Có thể chờ đợi mãi một người được không?
Không phải cứ nói yêu là có thể yêu, không phải cứ ở bên thì sẽ là thuộc về. Một cô gái từng bị tổn thương cần một khoảng thời gian khá dài để có bắt đầu cho một chuyện tình mới, cô ấy lo sợ rằng một lần nữa nỗi đau lại ngự trị trong tim…
Tôi rất sợ, thực sự rất sợ, sợ một người lại bỏ một người đi. Tôi sợ nhìn thấy sự chia ly một lần nữa, sợ tất cả những đổi thay của một người, sợ cái quay lưng mà không một lần ngoảnh lại, để phía sau là cả một nỗi đau kéo dài, nhói buốt tận tim gan!
Vết thương vẫn chưa lành, tôi sợ rằng nó lại một lần nữa thêm sâu, vết thương ấy sẽ ngày một lở loét, ăn sâu vào từng thớ tế bào của con tim, không bao giờ lành lại. Có những nỗi đau đang lớn, cứ ngày một lớn hơn, dày vò, rỉ rên, đục khoét tất cả ngõ ngách của tâm hồn. Tàn lụi, mục rỗng!
Tôi không biết tôi rồi sẽ ra sao khi một lần nữa tôi yếu lòng mà đón nhận một yêu thương mới, rồi khi tôi mở lòng thì yêu thương lại rời xa tôi? Tôi rất sợ, sợ một lúc nào đó tôi yêu người đó, người đó lại rời bỏ tôi. Tôi lo tôi sẽ không thể mạnh mẽ được như khi tôi đã từng. Ừ, tôi đã rất cố gắng, rất cố gắng để vượt qua được nỗi đau của đời mình, cố gắng qua những tháng ngày chỉ một mình ôm lấy mình mà khóc. Ngày yêu thương tan vỡ, người ấy bỏ tôi đi, cũng là ngày tôi trút hết nước mắt cho một cuộc tình, là ngày tôi trả lại tất cả cho tuyệt vọng, cho đớn đau, nhung nhớ. Giờ đây, khi ai đó nói yêu tôi, tôi đều thấy sợ, trong lòng nổi lên nỗi lo lắng tới cực cùng.
Tôi đã chọn cho mình cái quyền im lặng, mà nếu không im lặng thì tôi biết phải làm gì. Tôi sẽ chạy đến bên người ấy, nói thật to rằng tôi nhớ người biết bao nhiêu, yêu người tới nhường nào khi mà ở đó không phải chỉ có tôi và người, bên người giờ đã có một ai đó rồi, người và ai đó sẽ là tất cả, là sự sống, là hơi thở, là sinh mệnh của đời nhau, y như trước kia chúng ta đã từng!
Đau, thực sự tôi rất đau. Trái tim tôi như vỡ ra thành trăm mảnh, dù có cố gắng nhặt nhạnh và sắp xếp, gán ghép lại thế nào thì cũng chẳng bao giờ có thể lành lặn được như trước đây. Nó – đã chịu quá nhiều tổn thương rồi!
Tôi đã chờ, chờ một người đã bỏ tôi đi. Còn giờ đây, người nói yêu tôi của hiện tại, người có thể chờ đợi tôi không? Người có thể giúp tôi quên đi những đớn đau, quên đi những nỗi buồn, có thể ở bên tôi xoa dịu đi vết thương tôi đang giữ… Người có làm được không?
Khi yêu một cô gái đã từng bị tổn thương, chắc hẳn người sẽ phải vất vả nhiều lắm, người sẽ mệt mỏi với những suy nghĩ của cô ấy, rồi người sẽ không kiềm chế được những bực dọc, những cảm xúc mà dần rời xa cô ấy? Người có cảm nhận được nỗi đau mà cô ấy đã chịu đựng hay không?
Không phải cứ nói yêu là có thể yêu, không phải cứ ở bên thì sẽ là thuộc về. Một cô gái từng bị tổn thương cần một khoảng thời gian khá dài để có bắt đầu cho một chuyện tình mới, cô ấy lo sợ rằng một lần nữa nỗi đau lại ngự trị trong tim, sẽ đau lắnôm, và cô sẽ chẳng thể gắng gượng chịu đựng được thêm một lần nữa. Thế nên, cô ấy luôn đóng chặt cánh cửa của trái tim mình, cô ấy xa lánh với những thương yêu, cô ấy khép mình vào cô đơn và lặng lẽ, chỉ vì đau một lần là đủ rồi, cô ấy không muốn một lần nữa sống mà như thể đã chết đi.
Ừ. Là thương yêu bằng tất cả những gì mà tôi có, tôi đã yêu một người chẳng màng nghĩ suy. Yêu là cứ yêu thôi, tôi muốn sống trọn vẹn cho những phút giây hạnh phúc nhất, và giờ đây tôi muốn được đau tất cả các nỗi đau gộp lại để trả hết cho một lần quay lưng khi người của một thời buông bỏ.
Video đang HOT
Yêu thương rồi sẽ lại tới, có phải không?
Khi ấy, người mới à, người sẽ yêu tôi chứ? Người có thể chờ đợi mãi một người được không? Người sẽ không bỏ rơi tôi chứ? Người sẽ ở bên tôi, ôm trọn tôi vào lòng, vỗ về tôi những khi tôi hờn giận, hay người sẽ nhẹ hôn lên môi tôi những lúc lòng chênh chao chứ?
Người có bỏ tôi mà đi như ai đó đã từng không?
[...]
“Hãy cứ đi về nơi xa đó
Nhưng đừng đi quá xa vời
Để tôi được dõi theo người
Đừng nói không tin vì đã bao giờ bắt tin
Hãy cứ nghe tôi khi tôi nói tôi tin người
Để tôi mãi tin và bước tiếp trên cuộc đời
Làm ơn, làm ơn
Đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu
Hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người
Để tôi được sống với ước mơ, được yêu mãi.”
(Làm ơn -Trần Trung Đức)
Làm ơn, khi đã thương, đã yêu, người đừng làm tôi tổn thương. Tôi sợ rằng bản thân sẽ chẳng thể gắng gượng và tin yêu thêm một lần nào được nữa.
“Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi!”
Theo VNE
Vợ qua mặt chồng ngoại tình suốt 10 năm
Đến bây giờ tôi vẫn không tin được vào mắt mình những gì nhìn thấy. Tôi không ngờ mình đã lấy phải một người vợ lăng loàn, sống "giả tạo" tới như vậy.
Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó (Ảnh minh họa)
Bây giờ tôi đã có đủ chứng cứ để khẳng định cô ấy ngoại tình. Suốt 10 năm qua cô ấy đã lừa dối bố con tôi để dành thời gian ở bên người đàn ông khác. Khi tôi đưa những tấm hình vợ tôi ân ái bên người đàn ông đó, cô ấy vẫn một mực khẳng định đó chỉ là ảnh ghép, ảnh người khác vu oan. Nhưng khi tôi đưa ảnh chụp màn hình những tin nhắn mùi mẫn vợ gửi cho hắn ta, cô ấy mới thừa nhận. Ban đầu là khóc lóc, van xin, nhưng khi tôi không tha thứ, cô ta lại giở giọng trách móc tôi.
Theo như cô ấy nói "Anh ta - người đàn ông Tây đó mới là đàn ông, anh ta mới mang lại cho tôi những cảm xúc mãnh liệt của tình ái. Anh ta luôn ở bên tôi, động viên tôi. Điều mà một người như anh chẳng bao giờ làm được. Giá như tôi chưa lấy anh, thì tôi đã có một ông chồng Tây như ý".
Chỉ nghe đến câu đó thôi, lòng tôi đã uất nghẹn không nói nên lời. Đã có với nhau hai mặt con, đứa lớn 18 tuổi, đứa thứ 2 đã 15 tuổi mà cô ấy còn nói được những lời cạn tình cạn nghĩa như vậy.
Nhớ ngày vợ nhận công tác một năm, tôi đã bao đêm không ngủ được. Phần vì lo cho vợ ở nhà quen lên đó lạ nước lạ cái, ốm ai chăm. Phần thì thương con vì xa mẹ. Những đêm tôi ngủ mơ về vợ là những đêm đầu óc nhức nhối. Bao phen tôi xin để chuyển cô ấy về gần nhà cũng là những lần nhận được hồi âm rằng vợ muốn ở lại để rèn luyện, dạy chữ cho dân vùng cao.
Nhưng tôi đâu ngờ, vợ tôi lên đó lại quên chồng theo trai lạ. Khi tôi được bạn bè cho biết vợ cặp bồ với trai trẻ mà lại là người Tây, tôi đã không tin. Nhưng nhiều lần người ta nói làm tôi phải suy nghĩ. Thuê thám tử điều tra, cuối cùng tôi như chết đứng khi biết, vợ tôi và anh thầy giáo người Tây dạy tiếng Anh đã sống với nhau như vợ chồng suốt 10 năm nay.
Giờ tôi đã hiểu vì sao, hết 1 năm công tác như trong hợp đồng vợ tôi lại không về. Hóa ra cô ấy nặng tình nặng nghĩa với thầy giáo cùng trường và không muốn chia tay với anh ta. Hết lần này đến lần khác, cô ấy lấy lý do vì yêu trường, yêu lớp vì "quy định bắt buộc em phải ở lại trên đó. Anh yên tâm hết năm nay em sẽ về với bố con anh". Thế rồi cứ năm này qua năm khác cho tới khi hết 10 năm, cô ấy mới về với bố con tôi.
Nghĩ cảnh gà trống nuôi con đã cực, nghĩ tới vợ lăng loàn ngoại tình với Tây tôi còn nhục nhã hơn. Chỉ vì không vượt qua được ham muốn của bản thân mà cô ấy sẵn sàng cắm sừng tôi. Còn tôi cứ như một ông chồng khờ khạo, chỉ biết đi làm kiếm tiền cắm đầu nuôi con. Nghĩ cô ấy vất vả, tôi thương lắm, tôi dành hết thời gian thay vợ chăm con học hành nên người. Tới nay con gái tôi đã 18 tuổi, còn con trai tôi cũng được 15 tuổi.
Tôi còn ngu ngốc hơn khi sợ vợ thiếu hơi ấm chồng mà cứ mỗi tháng tôi lại dành một khoản tiền, chuẩn bị đồ ăn mang lên thăm vợ. Cái cơ bản cũng là muốn gửi con cho bà để lên hâm nóng tình cảm vợ chồng. Phần vì nhớ, vì muốn bù đắp cho cô ấy.
Nhưng tôi đâu biết, hóa ra tất cả chỉ là sự giả dối. Vợ nói, nhớ tôi nên bao đêm cô ấy mơ thấy tôi và nhớ cảnh vợ chồng bên nhau. Điều đó khiến tôi vui mừng biết bao nhiêu. Nhưng có điều cô ấy chỉ cho tôi ở được hai hôm, xong viện cớ quy định này nọ để đuổi tôi về rồi sống cùng trai lạ. Tôi đã ngu ngốc tin vào lời người đàn bà xấu xa đó. Để rồi khi tôi về họ lại ôm nhau cười chế nhạo ông chồng ngu ngốc như tôi.
Khi chuyện vỡ lở, vợ tôi không chút xấu hổ, cô ấy vẫn thản nhiên sống trong nhà của tôi như chưa có chuyện gì. Thậm chí cô ta còn hẹn hò với anh chồng hờ kia cùng nhau ra nhà nghỉ hú hí. Còn bố mẹ tôi thì nhất quyết đuổi cô ta ra khỏi nhà, đánh chửi không thương tiếc. Tuy nhiên tôi vẫn một mực bảo vệ cô ấy vì các con của chúng tôi.
Tuy nhiên, khi các con tôi biết chuyện về mẹ nó, cả hai đứa không những không tha thứ mà chúng con tuyên bố "chúng con không muốn ở bên một người mẹ như thế, bố đuổi bà ấy đi đi". Có lẽ chúng đã đủ nhận thức để hiểu được rằng đâu là luân thường là đạo lý làm người.
Mặc cho cô ấy khóc lóc quỳ xin nhưng hai đứa con tôi nhất quyết không đồng ý, chúng còn to tiếng khi nói rằng "chúng tôi đã quen không có bà bên cạnh, nếu có người mẹ như bà, chúng tôi thà không có còn hơn. Trong khi bố vất vả nuôi chúng tôi ăn học thì bà ở đâu, làm gì?".
Cô ấy cầu xin tôi, nhưng có lẽ giờ tôi cũng không thể quyết định được gì. Chắc có lẽ duyên phận của chúng tôi chỉ đến đấy. Giờ tôi chỉ còn lại một cảm giác đau lòng, đầu óc trống rỗng.
Theo VNE
Chồng dàn cảnh đẩy tôi vào tay sếp để chạy chức Trong cơn say vì men rượu làm cho gần như mất hết ý thức, tôi lơ mơ cảm nhận ai đó đang mơn man, vuốt ve cơ thể mình rồi hừng hực trong cuộc yêu. ảnh minh họa Chúng tôi yêu nhau từ khi còn học ở quê, hết cấp III, tôi không thi đại học mà ở nhà phụ giúp bố mẹ...