‘Có thai thì cưới, không thì cứ chia tay’
Tình trạng vô sinh ngày một nhiều, cũng vì lẽ đó mà các bậc phụ huynh, trong đó có mẹ tôi, rất lo lắng.
Tôi bế tắc vì những quyết định của mẹ mình.
Ngày trước tôi có yêu một cô gái trong khoảng 1 năm, cô ấy là bạn học với tôi hồi Đại học, lúc còn trên giảng đường thì không mấy khi tiếp xúc, ấn tượng cũng nhạt nhòa, thế nào mà khi gặp lại ở buổi họp lớp, chúng tôi lấy số liên lạc và dần dà có tình cảm với nhau. Tôi đã đưa cô ấy về nhà ra mắt, tưởng chừng mọi chuyện sẽ đi đến “chung kết” nhưng mẹ tôi lại tỏ ý không hài lòng bởi vì cô ấy là “gái quê”, gia cảnh khó khăn, nhan sắc cũng không có gì nổi trội. Tôi là con độc nhất trong gia đình, đích tôn của cả họ, nên mẹ tôi tỏ ra rất kĩ tính trong việc chọn con dâu. Bà khuyên can tôi đủ điều, tôi không nghe, nhưng đến lúc làm căng quá, tôi cũng đành phải chia tay cuộc tình này.
Trong những ngày buồn đó, cơ quan tôi nhận sinh viên về thực tập, tình cờ có một cô em trông rất được, tôi đã chú ý ngay từ những giây phút đầu tiên. Cô ấy trông nhỏ nhắn, xinh đẹp và khéo léo tiếp chuyện những người xung quanh mình, tạo được thiện cảm rất tốt. Tôi nhanh chóng tiếp cận, xin facebook và cả số điện thoại. Tôi để ý cô ấy rất nhiều ngày, facebook toàn lời hay ý đẹp, nhà cửa cũng ổn, có 1 người chị gái đã đi lấy chồng, lại học ngành kinh tế ra, tương lai rất sáng sủa. Có thể nói là một phụ nữ hoàn hảo. Chúng tôi qua lại tin nhắn, chia sẻ với nhau những điều buồn vui trong cuộc sống, mọi thứ rất hợp gu, dần dà chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết.
Video đang HOT
Tuy nhiên phải đến 1 năm sau chúng tôi mới chính thức trở thành một cặp. Cô ấy cũng ra trường, tìm được công việc ổn định, lương lậu cũng khá. Hồi đầu tôi còn có cảm giác ganh tị bởi xung quanh cô ấy lúc này là một tá đàn ông theo đuổi, tôi lại cũng không có gì nổi trội lắm so với họ. Tuy nhiên có lần cô ấy nắm tay tôi và nói chỉ yêu mình tôi mà thôi và không quan tâm đến điều gì khác. Tôi xúc động lắm và đề nghị cô ấy về nhà tôi chào hỏi bố mẹ, cô ấy đồng ý ngay. Hôm ra mắt, mẹ tôi vui vẻ và tỏ ý rất hài lòng về cô ấy, tôi chắc mẩm lần này chắc sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
Nhưng tôi đã nhầm. Mẹ tôi lại xoay sang một câu chuyện khác, rằng xã hội bây giờ nhiều người vô sinh, tôi lại là cháu đích tôn của cả họ nên phải thận trọng không thì gặp phụ nữ “điếc”. Mẹ tôi ép tôi phải “thử súng” trước khi tiến tới hôn nhân, phải có thai, con trai thì càng tốt, nên không thì đừng nghĩ đến chuyện cưới xin. Tôi không đồng ý, bởi chúng tôi đã có giao hẹn với nhau là giữ cho nhau cho đến ngày cuối cùng, cô ấy cũng là con nhà gia giáo nên chuyện quan hệ trước hôn nhân là không được phép, tôi rất tôn trọng điều ấy và phản đối kịch liệt. Mẹ tôi im lặng,
Tưởng thế là xong, nhưng cũng không xong. Mẹ tôi âm thầm đi nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy chủ động mang thai với tôi đi, chủ động “quan hệ” với tôi đi để sinh con cho nhanh. Cô ấy đã rất sốc và nói sẽ sinh con sớm chứ nhất định không quan hệ trước hôn nhân, lại còn đặt nặng chuyện có thai, nếu không thụ thai sớm thì chúng tôi phải chia tay nhau luôn. Cô ấy đã khóc rất nhiều và nói với tôi rằng tôi và gia đình tôi không tôn trọng cô ấy, coi cô ấy như một cái “máy đẻ” thôi thì phải. Tôi bối rối không biết phải khuyên nhủ cô ấy ra sao, và cũng rất giận mẹ. Nếu cứ thế này thì không biết bao giờ tôi mới có thể lập gia đình.
Theo VNE
Hãy hạnh phúc nhé anh
Tình yêu của mình mong manh quá, chỉ như những bong bóng xà phòng - đẹp mà dễ vỡ, vỡ vụn như trái tim em khi hay tin anh đi hỏi vợ.
Ngày xưa em mong ngày anh về phép bao nhiêu thì giờ em lại sợ bấy nhiêu, sợ vô tình một lúc nào đó chạm mặt nhau mà không nói được một câu chào, dù hai đứa mình đã hứa xem nhau là bạn; sợ phải đau nhói lòng khi thấy anh tay trong tay cùng người con gái khác; sợ anh nhìn thấy sự đau khổ trong lòng em cũng như em sẽ thấy nó trong đôi mắt của anh - những nỗi sợ hãi mà cả hai chúng ta đang cố vượt qua để không làm cho những người thân của mình phải buồn thêm.
Bài thơ đầu anh tặng cho em, anh còn nhớ không? Em đã không còn giữ nó bên mình, đã đốt bỏ đi như muốn xóa bỏ đi một chuyện tình ngang trái. Ước gì đầu óc mình có thể như máy tính nhỉ, phần nào cần xóa chỉ cần nhấn phím "delete", vậy thì tốt quá phải không anh? Anh nói mình không hợp tuổi, gia đình anh không chấp nhận. Em biết, em còn biết anh là một người con thật hiếu thảo, rất thương mẹ cha, không muốn cha mẹ buồn khổ.
Em đã từng trách anh, trách anh sao không cố gắng thuyết phục gia đình, trách anh dành tình yêu cho em chưa đủ lớn nên mới dễ dàng buông xuôi theo số phận, để cả hai phải khổ đau. Nhưng giờ em đã hiểu về gia đình anh, hiểu rằng anh có nỗi khổ riêng mình. Em lại càng đau lòng hơn khi hay anh để thân xác mình ngày một tiều tụy, anh già hơn rất nhiều chỉ trong thời gian ngắn.
Anh có biết những lời anh nói với em trong lần gặp mặt cuối cùng ấy giống như ngàn mũi kim xuyên thấu tim em không, khi anh phủ nhận tất cả tình cảm của chúng ta. Ngồi với nhau hàng giờ chỉ để nghe anh kể về vợ anh, cô ấy đẹp ra sao, anh yêu cô ấy như thế nào, sợ mất cô ấy khi không bên cạnh cô ấy... mà không hề hỏi em một câu dù em đang lên cơn sốt cao, mặt mũi đỏ bừng. Sao bảo là bạn bè mà vô tình quá vậy anh? Nếu anh yêu cô ấy như vậy thì sao để mình ra nông nỗi này? Anh yêu như thế sao không vui vẻ đi cưới người ta mà cứ hành hạ thân thể mình để đến nỗi ngất đi trong lễ ăn hỏi? Yêu nhiều như thế sao lúc anh làm em tổn thương thì anh cũng nát cả lòng?
Giờ em chỉ mong anh bình an, yên vui, hạnh phúc và trân trọng bản thân mình... (Ảnh minh họa)
Chúng mình đâu chỉ quen nhau một ngày một bữa, đâu phải là cái tuổi học trò mà còn bồng bột không biết phân biệt đâu là thật đâu là giả hả anh. Mình đều đã lớn đã biết đâu là đúng đâu là sai, điều gì nên làm và không nên. Em biết anh chỉ muốn em quên anh nên anh mới làm thế, nhìn đôi mắt thâm quầng, gương mặt hốc hác, em biết anh đã suy nghĩ nhiều lắm. Em cảm ơn anh đã chia sẻ cho em nghe về tình cảm tốt đẹp của anh dành cho cô ấy, và nếu đó là sự thật thì em thực lòng chúc phúc cho anh, còn nếu không em cũng sẽ cố vui để anh yên tâm mà chu toàn hạnh phúc với người ta, để anh không còn bận tâm về em nữa, để cả hai chúng ta đều không phải chạm tới những nỗi đau thầm kín.
Giờ đây ngồi nhớ lại, em không biết sao hôm ấy mình có đủ can đảm để ngồi nghe anh nói. Có lẽ em đã chấp nhận sự thật là anh mãi không thuộc về em. Nhưng em cám ơn anh nhiều lắm vì anh đã hiểu em khi anh nói rằng: "Em không muốn khóc trước mặt người làm mình đau khổ, phải không?", dù anh chưa một lần thấy em khóc. Em không muốn anh thấy em yếu đuối để anh lo lắng, em phải cứng rắn để anh còn làm tròn bổn phận của một người con, người chồng dù lòng em tan nát.
Nước mắt và nỗi đau cứ trải dài theo từng đêm. Mỗi đêm là sự dày vò với từng ấy kỉ niệm êm đềm. Cô bé đồng nghiệp cứ bảo rằng "sao chuyện chị buồn quá nhưng đẹp có thể viết tiểu thuyết được đấy", em chỉ cười. Cả đời em không thích đọc tiểu thuyết buồn mà giờ lại phải buộc lòng phải trải nghiệm, buồn cười thật. Mà còn buồn cười hơn khi người ta phụ mình đi lấy vợ mà mình còn đi an ủi động viên người ta cố gắng vượt qua. Nghĩ lại đôi khi thấy mình chẳng giống ai, cứ giả vờ cứng cỏi để rồi tim mình tan nát, cố cười mà nước mắt đọng bờ mi, đời trớ trêu quá!
Giờ em chỉ mong anh bình an, yên vui, hạnh phúc và trân trọng bản thân mình. Em đã không thể ở bên anh chia sẻ vui buồn, không thể chăm sóc cho anh thì em chỉ biết cầu nguyện cho anh mà thôi, cầu mong anh hạnh phúc bên người ta, an nhàn trong cuộc sống. Còn em, em tin một ngày nào đó hạnh phúc thực sự sẽ đến với em và bình yên sẽ về lại trong tim chúng ta trong một ngày không xa. Hạnh phúc nhé, anh yêu của em! Hi vọng ngày gặp lại, nụ cười sẽ nở thật tươi trên môi mỗi người. Tạm biệt nhé, tình yêu của em!
Theo VNE
Nỗi đau của một kiếp người "Một con đường quốc lộ đã xong, một con đường đẹp, mịn, trải dài như tấm thảm bất tận, mọi người đều hân hoan. Với riêng tôi, mỗi khi nhìn ngắm con đường ấy, tôi lại thấy một kiếp người, một cuộc đời, đó chính là chị". Hôm nay về quê, tôi lại gặp chị, một người phụ nữ có thể nói là...