Cổ tích giữa đời thường
- “Cuối tuần này tao về, mày hẹn tụi Hải, Trung, Quân họp mặt nha!”.
- “Có chuyện gì vui hả, đừng nói là mày thăng chức nhanh vậy nha?!”.
Tâm cười xòa thay cho lời xác nhận.
- “Ừ! Mày về đi. Tao sẽ cõng mày chạy khắp lô cao su để ăn mừng nhé!”.
Mỗi lần nhận điện thoại của Tâm, tôi đều đoán được sẽ có chuyện mừng. Tâm là vậy, chỉ muốn sẻ chia cùng bạn bè những điều vui vẻ, tích cực. Với Tâm, buồn, vui gì cũng hết một ngày nên chọn cách sống lạc quan sẽ thấy cuộc đời thật đáng sống.
Tôi còn nhớ năm đầu tiên Tâm rớt đại học, tôi buồn và suy sụp như thể mình mới là người rớt vậy. Tâm vẫn lạc quan với suy nghĩ rằng đại học không phải là con đường duy nhất. Câu nói đó nếu được thốt ra từ một người lành lặn bình thường thì chẳng có gì đáng nói, đằng này là Tâm, một thanh niên với hai chân bị liệt từ nhỏ. Vì vậy, tôi luôn lo lắng nếu không đi học Tâm sẽ làm gì để có cuộc sống không vất vả.
Tôi chơi với Tâm từ khi hai đứa chưa đến trường. Tôi cũng không biết Tâm bị tật từ bao giờ, chỉ biết rằng khi nhà Tâm chuyển tới ở gần nhà tôi thì hai chân bạn đã không đi lại được. Nhà có hai anh em, Tâm là anh lớn. Tuy không đi đứng được nhưng quét nhà, nấu cơm, rửa chén… Tâm đều làm tốt. Cha mẹ chúng tôi khi ấy đều làm công nhân nông trường cao su nên phải rời nhà từ tờ mờ sáng. Tâm thức dậy nấu nướng và gọi em gái dậy ăn cơm, dỡ cơm vào cà men để mẹ về lấy.
Công việc nhà xong, chúng tôi lại hẹn nhau ra sau hè nơi có cây khế to che bóng mát để bày trò chơi. Tâm vẽ rất đẹp, khi ấy làm gì có giấy và bút màu, những bức họa của Tâm chủ yếu được vẽ trên nền đất bằng cành cây. Chỉ cần vạch vài nét, Tâm đã vẽ ra một chú chim đang tung cánh trông rất sinh động. Tôi rất thích các bức tranh của Tâm nhưng không cách gì cất giữ được, bèn ngắm chán rồi tặc lưỡi cho Tâm xóa đi vẽ cái khác.
Những ngày đi học chúng tôi như hình với bóng, vì Tâm không đi lại được nên tôi tình nguyện trở thành đôi chân của bạn suốt những năm tiểu học. Nghe như câu chuyện cổ tích giữa đời thường, nhưng với tôi lúc ấy là chuyện bình thường. Tâm nhỏ bé với đôi chân teo tóp nên cõng bạn cũng chỉ như cõng đứa em trai nhỏ của tôi. Khi chúng tôi lớn hơn, đi học xa hơn, tôi lại chở Tâm trên chiếc xe đạp cọc cạch, hai đứa cứ râm ran chuyện trò trên suốt quãng đường đi. Lúc ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày chúng tôi xa nhau…
Video đang HOT
Tâm là người nghị lực nhất mà tôi từng biết, chưa bao giờ bạn tự ti về bản thân, lúc nào cũng lạc quan, vui vẻ. Thi rớt đại học, Tâm xin cha mẹ lên thị xã học đồ họa vi tính. Sau khi học xong, Tâm tiếp tục học nâng cao và xin vào làm tại một công ty thiết kế xây dựng. Còn tôi học sư phạm và về làm thầy giáo làng. Chúng tôi cách xa nhau từ đó, nhưng không vì thế mà mối liên hệ của chúng tôi thiếu đi những ký ức đẹp.
Tâm đi làm đến nay cũng ngót nghét chục năm, chịu khó mày mò, sáng tạo, hiện bạn được đề bạt chức trưởng phòng. Mọi cột mốc đáng nhớ của Tâm đều có tôi góp mặt, khi thì tôi đón xe lên thành phố để cùng Tâm dạo lòng vòng Sài Gòn ăn mừng bằng ly bia tươi vỉa hè rồi cùng nhau ôn chuyện cũ. Khi thì Tâm đón xe về nhà, hai đứa lại mắc võng ngoài lô cao su nói đủ chuyện trên đời…
Có người từng nói, tình bạn 10 năm là trở thành tri kỷ, còn tôi với Tâm bên nhau hơn 20 năm, chẳng biết tình bạn ấy sẽ được gọi là gì. Chỉ biết rằng chúng tôi luôn nghĩ về nhau đầu tiên khi có chuyện cần chia sẻ, sẵn sàng giúp đỡ nhau trong mọi hoàn cảnh. Với tôi, Tâm không chỉ là bạn mà còn là người thân, người truyền cảm hứng, một tấm gương để tôi dạy dỗ các con mình. Theo năm tháng, chúng tôi đều lớn lên, duy chỉ có tình bạn giữa tôi và Tâm là vẫn vậy, như câu chuyện cổ tích luôn có cái kết đẹp.
Cưới nhau một tháng vẫn chưa "động phòng", tôi ngớ người khi vợ nói lý do
Vài hôm trước, sau khi thủ thỉ chuyện trò, tôi cố tình kéo vợ vào phòng ngủ. Kết quả, cô ấy dùng hết sức đẩy ngã tôi xuống sàn nhà.
Tôi đã không kiềm chế nổi tức giận mà nặng lời với vợ. Tôi và vợ mới cưới nhau chưa đầy một tháng. Vợ tôi còn ít tuổ.i, tính tình ngoan hiền, là con gái một người bạn thân của mẹ tôi.
Tôi hơn vợ 8 tuổ.i, lịch sử tình trường không nhiều nhưng cũng có vài mối tình sâu đậm. Mối tình gần đây nhất đã chia tay hơn một năm, đó là người tôi rất yêu nhưng cô ấy quyết định xa tôi, sang nước ngoài cùng gia đình.
Cuộc chia tay ấy khiến tôi đau khổ và nuối tiếc. Nhưng vì bạn gái đã quyết tâm với lựa chọn của mình, tôi cũng không còn cách nào khác là phải học cách quên đi.
Mẹ thấy tôi trầm lặng, buồn bã mới nghĩ ra chuyện mai mối con gái bạn thân của mình cho tôi. Lúc đầu, tôi chỉ coi cô ấy như em gái. Không ngờ, sự hồn nhiên, tươi trẻ của em đã truyền tải sang tôi năng lượng tích cực.
Do phụ huynh hai bên có mối quan hệ thân thiết nên chúng tôi được mọi người vun vén, ủng hộ nhiệt tình. Mẹ tôi nói năm nay đẹp tuổ.i cả hai, nên sớm về chung một nhà. Tôi quyết định mở lòng và được em đón nhận.
Tôi không ngờ, việc vợ không chịu "động phòng" bắt nguồn từ tôi (Ảnh minh họa: TD).
Tính ra, từ khi hai đứa gặp nhau đến khi cưới vừa tròn nửa năm. Nếu hỏi tôi có yêu em lắm không thì tôi cũng không biết nói thế nào cho chính xác. Tôi nghĩ, hôn nhân đâu có nghĩa phải lấy người mình yêu nhất. Tôi từng yêu người ta nhiều lắm mà có đến được với nhau đâu.
Em ấy trẻ xinh, ngoan hiền, dễ mến. Biết đâu giờ chưa yêu nhiều, sống chung rồi sẽ hiểu và yêu hơn. Ông bà ta vẫn nói "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", mối duyên này có thể sẽ như vậy.
Vì tình yêu chưa sâu đậm, em lại thuộc kiểu con nhà lành nên thời gian yêu nhau, cả hai chưa từng vượt giới hạn. Hôm đám cưới, vì tôi uống nhiều nên đêm tân hôn say khướt chả "làm ăn" được gì.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nằm một mình trong phòng cưới. Ra ngoài, tôi thấy vợ đang nấu bữa sáng liền lại gần ôm và xin lỗi vì đã say bí tỉ vào đêm quan trọng như vậy. Cô ấy nói không có gì, giục tôi mau vệ sinh cá nhân để cùng ăn sáng.
Nhưng kể từ hôm đó cho đến nay, 24 ngày chúng tôi trở thành vợ chồng, cả hai vẫn chưa có đêm tân hôn. Bởi đêm nào vợ tôi cũng ngồi xem phim bộ tới tận khuya. Nhiều hôm, cô ấy còn ngủ luôn trên sofa không chịu vào phòng. Vợ nói, cô ấy chưa từng làm "chuyện ấy", cảm thấy chưa hoàn toàn sẵn sàng, xin tôi cho cô ấy chút thời gian để cả hai gần gũi và thân thuộc thêm.
Chúng tôi cưới nhau do tự nguyện, hai bên gia đình chỉ vun vào ủng hộ, không ép buộc. Cô ấy cũng có tình cảm với tôi, không phải ghét bỏ gì đến mức không muốn gần. Tại sao khi chưa cưới thì vui vẻ, cưới rồi lại có thái độ lạnh lùng, kỳ lạ như vậy?
Tôi là đàn ông trẻ tuổ.i, tâm sinh lý hoàn toàn bình thường, việc sống chung nhà với cô gái mơn mởn xuân xanh, lại là vợ mình mà muốn tôi phải kiềm chế ham muốn quả thật không khác gì tr.a tấ.n cả về tinh thần lẫn thể xác.
Vài hôm trước, sau khi thủ thỉ chuyện trò, tôi cố tình kéo vợ vào phòng ngủ, gần như cưỡng hôn cô ấy. Kết quả, cô ấy dùng hết sức đẩy ngã tôi xuống sàn nhà. Tôi đã không kiềm chế nổi tức giận mà nặng lời với vợ.
Tôi hỏi cô ấy: "Nếu em kiên quyết giữ mình thì em lấy chồng làm gì? Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra giữa chúng ta vậy?". Lúc này, cô ấy mới nói: "Anh yêu người khác, anh không yêu em. Em không muốn chỉ là người thay thế".
Vợ kể, vào đêm tân hôn, tôi uống nhiều rượu, say bí tỉ. Cô ấy dìu tôi về phòng nằm, thay quần áo, rửa mặt mũi cho tôi. Cô ấy pha cho tôi một ly nước cam, kéo tôi ngồi dậy uống.
Sau khi uống xong, tôi ôm chặt cô ấy nhưng miệng lại gọi tên một cô gái khác, nói nhớ nói thương. Cô ấy cho rằng, tôi lấy cô ấy chỉ để thay thế bóng hình người cũ.
Tôi nghe xong, ngớ người mất một lúc. Thật ra, tôi chưa quên hẳn người cũ, nhưng không còn nhớ nhiều đến mức lúc say cũng gọi tên. Làm sao vào đêm tân hôn của mình, tôi lại làm cái việc điên rồ ấy. Nếu đó là thật, vợ tôi giận cũng phải.
Tôi bảo vợ "em chấp gì người say" nhưng cô ấy cho rằng, chỉ khi say tôi mới có thể thật lòng. Cô ấy nói không hối hận vì đã lấy tôi, nhưng cả hai nên cho nhau thêm thời gian.
Từ khi cưới nhau về, cô ấy khác hẳn trước kia. Không còn vẻ tươi cười hồn nhiên, thay vào đó là sự trầm lặng, u buồn. Lẽ nào chỉ vì tôi lỡ gọi tên một người khi say mà làm tổn thương cô ấy nhiều đến thế?
Làm sao để cô ấy tin lòng tôi thật sự đã không còn vấn vương tình cũ nữa?
Nghiên cứu kéo dài 75 năm của Harvard: Người hạnh phúc nhất không phải người giàu có Nghiên cứu cho thấy, yếu tố để một người trở nên hạnh phúc nhất không phải là tiề.n bạc mà là điều đặc biệt này. Ảnh minh họa Hạnh phúc là điều ai cũng muốn theo đuổi, nhưng trên đời này mấy ai có được hạnh phúc trọn vẹn. Mỗi người có định nghĩa và cách theo đuổi hạnh phúc khác nhau. Nhiều...