Cổ tích về loài bướm
Và những chú bướm đêm ấy chỉ còn lại duy nhất một màu nâu thô mộc bởi chúng đã cho đi tất cả những sắc màu lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầu vồng tuyệt diệu…
Thuở nhỏ, khi nhìn thấy những con bướm đêm màu nâu đât, tôi vừa ghét vừa sợ vì chúng quá xấu xí, không như những chú bướm có màu sắc rực cỡ khác. Cho đến một ngày, tôi đã thay đổi suy nghĩ khi nghe câu chuyện sau:
“Xưa lắm rồi, khi đó những chú bướm đêm cũng có màu sắc rực rỡ như những loài bướm khác, thậm chí còn lộng lẫy hơn những chú bướm bây giờ.
Một ngày nọ, những thiên thần thấy buồn bã vì mây đen che phủ bầu trời khiến họ không còn nhìn thấy loài người ở chốn trần gian. Họ khóc – nước mắt thiên thần rơi xuống tạo nên những giọt mưa trắng xoá. Những chú bướm đêm hào hiệp vốn ghét nhìn thấy mọi người buồn phiền. Vì thế chúng rủ nhau làm một chiếc cầu vồng.
Bướm đêm nghĩ rằng nếu nhờ những loài bướm khác giúp sức thì chúng chỉ cần cho đi một ít màu sắc của mình là có thể tạo ra một chiếc cầu vồng tuyệt đẹp. Thế là một chú bướm đêm tìm đến nữ hoàng của những loài bướm khác để nhờ giúp đỡ. Nhưng những loài bướm khác quá đỗi ích kỷ và tự phụ nên không muốn cho đi màu sắc của mình, dù chỉ một chút. Những chú bướm đêm quyết định làm việc đó một mình. Chúng vỗ cánh thật mạnh làm bột phấn trên cách tơi rắc trong không trung tạo thành những đám mây ngũ sắc lung linh như thuỷ tinh. Những đám mây dần dần giãn ra tạo thành một đường viền dài. Nhưng chiếc cầu vồng chưa đủ lớn, vì thế những chú bướm đêm cứ tiếp tục cho đi màu sắc của mình, cứ thêm vào từng chút một cho đến khi chiếc cầu vồng kéo dài đến tận chân trời. Những thiên thần trông thấy cầu vồng trở nên vui sướng. Họ mỉm cười, nụ cười ấm áp chiếu rọi xuống trần gian làm nên những tia nắng rạng rỡ.
Video đang HOT
Và những chú bướm đêm ấy chỉ còn lại duy nhất một màu nâu thô mộc bởi chúng đã cho đi tất cả những sắc màu lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầu vồng tuyệt diệu…”.
Đừng chăm chăm nhìn vào diện mạo, hãy soi rọi để tìm thấy những điểm sáng bên trong một con người. Có ai đó đã nói: “Nhân cách là ngọc quý, nó có thể cắt rời những ngọc quý khác”.
Theo Guu
"Trưởng thành" sao cho ý nghĩa ?
Một con nhộng phá kén để thành con bướm , nó chấp nhận đua đớn và vất vả để lột xác thay vì sẽ chết ngạt trong cái kén bé nhỏ đó. Cũng như vậy, trưởng thành - không phải chỉ dựa trên số tuổi, số tóc bạc hay bao nhiêu nếp nhăn trên khuôn mặt. Điều đó dựa vào kinh nghiệm, độ sâu tâm hồn và nhân cách của mỗi người.
"Trưởng thành" - dường như đó là một điều không thể tránh khỏi. Con người rồi ai cũng đến lúc trải qua cột mốc này,dù lâu hay mau. Khi còn bé, ta luôn ước ao sẽ mau chóng lớn lên để tự do, được làm những điều mình thích. Nhưng khi lớn lên rồi, ta ước gì còn bé mãi vì chợt nhận ra cuộc đời không đẹp như ta nghĩ. Tuy nhiên, đó vẫn là một quy luật, cũng như dù sao thì Trái Đất vẫn quay, mọi thứ vẫn tiếp diễn cho dù ta có dừng lại. Vậy sao không đón nhận nó và tìm cách "trưởng thành" thật ý nghĩa?
Một con nhộng phá kén để thành con bướm, nó chấp nhận đua đớn và vất vả để lột xác thay vì sẽ chết ngạt trong cái kén bé nhỏ đó. Cũng như vậy, trưởng thành - không phải chỉ dựa trên số tuổi, số tóc bạc hay bao nhiêu nếp nhăn trên khuôn mặt. Điều đó dựa vào kinh nghiệm, độ sâu tâm hồn và nhân cách của mỗi người. Thường thì tôi thấy ai cũng dễ hiểu lầm rằng một người "trưởng thành" phải là người ít nói, tâm tư trầm lặng ; còn ai hay cười,hay bày trò vui nhí nhố, suy nghĩ đơn giản là "chưa trưởng thành ". Vậy thật sự định nghĩa "trưởng thành" là gì?
Tôi nghĩ mọi người dường như mỗi người sẽ có một quan điệm riêng về "trưởng thành" , "chín chắn". Nhưng thường thì theo những gì tôi đúc kết , người ta thường "trưởng thành" theo hai xu hướng sau:
- Vô tư hơn: có nghĩa là họ trở nên vui vẻ, vô tư hơn,luôn chìm trong niềm vui của bản thân mà có thể quên đi mọi người xung quanh
- Trầm lặng hơn: họ trở nên ít nói hơn mà hành động và suy nghĩ nhiều hơn , và dường như cũng chìm trong những suy nghĩ của riêng họ.
Có lẽ mọi người ai cũng sẽ thiêng về xu hướng thứ 2. Vậy xu hướng nào sẽ tốt hơn? Einstein đã từng đưa ra thuyết tương đối "Tất cả mọi sự vật , hiện tượng,... trên thế giới này đều chỉ mang tính tương đối", và ngay cả thuyết của ông cũng vậy. Tôi đồng ý điều đó , tốt hơn hay xấu hơn đều do suy nghĩ mỗi người, mỗi xu hướng và cách thức ta trưởng thành đều mang lại cho ta những điều quý giá khác nhau:
- Ta từ bỏ quá khứ đau lòng, ta buông tay với những gì vốn không thuộc về mình, "vô tư" hơn để trút bỏ áp lực đối với bản thân và mọi người, vậy sao không nên?
- Ta bước qua một thời bồng bột, nông nỗi, suy nghĩ hơn cho mọi người xung quanh, vậy điều đó là đáng khuyến khích chứ !
Tuy nhiên, có lẽ điều chúng ta thường hay phạm phải cho dù có "vô tư" hay "trầm lặng" hơn là ta thường quên mất những người thân thiết , những điều quý giá bên mình. Đôi lúc ta "vô tâm" hơn, quên mất để ý cảm xúc của người khác và khi nào họ cần mình bên cạnh để an ủi . Đôi lúc ta quá "lãnh đạm", vô hình xây một bức tường ngăn cách thay vì xây một chiếc cầu bắc đến trái tim.
Có hai cô nàng chơi rất thân thiết với nhau. Sau một thời gian rồi cả hai cùng lớn lên, cùng trải qua nhiều chuyện vui buồn, nhưng mỗi người thì lại thay đổi thật khác, một người thì "quá vô tư và hờ hững", người kia thì "lãnh đạm và thờ ơ" quá mức. Hai cô cứ tự suy nghĩ rằng , liệu tình bạn của đối phương kia dành cho mình đã càng ngay càng vuột khỏi tầm tay? Nhưng thật sự cả hai đều không nhận ra, chính bản thân hai cô đã tự làm cho người kia có cảm giác "xa vời" khi họ cứ "trưởng thành" cho bản thân họ nhưng lại quên đi đối phương.
Với tôi, trưởng thành là để có trách nhiệm hơn với vản thân, biết cách cân bằng lại mỗi khi tôi vấp ngã, và để tôi trân trọng, yêu quý những gì quý giá mà tôi đang có. Vì ý nghĩa của cuộc sống chính là yêu thương mà! Trong một mối quan hệ cần sự nỗ lực của cả hai cho dù là tình bạn hay tình yêu, tình cha mẹ đối với con cái hay anh chị em. Cho dù một người đã bước đến 99/100 bước, bạn cũng hãy bước nốt bước cuối cùng để cho đối phương nhận ra ít nhất bạn vẫn có một sự quan tâm về mối quan hệ này. Khi đã cố hết sức mình nhưng vẫn chỉ nhận được là sự vô tâm, hãy nhẹ lòng vì ít nhất bạn yên tâm buông tay để tập trung vào những mối quan hệ khắn khít còn lại, cho dù ít nhưng vẫn "chất"!
Tôi chỉ là một cô gái trẻ, vẫn chưa nếm hết những thăng trầm. Nhưng tôi biết rằng tôi phải tự mình nỗ lực cho bản thân và kể cả mọi người xung quanh, cũng như Trái Đất vừa quay quanh Mặt Trời, và cũng tự quay quanh chính nó để duy trì sự sống .
Theo Guu
Nhớ là để 1 ngày em muốn quên đi hết... Ra là, nắng cũng đẹp, cũng óng ánh sắc màu chẳng kém cầu vồng trong buổi chiều mưa ghé lại. Vậy mà, em còn tiếc gì một chút mưa hạ đầy vơi? Chiều nay, Sài Gòn mưa bất chợt. Cơn mưa đầu hạ, những tưởng hàng lá non phủ đầy bụi của mùa gió cũ sẽ thôi nặng trĩu. Nhưng không, cây chưa...