Có phải người yêu tôi thay đổi ?
Tôi biết chúng tôi nghèo tôi cũng muốn học song làm 1 thời gian để có ít tiền nhưng yêu nhau lâu như vậy rồi mà hơn nũa đời sống của chúng tôi đã như vợ chồng rồi mà chẳng thấy anh nói gì , tôi nói tới thì anh chẳng quan tâm gì mấy anh chỉ nói là mấy năm nữa thôi. Tôi cảm thấy rất là buồn và cảm giác như mình bị anh lừa dối.
Anh hơn tôi 5 tuổi,chúng tôi ở 2 tỉnh khác nhau . anh là 1 người đàn ông nhẹ nhàng, biết quan tâm người khác, anh luôn rất tốt và hết mình vì mọi người,về ngoại hình thì anh không đẹp nhưng anh lại rất có duyên đặc biệt là khi anh cười, khi tiếp xúc với người khác anh rất biết cách lôi cuốn người khác.
Tôi quen anh do 1 người dì của anh giới thiệu( lúc này tôi đang ở cùng dì của anh ), lần đầu tiên gặp anh tôi chẳng có ấn tượng gì về anh, nhưng rồi anh tới chỗ tôi thường xuyên nên chúng tôi tiếp xúc và nói chuyện với nhau nhiều hơn và cũng thường xuyên liên lạc điện thoại với nhau nữa, thời gian cứ thế trôi đi rồi 1 hôm bất ngờ nhưng là do cố y của anh môi anh chạm vào môi tôi lúc đó tôi cảm thấy hơi sợ anh vì đó là nụ hôn đầu đời của tôi và cũng từ đó tôi biết hình như tôi đã yêu anh rồi.
Yêu anh tôi đã biết thế nào là cuộc sống bon chen nơi đô thị,a thường trở tôi đi dạo quanh phố phường… Tôi thấy mình rất hạnh phúc, rất may mắn vì được có a, quen anh tôi đã biết thế nào là yêu, là nhớ , là giận hờn, là hôn, là cầm tay 1 người con trai…Có thể nói anh đã dậy tôi tất cả
Cứ thế tôi và anh rất hạnh phúc bên nhau, mặc dù tôi và anh ở xa nhau tới 5 – 6km nhưng hầu như tối nào anh cũng đến thăm tôi, có hôm tôi làm tăng ca tới 22h nhưng anh vẫn đến thăm tôi cũng chỉ là để trở tôi đi ăn song rôi anh lại về .( lúc này tôi không còn ở cùng dì anh nữa mà ở cùng 1 người bạn làm chung ), anh rất cưng chiều và động viên tôi trong những lúc buồn, vui đều có anh ở bên cạnh tôi vì thế mà tôi ngày càng yêu anh hơn, thấy anh quan trọng như thế nào với tôi trong cuộc sống .
Video đang HOT
Có lẻ thời gian tôi và anh ở bên nhau quá nhiều nên chúng tôi đã không kìm nén được tình cảm của mình và rồi 1 hôm tôi có chuyên rất buồn về 1 người bạn thân của tôi ở quê, hôm dó anh đã đên bên tôi và chúng tôi đã ở cùng nhau đêm đó. Tôi còn nhớ rất rõ những điều anh nói với tôi đêm hôm đó tôi cảm thấy mình là người rất hạnh phúc tôi không bao giờ hối hân vì tôi đã ở cùng anh rồi đêm hôm đó dưa chúng tôi tới gần nhau hơn. Cho đến nay thì chúng tôi đã yêu nhau được 3 năm và giờ tôi không còn đi làm nữa mà tôi đang đi học 1 lớp trung cấp kế toán chuẩn bị ra trường.
Đến nay tình yêu của chúng tôi đã được 3 năm tuy chúng tôi không ở cùng nhau nhưng cuộc sống của tôi và anh đã là nhu vợ chồng chúng tôi không còn gì giấu nhau nữa. Thời gian trôi qua tôi yêu anh yêu anh nhiều hơn nhưng anh thì khác anh thay đổi rất nhiều, tình cảm anh dành cho tôi cũng ít dần đi anh không còn yêu tôi như trước nữa chính anh cũng đã thừa nhận với tôi điều này, có khi tôi nhắn tin cho anh nhưng cả ngày anh không nhắn lại, anh lấy lý do là bận công việc, đôi khi anh lạnh lùng với tôi đền mức tôi thấy sợ. yêu nhau lâu như vậy nhưng anh chưa lần nào nói với tôi về chuyện đám cưới của 2 đứa, tôi hỏi anh thì anh kêu là giờ đang còn nghèo lăm chúng tôi chưa có tiền cưới , lấy nhau bây giờ khổ lắm. tôi biết chúng tôi nghèo tôi cũng muốn học song làm 1 thời gian để có ít tiền nhưng yêu nhau lâu như vậy rồi mà hơn nũa đời sống của chúng tôi đã như vợ chồng rồi mà chẳng thấy anh nói gì , tôi nói tới thì anh chẳng quan tâm gì mấy anh chỉ nói là mấy năm nữa thôi. Tôi cảm thấy rất là buồn và cảm giác như mình bị anh lừa dối. tôi yêu anh nhưng bây giờ tôi cũng phải cần 1 cái đích đến, anh không cho tôi lòng tin ở anh mà anh dần làm mất đi lòng tin ở tôi.
Cách đây 1 năm có lần anh nói với tôi rằng anh có thấy thích 1 người con gái khác (a và người này đã quen biết nhauvà họ là bạn bè từ trước khi anh gặp tôi) lúc đó tôi như bị anh tạt vào mặt 1 ly nước lạnh, tôi không biết phải nói gì với anh nữa, tôi nói thì anh bảo là anh nòi sự thật cho tôi biết anh không muốn dối tôi, người này bây giờ làm cho dì anh nên 2 người cũng hay gặp nhau. Rồi anh bảo rằng nếu như chúng tôi đến với nhau thì sau này sẽ rất là khổ là nghèo , tôi nghĩ rằng nếu yêu nhau đến với nhau thì tại sao anh lai phải lo sợ điều đó . Bây giờ ngay đến cả chuyện chăn gối với tôi anh cũng không còn mặn nồng như trước nữa , mỗi lần ” yêu ” tôi tôi có cảm giác rằng anh không thoải mái, anh chỉ ” yêu ” cho song chứ anh không thật sự muốn …. Đã rất nhiều lần những câu nói của anh làm tôi rất đau lòng .
Trước kia anh có quen 1 người con gái và 2 người cũng đã từng ân ái với nhau. Nhưng trước khi tới với anh thì người này đã yêu và làm đám hỏi ở quê với 1 người khác. Khi người yêu ở quê vào thì người ta không còn ở bên anh nữa . Anh nói với tôi rằng chuyện của anh và người đó kết thúc ở đó . Bỗng 1 hôm anh lại nói với tôi rằng nếu như sau này 1 ngày nào đó người con gái này đem con của anh tới cho anh thì tôi sẽ như thế nào, tôi không biết tôi phải làm thế nào ? Vì anh nghe người ta nói rằng đứa con của cô ấy nó giống anh .
Tôi nghe mọi người nói rằng khi yêu nhau tốt nhất là đừng để cho người yêu của mình biết tới bệnh tật của mình, còn tôi thì rất hay đau ốm, bệnh tật cả anh đều biết tôi không bao giờ giấu anh điều gì. Tôi biết với anh 1 người vợ là phải thông minh, hoạt bát, biết tính toán, biết lo cho gia đình và bon chen trong xã hội, nhưng tôi thì là 1 người trầm tính, tôi không thích va chạm xã hội, tôi luôn muốn sống bình thường. tôi và anh có rất nhiều điểm khác nhau trong suy nghĩ.
Anh là một người sống có trách nhiệm nhưng không hiểu sao bây giờ tôi thấy sợ cái trách nhiệm đó của anh, tôi sợ anh vì trách nhiệm mà anh đến với tôi, anh đang thương hại tôi, anh nói với tôi rằng anh sợ nếu bây giờ anh xa tôi thì tôi chắc sẽ không chịu đựng được nổi đau mất a, vì tôi là đứa con gái nhút nhát hay khóc nhè, rất dễ dơi nươc mắt, có lẽ là anh nói đúng bây giờ mà xa nhau thì đó như một cực hình tinh thần đối với tôi. Có lần tôi đã chủ động chia tay với anh nhưng tôi không làm được vì tôi nhớ anh, thấy đau đớn vô cùng và rồi anh lại đến bên tôi.
Bây giờ tôi rất hoang mang trong suy nghĩ, tôi không biết phải làm thế nào cả, tôi không biết được trong thâm tâm của anh đang nghĩ gì nữa,tại sao lúc thì anh lạnh nhạt đến múc tôi thấy sợ, lúc thì anh lai quam tâm tới tôi như 1 đứa trẻ như vậy? Không biết bây giờ anh có còn yêu 1 đứa con gái bệnh tật và yếu đuối như tôi không nữa? không biết tôi có nên duy trì tình cảm của 2 đứa không nữa?. Nếu như tôi phớt lờ tấ cả mọi chuyện để được ở bên anh thì tôi biết tôi sẽ làm cho anh phải khổ vì tôi rất nhiều vì tôi không được khoẻ mạnh như bao người khác. Có phải vì lối sống sai lầm của tôi và anh mà bây giờ đây tôi đang bị trừng phạt hay không ?
Mọi người hãy cho tôi biết xem bây giờ tôi phải như thế nào đây? Tôi dang rất bế tắc trong suy nghĩ.
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...