Cổ tích “đôi chân của anh, cặp mắt của em”
Mọi người vẫn thường ca ngợi Tạ Đình Hán – Vũ Hoài Thanh là “cặp đôi đẹp” của đoàn thể thao người khuyết tật Hà Nội. Vượt qua những sóng gió trong cuộc sống, hai số phận vịn vào nhau để sống, để vươn lên, trở thành những vận động viên xuất sắc, giành nhiều huy chương vàng trong các cuộc thi thể thao người khuyết tật toàn quốc và khu vực.
Tình yêu qua giông bão
Đã thành thông lệ, vào mỗi buổi sáng, người dân khu phố Ngõ Gạch (Hàng Buồm, Hoàn Kiếm, Hà Nội) lại thấy chị Thành bước chân khập khiễng, hì hục “đánh vật” với chiếc xe máy chở hai con đến trường. Ít phút sau, vẫn con “ngựa sắt” đó, chị lại chở anh đến trung tâm luyện tập thể thao ở Khúc Hạo. Từ khi yêu nhau đến khi về làm vợ, đôi mắt chị Thanh đã trở thành “tài sản chung” cho cả vợ lẫn chồng. Hỏi ra, chị chỉ cười: “Tôi cho anh đôi mắt, anh giúp tôi đứng vững đôi chân. Chúng tôi là hai mảnh ghép hoàn hảo trong cuộc sống”.
Chị Thanh coi việc chọn chồng của mình là sự lựa chọn hoàn hảo, bởi anh Hán xứng đáng nhận được nhiều điều tốt đẹp hơn. Còn anh Hán thì cho rằng, duyên số đã ban tặng anh người vợ tuyệt vời. Một hạnh phúc viên mãn, với hai thiên thần xinh xắn, khỏe mạnh, tô điểm cho cuộc sống vốn dĩ còn nhiều khó khăn đó.
Năm 8 tuổi, đôi mắt anh Hán cứ mờ dần đi. Tưởng bị tật khúc xạ nhưng khi đi khám, các bác sĩ thông báo đôi mắt anh bị teo võng mạc khiến cả gia đình anh đau đớn. Cơ hội cứu lấy đôi mắt hết sức mong manh. Biết mình bị khiếm thị, anh Hán tiếp tục đến trường cho đến khi mù hẳn.
Tiếp xúc với Hội Người mù quận Hoàn Kiếm, thấy những người cùng cảnh ngộ, những chán chường tuyệt vọng của anh dần biến mất. Anh Hán nỗ lực học hỏi, làm thêm, tham gia các khóa học chữ brain ở trường Nguyễn Đình Chiểu. Với khuôn mặt thanh tú, anh Hán được chọn làm mẫu cho các sinh viên trường mỹ thuật vẽ chân dung. Năm 2000, anh Hán tham gia luyện tập tại CLB Thể thao Người khuyết tật Hà Nội với bộ môn điền kinh.
Nỗi buồn của chị Thanh bắt đầu ở cái tuổi đẹp nhất của con gái. Lúc đó, chị đang học cấp ba thì bị một chiếc xe tải cán nát 1/3 chân trái. Thấy con gái nằm trong bệnh viện, toàn thân băng bó trắng toát, một phần chân bị cắt đi, bố mẹ chị òa khóc. Nỗi đau ập đến, chị Thanh nén nước mắt và nỗi đau vào trong, động viên bố mẹ. Lúc đó, chị đã nghĩ, với đôi chân tật nguyền, còn ai để mắt tới mà lấy làm chồng?
Vợ chồng anh Hán – chị Thanh hạnh phúc bên các con
Khó khăn là vậy nhưng với nghị lực, chị tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, Trường Cao đẳng Quản trị Kinh doanh, rồi “đầu quân” cho Cty Sài Đồng II. Đến đầu năm 2003, chị tham gia CLB Thể thao Người khuyết tật Hà Nội. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, chị Thanh đã ấn tượng bởi vẻ điển trai và đôi mắt không mờ đục của anh Hán. Anh Hán đã mờ hẳn nhưng con ngươi vẫn còn đen không vướng bận. Đặc biệt, lòng vị tha và sự rộng lượng của anh càng khiến chị nể phục nhiều hơn.
Video đang HOT
Đã gặp được “người trong mộng”, chị Thanh càng có động lực để đến CLB luyện tập hơn. 5h sáng, chị đã trở dậy đi hơn 20 km sang trung tâm luyện tập, buổi chiều đi làm đến hơn 10 h đêm. Có những lúc luyện tập, chân giả “đánh nhau” với chân thật, tứa máu đau nhức khiến chị bật khóc. Lúc đó, chị lại có anh Hán bên cạnh giúp đỡ, động viên. Càng gần gũi, chị càng thấy, ngoài vẻ đẹp trai, anh Hán còn là một chàng trai đa tài. Tất cả những gì đến tay anh, từ việc nặng đến việc nhẹ, anh đều làm gọn và rất thẩm mĩ như làm điện, sửa vòi nước, lắp quạt…
Những buổi tập bơi khiến chị nhớ nhất. Chân chị yếu, nhiều khi đang bơi bỗng đuối sức, chị choàng lấy cổ anh. Cảm giác an toàn, được che chở bao trùm khiến chị nhận ra rằng, anh mới chính là người đàn ông của đời chị. Tình yêu cứ thế lớn dần lên và sâu sắc lúc nào không hay. “Anh ấy thường nói: Mọi người bảo em xinh, anh không biết được nét xinh qua ánh mắt, nhưng anh cảm nhận được trái tim em ấm áp và vẻ đẹp toát ra từ tâm hồn”, chị Thanh kể.
Từ khi yêu nhau, đôi mắt của chị soi sáng những bước đi của anh. Còn đôi chân anh lại trở thành điểm tựa vững chắc cho những bước đi của chị. Khi mọi người trong gia đình chị và bạn bè biết tin chị yêu một chàng trai khiếm thị, ai cũng hết sức phản đối. Bố chị thì quát mắng, mẹ chị tỉ tê khuyên bảo, các chị và em gái thì hết lòng khuyên giải. Bạn bè chị cũng căn ngăn khiến chị Thanh phải nói dối là đã chia tay.
“Mọi người gặp anh ấy đều rất quý mến nhưng khi nhắc đến chuyện sẽ cưới xin thì ai cũng phản đối, bảo tôi suy nghĩ lại. Nhưng tình yêu của tôi dành cho anh quá lớn, tôi đã vượt qua mọi khó khăn, sóng gió của cuộc sống để đến với nhau”, chị Thanh tâm sự.
Cặp đôi hoàn hảo
Năm 2006, đám cưới hạnh phúc của họ được tổ chức. Căn phòng hạnh phúc chỉ là một góc của căn nhà cấp bốn xiêu vẹo rộng khoảng 10 m2 nằm lọt thỏm giữa phố Ngõ Gạch. Hai vợ chồng bắt đầu bằng vốn liếng đầu tiên là chút tiền thưởng từ các cuộc thi đấu. Buổi sáng, hai vợ chồng lại dìu dắt nhau đến sân tập luyện, chiến đấu với những thử thách, khó khăn, chướng ngại vật trên sân thi đấu, buổi chiều tối, chị Thanh đưa chồng đi tẩm quất, matxa cho những người có nhu cầu tại nhà.
Vợ chồng Tạ Đình Hán – Vũ Hoài Thanh, hơn 10 năm qua, họ đã cùng nhau tham dự 4 Para Games và lần nào Hán cũng có vàng, còn chị Thanh thì 2 lần trở thành nhà vô địch ở những đại hội của ý chí và nghị lực này.
Là những người khuyết tật, họ đã trở thành điểm sáng của Hội Người mù Hà Nội. Mới đây, hai vợ chồng được nhận bằng khen của UBND TP Hà Nội vì thành tích tạo công ăn việc làm cho những người cùng cảnh ngộ.
Để có thêm thu nhập, chị Thanh nhận thêm hàng hóa giầy dép của người chị gái về bán. Cũng thời gian đó, chị mang bầu đứa con trai đầu lòng. Cậu bé Tạ Duy Phong chào đời, như ngọn gió mạnh mẽ luôn vượt qua trở ngại. Một năm sau, cô bé Tạ Mai Phú chào đời. Năm 2006, anh chị dành xây thêm tầng 2 để ở, còn phần trệt ở 19 Ngõ Gạch thì dành để kinh doanh tẩm quất thật của người mù.
Anh chị mời thêm hai người khiếm thị về làm cùng. Năm 2008, một cơ sở tẩm quất khác được ra đời ở 711 Hồng Hà. Rồi anh chị mở thêm cơ sở tẩm quất thật của người mù ở 226 Âu Cơ; số 3 ngõ 9 phố Minh Khai. Đến giờ, hai vợ chồng đang quản lý 4 cơ sở tẩm quất của người mù, giải quyết việc làm cho hơn 30 người khiếm thị trên địa bàn Hà Nội.
Nhìn lại cơ ngơi của mình cùng với một gia đình hạnh phúc viên mãn, chị Thanh mỉm cười hài lòng. Chị bảo, có thể mọi người vẫn thấy chị là một người phụ nữ vất vả, bận rộn. Nhưng chị hài lòng với lựa chọn và những gì chị có. Tấm huy chương lớn nhất của cuộc đời chị là giành huy chương trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ hạnh phúc gia đình. “Đôi lúc thấy người ta được chồng đưa đón, còn mình thì quanh năm suốt tháng đưa đón chồng con, tôi cũng thấy tủi thân và ghen tỵ lắm. Nhưng những gì tôi nhận được là tình yêu thương bao la, thì những tiểu tiết nhỏ đó nhanh chóng thành vô nghĩa”, chị Thanh nói.
Tháng 10/2012, hai vợ chồng tham gia thi đấu trong cuộc thi thể thao khuyết tật toàn quốc tại TP Hồ Chí Minh. Những nỗ lực không ngừng đã mang lại cho chị Thanh 4 huy chương vàng hạng đơn nữ, đôi nữ, đôi nam nữ và đồng đội ở bộ môn cầu lông, còn anh Hán giành hai huy chương vàng môn điền kinh nam. Trên con đường thể thao, họ đều tỏa sáng với nhiều huy chương giá trị, trên đường đời, họ khẳng định mình bằng một nghị lực phi thường, mà với chị Thanh: “Tấm huy chương giá trị nhất của tôi là phấn đấu cho hạnh phúc gia đình”.
Theo 24h
Cổ tích "mắt vợ, chân chồng"
Anh bị mù cả hai mắt, có một đời vợ và đứa con gái nhỏ Còn chị liệt chân tay khó đi lại và làm được việc gì. Nhiều người bảo hai anh chị là "khùng" khi lấy nhau.
Anh bị mù cả hai mắt, có một đời vợ và đứa con gái nhỏ Còn chị liệt chân tay khó đi lại và làm được việc gì. Nhưng mặc cho gia đình ngăn cấm thậm chí "từ mặt", anh chị vẫn quyết tâm vượt qua mọi rào cản để đến với nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc. Đó là câu chuyện tình đẹp như cổ tích của anh Bùi Hòa (45 tuổi) với chị Đinh Thị Tuyết (49 tuổi) ở khối phố 2, thị trấn Núi Thành, huyện Núi Thành- Quảng Nam.
Vợ là mắt, chồng là chân
Chúng tôi tìm đến nhà đôi vợ chồng đặc biệt ấy vào một chiều nắng nhạt. Trước khi vào, bên con đường mòn dẫn xuống chợ, chúng tôi đã được nghe mọi người kể về câu chuyện tình yêu được ví như "cổ tích hiện đại" này!
Trước mắt chúng tôi là một căn nhà đơn sơ, nhỏ chừng 25m2 nhưng rộn tiếng nói cười hạnh phúc giờ cơm trưa. Đó là tổ ấm mà 4 năm qua, chị Tuyết về sống với anh Hòa cùng cô con gái ruột của anh là Bùi Thị Thảo Nguyên (10 tuổi). Bà con lối xóm ai cũng khen chị Tuyết là một người mẹ, người vợ đẹp nết, yêu thương chăm sóc con riêng của chồng như con mình dứt ruột sinh ra vậy.
Vợ chồng anh Hòa, chị Tuyết
Anh Hòa kể: Từ lúc sinh ra, anh bình thường như bao người khác. Đến năm 8 tuổi, sau một trận ốm nặng do biến chứng thương hàn thì anh bỗng thấy mờ và mù dần mắt trái. Vì gia đình hoàn cảnh khó khăn không chạy chữa nên một thời gian sau thì anh mù hẳn cả hai mắt. Anh phải tự mò mẫm tập quen dần với bóng tối và gắn chặt 20 năm cuộc đời bán vé số mưu sinh.
Còn chị Tuyết cũng là một người khuyết tật. Từ lúc sinh ra chị bị liệt một chân và một tay 6 ngón co quắp lại, rất khó khăn khi di chuyển. Hai số phận- mỗi người một hoàn cảnh bất hạnh nhưng định mệnh đã gắn chặt anh chị đến với nhau bằng tình yêu thương đứa con gái nhỏ khát khao hơi ấm vòng tay người mẹ.
"Ngày ấy, anh làm chổi đót và tăm tre nhân ái ở Hội người mù Núi Thành đem bán. Một lần, mình đến phụ giúp nấu ăn cho mọi người ở đây, thấy anh Hòa dắt đứa con gái nhỏ đi theo. Nghe mọi người kể: Anh có vợ rồi nhưng đã mất, anh lại bị mù nên mọi sinh hoạt chăm lo cho mình đã khó, giờ lại nuôi đứa con gái nhỏ... Mình thương trào nước mắt! Thế rồi, mình chủ động bắt chuyện làm quen với anh. Mỗi ngày trông thấy anh và con bé giúp nhau làm chổi, mình thấy mến lúc nào không hay..." - Chị Tuyết bồi hồi kể lại.
Sau hai năm tìm hiểu, một hôm anh Hòa quyết định phải nói nỗi lòng của mình với chị. Anh dẫn theo đứa con gái đến trước chị Tuyết sau một buổi chiều mưa. "Tuyết ơi, em bằng lòng về với anh nhé! Vợ anh đã mất rồi, anh lại bị mù, con gái nhỏ của anh rất tội nghiệp. Anh không phải người lành lặn để nuôi con được tốt. Một mai này anh cũng mất đi, nó rất cần một bàn tay người mẹ chăm sóc..." - Anh Hòa chan chứa nước mắt nhớ lời cầu hôn khi ấy.
Khi nghe nỗi lòng của anh, chị Tuyết đã khóc rất nhiều. Tình cảm chị dành cho anh và bé Thảo Nguyên rất lớn. Và chị đã gật đầu không do dự. "Chúng mình là hai nửa khuyết tật đến với nhau. Em sẽ là đôi mắt cho anh, anh sẽ là đôi chân của em. Hai chúng mình sẽ có một gia đình hạnh phúc...".
Thế nhưng để nên duyên vợ chồng với anh Hòa, chị Tuyết đã vấp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình. Rất nhiều lời khuyên của cha mẹ xin chị hãy từ bỏ cuộc hôn nhân này để khỏi khổ vì lấy một người mù đã có một con, chị lại bị khuyết tật nên làm sao chăm sóc cho nhau. Nếu không đồng ý gia đình sẽ từ không nhìn mặt chị nữa.
Chị Tuyết thì mở sạp buôn bán nhỏ ở chợ
Trước sự ngăn cản lớn của gia đình, chị Tuyết đã khóc rất nhiều, chị đã đi Sài Gòn một thời gian để cố quên anh. Nhưng chị không làm được điều đó. Chị Tuyết tâm sự: "Lúc đó mình đã thương cha con anh Hòa mất rồi. Bé Thảo Nguyên xem mình như người mẹ thứ hai, vì mẹ mất lúc bé vừa tròn 2 tháng tuổi. Những ngày tháng được bên cạnh hai cha con anh Hòa đã khiến mình có thêm sức mạnh và niềm tin cho cuộc sống mai này."
Và thời gian đã không chia lìa được tình mẫu tử "nối duyên" và khao khát sống bên nhau của anh chị. Sau nhiều lần cấm cửa ngăn cản, cha mẹ và người thân chị Tuyết biết chuyện cũng đã gật đầu để hai anh chị được đến với nhau. Niềm yêu thương vỡ òa, hai anh chị làm một mâm cơm nhỏ trước ông bà, cha mẹ, bạn bè để được về nương tựa sống với nhau, chăm sóc bé Thảo Nguyên.
Chỉ cần có nhau...
Cảm động trước hoàn cảnh và tình yêu thương hai anh chị dành cho nhau, UBND thị trấn Núi Thành đã cấp cho anh chị 25m2 đất trong khuôn viên chợ. Hai bên nội ngoại và bạn bè, người góp gạch, xi măng, người cho tôn, người cho gỗ để xây một căn nhà tạm che mưa che nắng. Trong ngôi nhà xập xệ, cái bếp đặt ngay cạnh đầu giường, mùa nắng thì nóng nực, mùa mưa nước chảy lênh láng. Vật dụng quý giá nhất trong nhà có lẽ là chiếc bình lọc nước mà các tiểu thương trong chợ gom góp nhau mua tặng.
Mỗi ngày, anh Hòa đi bộ hơn 20km để bán vé số. Còn chị Tuyết không đi lại được nhiều nên mở một sạp tạp hóa nhỏ bán lá chè xanh, mắm muối... kiếm thêm thu nhập. Chị bùi ngùi: "Tội nghiệp anh ấy lắm! Sáng sớm đã dậy một mình, tự vệ sinh không dựa vào ai cả, rồi chuẩn bị chiếc ba lô cũ đựng vé số, chiếc ca nhựa nhỏ và một chiếc gậy để đi làm. Mỗi lần về sớm là đi kiếm củi để nấu ăn, ngày bán hết vé đem về cũng được 25 đến 30 ngàn. Còn mình, buôn bán ở chợ cũng kiếm được gần 15 ngàn tiền lời mỗi ngày. Tất cả đều để chăm lo cho con gái và cuộc sống."
"Nhiều hôm mưa, không ai mua vé số, vợ lại không bán được hàng, thế là cả nhà không có gì ăn cả. Để tăng thêm thu nhập, cứ đến cuối tháng, mình lại đi hát rong ở chợ Quảng Ngãi, Bình Định hay TP Tam Kì để kiếm thêm được đồng chi tiêu cho những lúc túng thiếu." - Vừa nói anh Hòa vừa chỉ chiếc máy hát nhạc nhỏ cắm micro và chiếc ca nhựa cũ để xin tiền.
Chúng tôi hỏi: Anh bị mù vậy đi xa như thế có biết đường về không? Ngập ngừng trong giây lát, anh Hòa bảo: "Lúc đầu chưa quen đường sá, phải mò mẫm bằng chiếc gậy lập cập dò đường trước. Mỗi khi đi ngang qua đường cái nghe không có tiếng xe thì giơ hai tay có chiếc gậy lên cao để xin đường. Nhiều khi đi qua xe bất thình lình chạy tới là mình hoảng hồn đứng lại, họ mắng nhiều lắm! Đến chỗ đông người có tiếng ồn ào thì dừng lại hát, có chủ quán thương tình thì cho, không thì dọa nạt xua đuổi... Có bữa đi lạc đường, may mắn thì có người chỉ đường mà đi về...".
Anh Hòa đi hát rong để nuôi gia đình
Bà con lối xóm rất quý vợ chồng anh Hòa nên cứ cách 2 hoặc 3 tháng lại góp nhau mua tặng ít gạo cho anh chị. Bạn bè người thân thì cho vài chục ngàn. Đó là tấm lòng, là nguồn động viên tinh thần rất lớn để anh chị cố gắng vươn lên xây dựng cuộc sống.
Thương bố mẹ còn lắm cực khổ, bé Thảo Nguyên cũng đã biết phụ giúp đỡ đần những việc nhỏ trong nhà. Em đã biết nấu cơm, rửa chén sau mỗi giờ tan học về. Mỗi tối, cả nhà lại quây quần bên mâm cơm đạm bạc nhưng ấm tình người.
Chia sẻ về hạnh phúc của mình, chị Tuyết nói: "Hai vợ chồng mình khuyết tật nhưng đến với nhau bằng tình yêu thương chân thành. Cùng nuôi dưỡng bé Thảo Nguyên nên người là niềm hạnh phúc lớn nhất hiện tại. Dù cuộc sống còn lắm gian khó nhưng vợ chồng mình tin rằng sẽ vượt qua tất cả."
Anh Hòa ngồi bên cạnh nắm chặt tay chị Tuyết rơm rớm nước mắt. Chia tay gia đình, chúng tôi vẫn còn vọng mãi trong đầu lời đáp cầu hôn của chị Tuyết: "Em sẽ là đôi mắt cho anh, anh sẽ là đôi chân của em. Hai chúng mình sẽ có một gia đình hạnh phúc...".
Theo 24h
Tham ô trên số phận người mù Lãnh đạo Hội Người mù huyện Hải Lăng đã lập hồ sơ khống danh sách, chứng từ giả về việc hội viên nhận hưởng lợi để lấy tiền tài trợ của các tổ chức, cá nhân có lòng hảo tâm với người mù, rồi đem chi tiêu tùy tiện, trái pháp luật hàng trăm triệu đồng. Ông Đặng Thanh Nhàn: "Tui mù từ...