Có tiền tỷ vẫn giả nghèo “nuôi” sỹ diện cho nhà chồng
Về đến nhà, tôi lại nghe thấy tiếng mẹ chồng lanh lảnh với hàng xóm “Đấy, việc gì trong cái nhà này chả đến tay thằng T.”
Gia đình tôi cũng thuộc dạng có của ăn của để trong làng, nhưng không phải vì thế mà bố mẹ cho phép con cái ỷ lại. Chị em tôi từ nhỏ đã phải học nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, đồng thời cũng phải học cho tốt. Nhờ được dạy bảo, tôi biết cách thu vén cuộc sống, không ăn chơi, đua đòi như những tiểu thư sành điệu khác.
Tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi, tôi tự mình xin được một công việc khá tốt tại công ty xuất nhập khẩu có tiếng. Bắt đầu từ mức lương khởi điểm 3 triệu đồng, chỉ sau hai năm, tôi đã vươn đến vị trí phó phòng, lương tháng vài ngàn đô.
Rồi tôi quen chồng hiện tại trong một chuyến công tác. Ấn tượng với tôi lúc đó, anh là người galant, hào phóng, lại hiền lành trí thức. Anh cũng tỏ ra có cảm tình bởi tôi sống giản dị, biết điều. Yêu nhau được hai năm, chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân.
Dù đã có sự tìm hiểu trước, nhưng tôi vẫn không ngờ, cuộc sống làm dâu trong gia đình chồng lại phức tạp như vậy. Bố mẹ chồng đều làm công chức nhà nước đã về hưu, khá giả hơn nhà tôi rất nhiều. Có thể vì lẽ đó, ông bà luôn tỏ ra coi thường cô con dâu xuất thân tỉnh lẻ.
Tôi không đến nỗi nào nhưng lại bị mẹ chồng coi thường. (Ảnh minh họa)
Đặc biệt, mẹ chồng tôi rất sĩ diện, rất coi trọng con trai mình. Đi đâu, bà cũng khoe có con trai làm cán bộ cấp cao, lương tháng tiêu xài thỏa thích, dù chồng tôi chỉ là công chức nhà nước bình thường, lương tháng chưa được một nửa của tôi. Với bà, cô con dâu giống như sự khập khiễng duy nhất mà gia đình có.
Video đang HOT
Cũng bởi vậy, khi về sống chung, có rất nhiều điều dở khóc, dở cười xảy ra. Tôi phát hiện ra mình không được phép hơn chồng bất kì điểm gì. Mức lương vài ngàn đô, tôi cũng không dám nói cho ai biết, sợ đến tai mẹ chồng, bà sẽ không hài lòng.
Trong nhà, tôi chỉ dám mặc những bộ đồ ngủ cũ kỹ, thậm chí rách vá càng tốt, vì bà cho rằng, phụ nữ phải biết hi sinh. Nếu đi làm, tôi phải ăn mặc thật giản dị, không trang sức hay son phấn. Nhưng bởi đặc thù công việc, tôi đành phải để sẵn vài bộ váy áo ở công ty, đến nơi mới thay ra.
Vì mẹ chồng luôn nghĩ con trai làm ra tiền nuôi cả nhà, tôi không được phép tiêu xài theo ý thích của mình. Chiếc xe máy số đi đã lâu dở chứng, cũ kĩ, tôi muốn đổi sang xe ga cho thuận tiện, nhưng lại chần chừ. Y như tôi đoán,vừa ướm lời, bà đã ra rả bài ca “Chồng làm ra tiền chỉ biết phá”, dù trong tài khoản tiết kiệm riêng, tôi có hơn nửa tỷ đồng.
Càng ở chung, tôi càng cảm thấy ngột ngạt, nhưng nêu ra ý tưởng mua nhà, chồng tôi đã gạt đi. Tôi phát hiện ra, anh cũng có một phần giống mẹ, luôn sợ người ngoài biết chuyện mình “lép vế” vợ. Dù đã kết hôn được hai năm, tôi vẫn không biết phải làm thế nào mới thích nghi được cuộc sống này.
Theo Vietnamnet
Giả nghèo, giả khổ để tìm vợ, nào ngờ vớ được quả ngọt, trái thơm
Nói ra thì phụ nữ sẽ nói tôi lừa dối, nhưng chỉ có đứng trong hoàn cảnh của một đại gia có tiền, có quyền nhưng chưa 1 lần có được 1 tình yêu thật sự. Chỉ vì tất cả những cô gái đến với tôi đều vì 1 chữ duy nhất là tiền.
Nào ngờ tôi có thể tìm được 1 người vợ như ý nguyện chỉ vì 1 lần giả nghèo, giả khổ. (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay đã hơn 30 tuổi, cái tuổi của đàn ông lập gia đình là ổn thỏa nhất. Tôi trước giờ đã từng trải qua đến 4 mối tình chứ chẳng ít. Nhưng chưa lần nào tôi tìm được 1 cô gái mà không hề quen tôi với ý định đào mỏ hay dựa dẫm.
Đến cái lúc mà bố mẹ đã giục rối rít, thôi thì tôi tính nhắm mắt làm ngơ, cứ lấy một cô vợ được mai mối thôi cũng được. Chứ giờ để kiếm ra nàng nào không đến với tôi vì tiền chắc chắn sẽ không có.
Nhưng rồi tôi gặp Hạ, cô gái nhẹ nhàng, nhưng vô cùng tự tin và cá tính. Em có 1 sức hút rất lạ, tôi gặp em khi lái ô tô và đụng phải cô gái đang đạp xe đạp điện bên đường. Cũng là tại lúc đấy tôi mải nói chuyện điện thoại khi công việc của tôi gặp trục trặc, tôi bực mình nên không thèm để ý. Đến khi đụng phải em rồi mới biết. Ra khỏi xe em quát tôi luôn 1 trận:
- Tôi to lù lù thế này mà anh cũng không thấy luôn đấy hả?
- Anh xin lỗi, em không sao chứ. - tôi nhìn em thật sự thấy có sự vô lý kinh khủng, em nhỏ người mà giọng gì chua ngoa thế.
- Không sao, anh mới tập lái đấy hả, thôi đi cẩn thận vào, đừng có nghếch mắt lên nhìn lung tung rồi đâm người ta.
- Anh cảm ơn em.
Từ đó về nhà tôi cứ ngẩn người vì nhớ em. Em không biết tôi giàu, tất nhiên vì em đoán tôi tập lái xe, xe không phải của tôi. Tôi tìm cách gặp lại em, hôm nào cũng đúng cái giờ giữa trưa nắng tôi ngồi trên chiếc xe máy cà tàng của bố cũ ngày xưa. Hôm tôi lôi ra đi bố còn hỏi tôi có bị sao không, muốn đi xe ấy có mà sửa ốm. Nhưng rồi tôi quyết tâm thử thách tình yêu này 1 lần, hi vọng tôi sẽ tìm được 1 cô vợ không nề hà đến vật chất của tôi.
Cuối cùng trời thương cho tôi gặp lại em đúng 1 tuần sau đó. Tôi lân la hỏi, em bảo không ngờ lại gặp anh. Tôi mời em đi uống trà đá, phải năn nỉ mãi em mới đi. Cuối cùng trong lúc uống tôi nảy ra ý thử quên tiền xem em nghĩ gì, nhưng em lại cười giòn tan khi tôi bày tỏ quên ví và bước ra trả tiền. Em còn trêu tôi, lần này em mời trà đá, lần sau anh phải mời em chè đấy.
Tôi vội gật đầu lia lịa, rồi 1 thời gian cứ lẽo đẽo theo em như thế, cuối cùng em mới chấp nhận làm người yêu tôi. Tôi nói tôi sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để em đỡ khổ, rồi đợi em ra trường rồi cưới vì khi đó em đang là sinh viên năm hai của trường đại học. Em quàng tay lên cổ tôi cười nhẹ nhàng an ủi: "Em chỉ cần anh có ý chí như vậy là được rồi". Lúc này tôi khẳng định, người mình cưới nhất định phải là em chứ không phải 1 cô gái khác.
Xác định được điều này nhưng tôi vẫn chưa cho em biết gia thế của tôi, chỉ vì tôi sợ mất em, cũng sợ em giận. Không phải để thử thách tình yêu này thêm nữa mà vì tôi muốn có cơ hội được gần gũi em như thường ngày mà không có sự thay đổi. Có những khi nhìn ô tô đi qua, tôi hỏi em có muốn đi ô tô không, em nói em muốn, nhưng em muốn đi xe máy hơn vì sẽ được ôm anh từ đằng sau mỗi khi ngồi chung xe, chứ không đi ô tô sao ôm được. thế là em lại cười khúc khích, cũng vì vậy mà tôi chưa dám tiết lộ gì về mình cho em.
Em chỉ biết gia đình tôi ở Hà Nội nhưng không khá giả gì, tôi làm 1 nhân viên bình thường trong 1 công ty. Tôi cũng không biết gì về gia đình em, em chỉ nói gia đình cũng đủ ăn, đủ sống nên tôi khó khăn hơn và nếu có thể em sẽ giúp đỡ nếu tôi cần. Tình yêu của chúng tôi bền chặt như thế cho đến ngày em ra trường, nhận được cái gật đầu của em về việc đồng ý lấy tôi làm chồng, lúc ấy tôi mới đưa em về nhà ra mắt và cho em biết về gia cảnh của gia đình mình luôn.
Tôi đưa em đến trước căn biệt thự bằng chiếc xe cũ của mình, em ngạc nhiên hỏi sao lại đến đây. Vào đến nhà, bố mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên khi gặp em, họ vui vẻ thân thiết đến lạ. Hóa ra em cũng là con gái của 1 gia đình cực kì bề thế, chính là cô gái mà bố muốn giới thiệu cho tôi từ lâu nhưng tôi cứ lần lữa và cả bố mẹ tôi đều vô cùng hài lòng về nàng dâu tương lai này.
Vậy là 1 đám cưới hoành tráng được diễn ra, gia đình hai bên vô cùng hạnh phúc. Chính tôi cũng bất ngờ vì chỉ 1 lần giả nghèo, giả khổ tôi lại tìm được 1 cô vợ hiền lành, ngoan ngoãn và tốt đến thế. Thật sự cuộc đời tôi đến giờ sống trong nhà giàu, làm con đại gia tôi lần đầu mới thấy mình may mắn vì đã tìm được 1 tình yêu đích thực, 1 nửa không hề lợi dụng gì.
Theo blogtamsu
Dù có nhà, có tiền, tôi vẫn bị chị vợ khinh thường vì đang ở rể Tôi ở đây cũng vì cái nghĩa tình, đạo hiếu với ba mẹ vợ chứ tôi cũng vẫn có thể đủ sức mua 1 mảnh đất hay một ngôi nhà nhỏ nữa ở Đà Nẵng. Chào mọi người, tôi là đàn ông, thế nhưng hôm nay tôi vẫn muốn viết vài lời tâm sự , mong mọi người bớt chút thời gian chia...