Có vợ anh tôi quên luôn mẹ, bà gọi mắng chị dâu té tát thì ngất lịm vì lời đáp
Khi tôi và mẹ lên thành phố thăm anh, chị dâu lập tức bàn giao anh lại cho chúng tôi rồi bỏ về.
33 tuổi anh tôi cưới vợ. Ở lứa tuổi đó đối với đàn ông không phải già nhưng cũng chẳng còn trẻ. Sau khi ra trường tới lúc lấy vợ là đi làm 10 năm, anh tôi lúc nào cũng là niềm tự hào của mẹ, khiến cho bà con lối xóm ai cũng ghen tị với mẹ tôi có người con trai giỏi giang, có hiếu. Bởi vì tháng nào anh cũng gửi về cho mẹ 50 triệu để bà chi tiêu và dành dụm tiết kiệm.
Mẹ tôi hơn ai hết là người thương con trai nhất. Giữ tiền hộ anh cũng chỉ gửi vào ngân hàng tiết kiệm chứ không tiêu pha hoang phí, sau này bà sẽ để cho con cháu. Vậy nhưng từ khi anh tôi cưới vợ đến giờ là nửa năm mà anh không còn gửi một đồng nào về cho mẹ nữa. Thậm chí vài triệu biếu bà tiêu vặt anh cũng không gửi, chỉ thi thoảng gọi điện hỏi thăm suông được vài câu. Anh chị quá quắt nhất là chẳng về thăm mẹ dù chỉ 1 lần.
Anh chị quá quắt nhất là chẳng về thăm mẹ dù chỉ 1 lần. (Ảnh minh họa)
Anh tôi có vợ quên hết mẹ khiến bà rất buồn. Cả cuộc đời bà vất vả nuôi con trai khôn lớn, trưởng thành. Vẫn biết anh đã kết hôn thì phải có trách nhiệm với gia đình nhỏ, thế nhưng anh quay ngoắt 180 độ, chẳng còn ngó ngàng đến mẹ khiến bà phải khóc thầm bao đêm. Tuy nhiên nghĩ anh mới cưới vợ, muốn để cho vợ chồng son tự do thoải mái nên mẹ tôi vẫn nhịn không trách móc gì anh trai và chị dâu.
Nhưng đến nửa năm trời mà anh vẫn như vậy thì bà không thể chấp nhận được nữa. Bà gọi điện thẳng lên cho chị dâu oán trách chị cấm cản chồng báo hiếu mẹ, không cho anh phụng dưỡng bà.
- Tôi bất hạnh mới có cô con dâu như cô. Tưởng con trai lấy vợ thì tôi có thêm một đứa con gái chăm sóc phụng dưỡng mình, ngờ đâu con trai kết hôn thì tôi mất luôn cả con trai. Tại sao cô lại đến rồi cướp đi con trai tôi?
Mẹ tôi gào khóc trong điện thoại, đau đớn khổ sở vô cùng. Song câu trả lời của chị dâu sau đó lại khiến bà phải lả đi muốn ngất:
Video đang HOT
- Con trai mẹ ở trong bệnh viện ấy chứ con cũng chẳng cướp làm gì. Sau đám cưới không lâu thì anh ấy đổ bệnh, từ đó đến giờ hơn nửa năm trời ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà, chẳng đi làm được không có lương, một mình con phải đi làm nuôi chồng đây mẹ ạ.
Mà mẹ biết tại sao anh ấy còn trẻ lại sinh bệnh nặng như vậy không? Bởi vì 10 năm qua từ khi ra trường đến giờ, anh ấy đã quá lao lực khổ sở quá. Làm ngày làm đêm không ngơi nghỉ, ngày chỉ ngủ vài tiếng để mong kiếm thật nhiều tiền gửi về cho mẹ đấy. Mẹ đã hài lòng chưa? Lấy anh ấy con chưa được nhờ vả điều gì, mà từ khi kết hôn đến giờ lúc nào cũng phải khổ sở chăm chồng nuôi chồng. Thôi con cũng mệt mỏi lắm rồi, con trả anh ấy về cho mẹ đấy.
Nói rồi chị dâu bảo anh chị quen nhau qua mai mối, tình nghĩa cũng chẳng có gì sâu đậm. Từ lúc cưới nhau đến giờ chị chưa được hưởng ngày nào sung sướng, nhàn hạ, lúc nào cũng chạy đôn chạy đáo đi làm kiếm tiền rồi chăm chồng nuôi chồng trong bệnh viện. Nhưng anh lại nhất quyết không cho vợ nói với mẹ ở quê, sợ bà lo lắng.
Thấy anh buồn bã vì vợ bỏ đi mà tôi thương anh quá. (Ảnh minh họa)
Chị dâu bất mãn và chán nản vì chồng không thương vợ một mình tần tảo nên ngày càng mất kiên nhẫn. Đúng lúc mẹ tôi gọi điện lên trách móc chị ấy, chị dâu không kiêng nể gì nữa kể rõ hết mọi chuyện.
Anh tôi là niềm tự hào, là chỗ dựa về cả tinh thần và vật chất của mẹ, giờ anh sinh bệnh như vậy, bà cũng suy sụp lắm. Khi tôi và mẹ lên thành phố thăm anh, chị dâu lập tức bàn giao anh lại cho chúng tôi rồi bỏ về.
Mẹ nắm chặt tay anh, thương anh và hối hận vì chính bà đã gây áp lực cho con trai. Ai ngờ đâu mọi chuyện lại ra nông nỗi này, chẳng những thế cuộc hôn nhân của anh tôi cũng tan thành mây khói. Thấy anh buồn bã vì vợ bỏ đi mà tôi thương anh quá. Tôi có nên tìm gặp chị dâu khuyên bảo chị đừng rời bỏ anh hay không, dù sao thì vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa.
Chị dâu gặp nạn tàn tật cả đời, mẹ tôi đuổi đi rồi phát ngất trước sự việc sau đó
Mẹ tôi bảo chị dâu dọn đồ về quê sống với bố ruột. Biết bố chị ấy khó khăn, chị dâu thì tàn tật không đi làm được, bà hứa hẹn mỗi tháng anh tôi sẽ gửi cho chút tiền.
Cách đây nửa năm, mẹ tôi thu dọn hành lý lên sống với anh trai và chị dâu. Nhà tôi có hai anh em, anh trai đã có cuộc sống ổn định trên thành phố, còn tậu được nhà riêng. Bố mất rồi còn mình mẹ ở quê, tôi thì về nhà chồng làm dâu, bà lên ở với con trai là hợp tình hợp lý.
Anh chị cưới nhau 4 năm rồi, đã sinh được một bé gái đầu lòng hơn 2 tuổi. Khi mẹ tôi lên thành phố, hàng xóm láng giềng ai cũng xuýt xoa khen bà có phúc, sinh ra và nuôi dạy được cậu con trai tài giỏi. Bây giờ tuổi già chỉ việc lên thành phố hưởng sung sướng. Mẹ tôi cũng rất vui mừng và tự hào về con trai.
Ai ngờ đâu cách đây hơn 1 tháng, chị dâu đi làm về muộn, đường mưa gió trơn trượt chẳng may gặp tai nạn. Sau vụ tai nạn ấy, chị dâu may mắn giữ lại được tính mạng nhưng bất hạnh bị tàn tật cả đời. Chị không thể đi lại được phải ngồi trên xe lăn, chẳng làm được gì cả thậm chí còn cần người chăm sóc chị ấy.
Khi mẹ tôi lên thành phố, hàng xóm láng giềng ai cũng xuýt xoa khen bà có phúc. (Ảnh minh họa)
Tôi lên thăm chị dâu, nhìn chị xanh xao phờ phạc mà thương. Mẹ tôi cũng đến mệt vì phải trông cháu và làm việc nhà, chưa nói còn phải chăm sóc chị ấy vì mẹ đẻ chị dâu mất rồi. Anh trai thì buồn phiền lắm do biến cố gia đình.
Khi tôi về quê rồi, ngày nào mẹ cũng gọi điện về than thở. Bà có mỗi người con trai, cô con dâu duy nhất bây giờ lại thành ra thế này. Vừa chẳng giúp được gì cho chồng lẫn nhà chồng, còn phải hầu hạ chị ấy, chưa nói thêm xấu mặt với thiên hạ vì có dâu tàn tật. Nghĩ cũng chán thật nhưng bây giờ biết làm thế nào, tôi chỉ đành an ủi mẹ mà thôi.
Cho đến hôm qua mẹ tôi đột ngột về quê, xách theo toàn bộ hành lý của bà. Tôi ra đón mẹ ở bến xe, vừa thấy tôi bà đã lao đến lu loa, vừa khóc lóc vừa mắng chửi. Đến khi về nhà, nghe mẹ kể xong mọi chuyện mà tôi phải ngã ngửa.
Tối hôm trước, sau khi suy nghĩ kỹ càng, mẹ tôi gọi vợ chồng anh trai đến nói chuyện:
"Thôi thì chuyện đã đến nước này mẹ nói thẳng luôn, con có giận cũng đành chịu. Phụ nữ đi lấy chồng phải thực hiện trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, làm dâu, song bây giờ con không đủ khả năng để thực hiện bất cứ trách nhiệm nào. Sớm muộn gì cũng đi đến bước đường chia tay thôi. Nếu con thương chồng thì chi bằng chủ động buông bỏ từ bây giờ...".
Mẹ tôi bảo chị dâu dọn đồ về quê sống với bố ruột. Biết bố chị ấy khó khăn, chị dâu thì tàn tật không đi làm được, bà hứa hẹn mỗi tháng anh tôi sẽ gửi cho chút tiền. Coi như chị tạo điều kiện tác thành cho anh lấy vợ khác thì anh sẽ cưu mang chị trong khả năng có thể. Về cháu gái tôi, chị thích mang về quê thì mang mà để lại thì bà sẽ nuôi, con bé sau này sẽ có mẹ kế.
Anh tôi cũng kinh hãi trước yêu cầu bất ngờ của mẹ, anh định nói gì đó nhưng lại cố nhịn lại. Mẹ tôi xác định chị dâu không chịu thì bà sẽ ép chị phải đồng ý. Bà không thể chấp nhận một cô con dâu tàn tật thêm ngày nào nữa.
Vậy nhưng sự việc diễn ra sau đó lại khiến anh tôi và mẹ phải phát ngất. Chị dâu đang ngồi trên xe lăn bỗng nhiên đứng bật dậy, lành lặn và khỏe mạnh: "Căn nhà này là con mua, nếu có người phải dọn đi thì chắc chắn không phải là con rồi".
Vậy nhưng sự việc diễn ra sau đó lại khiến anh tôi và mẹ phải phát ngất. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi ngất hẳn sau lời tuyên bố đó của chị. Hóa ra anh tôi giỏi giang cũng chỉ là trong sự tưởng tượng của mẹ. Bà mặc nhiên cho rằng nhà là anh mua, chị dâu tài cán gì mà tậu được nhà. Nên mới dám dõng dạc đuổi chị ấy đi như vậy. Thực tế anh tôi thích an phận, yếu đuối, năng lực kém cỏi, lương vài triệu một tháng chỉ đủ tiêu cho bản thân. Chị dâu đành phải một mình nỗ lực hết sức vì gia đình.
Và rõ ràng chuyện tàn tật chỉ là màn kịch của chị dâu mà thôi. Bệnh án chị ấy giấu kỹ, kết luận của bác sĩ đều do chị ấy truyền đạt lại với anh tôi và mẹ. Sau đó thì về nhà đóng giả người liệt giường để mẹ tôi tưởng thật. Mục đích của chị ấy chắc hẳn cũng là muốn mẹ chồng tôi thốt ra những lời như vậy, bởi qua nửa năm chung sống thì chị đã đủ hiểu bà là người thế nào.
Một pha đuổi mẹ chồng đi không thể thuyết phục hơn, còn dằn mặt được chồng. Từ giờ anh tôi đã lép vế lại càng chẳng dám ho he trước mặt vợ. Ai bảo anh không ngăn cản mẹ lúc bà đuổi vợ đi. Mẹ tôi thì muối mặt càng chẳng dám nói gì con dâu nữa. Mẹ tôi hơi quá đáng nhưng chị dâu cũng đáng sợ thật sự!
Mẹ tôi đuổi cổ chị dâu vì đi sớm về muộn, nào ngờ chị ấy vạch trần sự thật 'sốc óc' Mẹ tôi nghĩ rằng chị dâu cố tình đi làm về muộn để phó mặc việc cơm nước, con cái cho bà nhưng sự thật không phải thế. Bố mẹ tôi sinh được anh trai và tôi. Nhà tôi ở tỉnh lẻ nhưng bố mẹ tôi chăm chỉ làm việc nên cũng có của ăn, của để. Anh trai tôi vừa đẹp trai...