Có vợ, anh vẫn tháo nhẫn cưới khi gặp người yêu cũ
Sau đám cưới, anh vẫn mời tôi café. Dù mới cưới vợ, tôi vẫn thấy anh tháo nhẫn cưới mỗi khi gặp tôi. Anh nói sợ tôi buồn. Nếu thật sự anh nghĩ cho tôi, anh đã không làm tôi đau như vậy.
Thỉnh thoảng sau đám cưới, anh vẫn mời tôi ngồi café. Tôi vẫn thấy anh tháo nhẫn mỗi khi gặp tôi. Anh nói sợ tôi buồn.
Tôi năm nay 24 tuổi, là một cô gái lạc quan yêu đời. Chỉ cách đây vài tháng, tôi cũng có một tình yêu ngọt ngào như bao đôi lứa yêu nhau. Thế nhưng cuộc sống không như nhưng gì tôi suy nghĩ.
Anh đã rời xa tôi với lý do mà chỉ anh mới là người rõ nhất. Ngày Valentine người ta nhận được sự ấm áp ngọt ngào trong tình yêu, còn tôi cũng nhận được quà. Nhưng cũng chính ngày hôm đó, tôi biết được sự thật anh đã có vợ.
Tôi và anh yêu nhau đã được hơn một năm trời. Auãng thời gian ấy anh quan tâm chiều chuộng tôi. Tôi thấy ấm áp và tự hào về anh và lấy đó làm động lực trong cuộc sống. Ngoài công việc, thời gian còn lại anh dành hết cho tôi. Tôi đã yêu anh hơn chính bản thân mình.
Cũng như những buổi tối khác anh qua cở tôi đi dạo phố, đi ăn kem và cũng ở cái quán kem quen thuộc đó tôi đã thấy có cái gì đó khang khác ở anh. Đang ngồi cạnh tôi, bỗng nhiên anh đứng dậy đi theo một người con gái vừa bước ra khỏi quán.
Tôi đã yêu anh hơn chính bản thân mình.
Cô ấy đi cùng một người bạn gái và một đứa trẻ con. Vì là ở bên kia đường nên tôi không biết họ nói gì với nhau. Và cô gái tiến về phía tôi chào tôi: “Em chào chị, em xin phép về trước”. Còn anh vẫn đứng bên kia đường.
Khi cô gái ấy đi tôi thấy hơi ngạc nhiên nên hỏi anh ai vậy? Anh nói là đó là em anh. Tôi cũng không để ý lắm chuyện đó.
Video đang HOT
Và rồi anh đi công tác mất khoảng 2 tháng không gặp. Nhưng anh vẫn nhắn tin nói chuyện với tôi như trước. Anh vẫn có quà cho tôi, anh nói nhớ tôi và thèm được chơi với tôi vì theo anh, tôi nói chuyện rất thông minh.
Nhưng dần dần tôi nhận thấy có khoảng cách giữa tôi và anh. Hình như anh có cái gì đó giấu tôi và anh đã nhắn tin xin lỗi vì không thể gặp lại tôi nữa, không làm được những gì mà anh đã hứa với tôi. Anh nói không còn đủ can đảm ở bên tôi nữa. Từ khi yêu nhau chưa bao giờ anh làm tôi buồn. Vì cái gì mà anh lại phũ phàng với tôi như vậy?
Sau hôm đó gần như tôi và anh không nói chuyện với nhau nữa. Tôi luôn tự hỏi sao anh có thể thay đổi nhanh đến vậy? Cho đến ngày Valentine anh gọi điện cho tôi và hẹn gặp tôi. Tôi đã đồng ý.
Khi tới chỗ hẹn vì đang là mùa đông nên anh đã tháo găng tay ra. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Tôi thấy anh đeo nhẫn cưới, tôi vội quay mặt đi luôn không dám nhìn anh thêm một giây nào nữa. Nhưng khi anh đưa tôi vào tới quán ăn, tôi nhìn lại không thấy tay anh đeo nhẫn cưới nữa.
Lúc này, tôi hoang mang lắm. Tôi không thể ăn nổi. Tôi cố tỏ ra bình thường rồi hỏi anh có gì mới không. Anh nói không. Tôi nói “Em nghĩ anh có nhiều thứ mới lắm”. Tôi hỏi anh về chiếc nhẫn tôi vừa nhìn thấy. Tôi đòi xem nó và anh lúng túng trước lời đề nghị của tôi.
Khi anh đưa tôi xem chiếc nhẫn có khắc tên anh và P – tên vợ anh cùng ngày 03/01/2012 – ngày cưới của anh. Và rồi sau những câu hỏi của tôi, anh thừa nhận “thực ra thì anh đã có vợ”.
Đến bây giờ tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi câu nói đó. Tôi thấy tim mình đau và tôi đã khóc. Hình như anh cũng khóc nhưng tôi không quan tâm. Khi bình tĩnh lại tôi đã hỏi anh lý do lừa dối tôi.
Anh nói: “Vì anh nhiều tuổi rồi và vợ anh bây giờ là người hiền lành ngoan ngoãn cũng là con nhà cơ bản. Vợ anh không có gì nổi bật, tất cả chỉ đều đều… Vì anh và tôi không hợp tuổi và vì khoảng cách địa lý…”.
Tôi thấy tủi thân vô cùng và cũng không đủ can đảm để nghe thêm nữa. Nghe như vậy, tôi hiểu anh đã chọn cô ấy vì gia đình cô ấy giàu có. Tuy rất đau khổ nhưng tôi vẫn hỏi anh về vợ của anh có phải là người tôi đã gặp ở quán kem không?
Anh nói phải và lảng sang chuyện khác. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Hình ảnh của anh trong mắt tôi bỗng tan như bong bóng xà phòng. Tôi hận anh, tôi phải bắt đầu lại như thế nào khi không còn chút niềm tin vào tình yêu nữa?
Tôi không dám chia sẻ với ai chuyện này cả. Ai hỏi về anh, tôi vẫn phải nói dối. Tôi sợ sự thương hại của mọi người nên tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ. Tôi vẫn đi làm bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Nnhưng khi ở một mình, tôi đã khóc.
Khi tôi đang ngặm nhấm sự cô đơn và đau khổ thì anh lại đang ấm áp bên vợ mới cưới của anh. Bạn chung của tôi và anh cũng không được anh mời dự đám cưới. Nnhưng người bạn của anh thì bất ngờ khi thấy người anh cưới không phải là tôi.
Không biết nếu không vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn cưới thì liệu anh có nói ra sự thật đó không? Tôi biết nếu anh chọn tôi, anh sẽ bắt đầu lại từ con số không, vì tôi xuất thân từ nông thôn chẳng có gì gọi là nền tảng cả.
Thỉnh thoảng sau đám cưới, anh vẫn mời tôi ngồi café. Tôi vẫn thấy anh tháo nhẫn mỗi khi gặp tôi. Anh nói sợ tôi buồn. Nếu thật sự anh nghĩ cho tôi, anh đã không làm tôi đau như vậy.
Anh đã xóa số điện thoại của tôi trên máy vì anh bảo đã nhớ số điện thoại của tôi. Nhưng tôi nghĩ, chắc vì anh sợ tôi ảnh hưởng tới cuộc sống mới của anh nên như vậy.
Đến bây giờ tôi vẫn chưa làm gì để thấy hổ thẹn với vợ của anh. Tôi cũng không có ý định để khiến anh ngoại tình. Tôi chỉ thấy sợ và thất vọng với tình yêu đầu đời của mình. Anh đã để lại cho tôi một vết thương lòng quá lớn.
Tôi không dám chia sẻ với ai vì tôi thấy đó là sự thất bại lớn nhất trong đời. Một nửa trong con người tôi vẫn hận anh lắm. Nhưng một nửa còn lại, tôi lại tự đưa ra nhiều lý do để biện minh cho anh. Hãy giúp tôi thoát khỏi bế tắc này.
Theo VNE
Sững sờ vì bị mẹ chồng điều tra lý lịch
Mẹ anh đã tìm đến hàng xóm của tôi và hỏi "Vì sao con bé ấy vẫn chưa lấy chồng?"
Tôi đã từng trải qua một mối tình với những sóng gió. Tình đầu không vượt qua được những khó khăn, chúng tôi chia tay và trái tim tôi dường như đóng băng. Tôi sợ yêu. Sợ gặp phải những cãi vã như tình đầu, sợ những ghen tuông, giận hờn khiến tôi mệt mỏi. Tôi tạm đóng cửa trái tim mình để tìm đến những yên bình.
Và rồi, sau những tháng ngày không tình yêu, tôi đã gặp được người đàn ông của cuộc đời mình. Tôi yêu cái vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trái tim anh luôn nóng bỏng, sôi nổi, hài hước, dí dỏm và thông minh. Chưa một người đàn ông nào đọc được những suy nghĩ của tôi nhanh như anh. Anh hiểu tôi nghĩ gì, muốn gì, làm gì. Thậm chí tôi còn chưa kịp nói ra những ý nghĩ trong đầu, anh đã nhanh chóng hành động theo những ý muốn của tôi. Chúng tôi yêu nhau, dù anh chưa một lần ngỏ lời nhưng hai trái tim dường như đã bắt được tín hiệu.
Chúng tôi đang sống trong những giây phút hạnh phúc nhất thì anh có quyết định đi tu nghiệp ở Nhật. Tôi hứa sẽ đợi anh bởi tôi tin vào duyên số.
Mặc dù mỗi đứa một phương trời nhưng hai chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc qua skype, facebook... Tôi hạnh phúc vì anh vẫn luôn sát cánh bên tôi, an ủi, chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng tôi. Yêu đâu phải là ở gần nhau, được chạm những nụ hôn nóng bỏng, được ôm một vòng tay thật chặt. Tình yêu của chúng tôi là niềm tin, là những tình cảm chân thật hai đứa dành trọn cho nhau.
Sau mấy hôm điều tra về gia đình tôi, mẹ anh đã chấp nhận cho chúng tôi làm đám cưới (Ảnh minh họa)
Những tháng ngày khó khăn nhất trong cuộc đời cũng đã đi qua, anh trở về trong niềm vỡ òa hạnh phúc của tôi. Anh đưa tôi về ra mắt gia đình, xin phép làm đám cưới. Thế nhưng từng ấy năm yêu nhau, tôi chưa có dịp tiếp xúc nhiều với gia đình anh. Tôi cũng chưa một lần chung bữa cơm với hai bác. Bố mẹ anh hơi ngạc nhiên khi anh giới thiệu chúng tôi đã yêu nhau từ trước khi anh đi tu nghiệp. Hai bác chỉ được nghe anh nói qua về tôi trong những lần trò chuyện ngắn ngủi qua điện thoại. Tôi nhận được cái nhìn ái ngại từ mẹ anh bởi, sự quyết định vội vàng cưới tôi của anh khi gia đình vẫn chưa hiểu rõ về tôi.
Sau một thời gian ngắn tìm hiểu tôi qua những bữa cơm chung, mẹ anh còn bí mật làm một điều khiến tôi rất bất ngờ. Mẹ anh đến làm quen với những người hàng xóm của tôi, điều tra về gia đình tôi, hỏi thăm tôi: "Tại sao đến giờ này con bé ấy chưa lấy chồng?" (tôi năm nay 27 tuổi).
Suốt hai năm chờ đợi anh trở về, chúng tôi đã phải vượt qua biết bao nhớ nhung, khoảng cách địa lý, tưởng chừng như giờ đây chúng tôi được sống trong hạnh phúc nhưng mẹ anh đã khiến tôi thất vọng.
Từ nhỏ, tôi đã được hàng xóm xung quanh yêu quý, khen ngợi nên khi mẹ anh hỏi thăm, các bác hàng xóm đã không ngại ngần trả lời: "Con bé ấy ngoan nhất khu phố này đấy! Bao nhiêu đám hỏi mà nó chỉ chờ cái thằng nào đang đi học ở nước ngoài".
Hôm sau, tôi nghe mấy bác hàng xóm kể về người phụ nữ đến điều tra lý lịch gia đình tôi. Lúc đó, tôi thực sự rất buồn vì mẹ anh đã không tin tưởng tôi, tin tưởng vào sự lựa chọn của anh...
Nhưng không ngờ, cũng sau mấy hôm điều tra về gia đình tôi, mẹ anh đã chấp nhận cho chúng tôi làm đám cưới.
Tình yêu của chúng tôi đã lớn dần theo thời gian, đã vượt qua được mọi khó khăn, rào cản để nắm tay nhau đi đến con đường hạnh phúc. Và giờ đây, tôi thực sự rất mãn nguyện với sự lựa chọn của cuộc đời mình.
Theo VNE
Em yêu anh từ khi nào! Em lo lắng mỗi khi anh ốm, buồn mỗi khi anh buồn và vui khi thấy anh hạnh phúc. Em vẫn luôn tự hỏi từ khi nào mình lại có cảm xúc này? Nó chỉ là cảm xúc thoáng qua nhất thời hay là... Không biết từ khi nào, em bắt đầu quan tâm đến anh. Em lo lắng mỗi khi anh ốm,...