về phục vụ riêng bà, chuyện tiền bạc không phải nghĩ. "Anh chỉ suy nghĩ đến lời đề nghị này sau hôm chúng ta cãi nhau về món quà anh tặng em. Anh đã bán cái mặt dây chuyền, kỷ niệm duy nhất của mẹ để lại để mua lọ nước hoa cho em. Anh nhớ hôm đó mình đi chơi, em đã thích lọ nước hoa đấy thế nào nhưng không dám mua. Anh hiểu, em lấy anh đã chịu thiệt thòi rất nhiều và anh tự thấy mình là thằng hèn khi quà cho vợ mà cũng không tự mua được".
Rồi anh cũng nói với tôi anh đã bị "hành hạ" khổ sở đến mức nào, bởi "quý bà" kia có nhu cầu quá cao về sex, thậm chí nghiện cả những thứ quái dị. Bà ta bắt anh uống thuốc kích dục để kéo dài thời gian, bắt anh sử dụng đủ loại đồ chơi bệnh hoạn và trong một lần sex bạo lực, khi anh bị còng tay vào giường, "bà chủ" đã làm anh gặp tai nạn như thế. Anh không còn sức lực dành cho tôi, và bản thân anh thấy mình dơ bẩn, thấy tội lỗi. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Năng lực của anh thấp, học thức cũng không, làm sao kiếm được đủ tiền cho tổ ấm của chúng tôi, đủ tiền để lo cho một đứa trẻ, để có thể đàng hoàng mua quà tặng tôi trong những ngày kỷ niệm...
Tôi không biết phải nói với anh ra sao. Căm giận anh cũng có, thương anh cũng có. Chỉ có điều tôi không biết phải làm gì với anh bây giờ. Tôi một mình xách va ly đi du lịch ở một nơi xa xôi, từ chối mọi cuộc gọi của anh. Bố mẹ tôi lo lắng tìm kiếm, bảo tôi rằng anh cứ ở lỳ ở nhà, rồi lại rẽ qua nhà bố mẹ tôi, ngồi đợi tôi về, tối lại lủi thủi về nhà. Tôi nghe mà ứa nước mắt, nhưng làm sao tôi vượt qua được chuyện này để tha thứ cho anh?
Theo VNE
Chồng lén đi xét nghiệm ADN của con Khi lục lọi đống đồ đạc của chồng, tôi mới phát hiện tờ kết quả xét nghiệm ADN của con. Dù bây giờ, chuyện ấy đã phổ biến nhưng vì trước khi lấy anh, tôi vừa mới chia tay người yêu nên tôi bị để ý cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng điều khiến tôi phiền lòng nhất vẫn là, chồng của tôi...