Có phải mẹ chồng quá vô tâm nên bố chồng tôi đã có người khác
Bà hay đi nói xấu ông khắp nơi, sống ích kỷ, chỉ biết bản thân, bà gọi ông mà cứ như gọi bạn hay gọi cháu ấy.
ảnh minh họa
Những điều tôi chuẩn bị viết dưới đây, không phải để nói xấu hay chê bai gì hết, mà tôi muốn một lời khuyên từ nhiều độc giả khác nhau. Tôi là dâu con trong một gia đình miền Bắc, do đặc thù công việc của chồng tôi là đi công tác xa nhà, mỗi tháng về được một lần, tôi ở nhà với bố mẹ chồng và 2 con trai. Bố chồng 60 tuổi rồi nhưng nhiều lần tôi nghe lỏm được những cuộc điện thoại của bố gọi cho ai đó, đầu dây bên kia tôi đoán là phụ nữ, xưng hô rất tình cảm với nhau, nói chung là giống như đang hẹn hò. Tôi nghĩ chắc do ông buồn quá nên mới thế.
Còn về phần mẹ chồng, theo hàng xóm nói thì bà là người ghê gớm, không xem chồng ra gì, chửi chồng như chửi con, tài chính trong nhà mẹ tôi giữ hết, mọi việc từ lớn đến nhỏ bà quyết định. Bà sống vô tâm, không tình cảm, không quan tâm đến chồng, ông ốm đau đi khám về bà chẳng thèm quan tâm, bà ốm đau ông cũng mặc kệ, nói chung là thân ai người ấy lo. Bà còn hay đi nói xấu ông khắp nơi, bà sống rất ích kỷ, chỉ biết bản thân, bà gọi ông mà cứ như gọi bạn hay gọi cháu ấy.
Video đang HOT
Tôi sống trong nhà nhiều lúc cũng nản nhưng vẫn đối xử đúng mực với ông bà, có điều thấy cuộc sống như vậy vô nghĩa quá. Tôi định nói chuyện ông gọi điện cho người khác với các cô em chồng và chồng tôi biết nhưng lại phân vân. Nếu mẹ chồng biết thì ông sẽ bị bà đay nghiến kinh lắm, với lại bố chồng tiền bạc không có mà sợ người ta dụ. Phải chăng ông thiếu sự quan tâm của người vợ nên mới thế? Xin độc giả cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Để lại đôi dòng cho những kỷ niệm đã nhạt... 3 năm trước
Có những thứ gọi là lần đầu, gọi là cảm xúc đầu tiên thì rõ là khó quên hơn những thứ bình thường khác. Vậy nên, giờ này còn nhớ thì cũng bình thường thôi, không sao cả đâu...
Đi qua những năm tháng vội vã của cuộc đời, đọng lại trong con người ta nhiều thứ gọi là kỉ niệm, in hằn lên đó là những ngày mà mãi mãi họ không thể nào xóa đi khỏi trí nhớ. Chỉ là những con số, nhưng mà họ nhớ đến từng ngày từng tháng từng năm. Ngày nào yêu nhau, ngày nào xa nhau, kể cả ngày nào họ trao nhau nụ hôn đầu. Chẳng phải trí nhớ tốt hay họ cố tình ghi sổ để mà nhớ để mà khoe. Chẳng qua, những gì làm con tim họ vỡ òa, vỡ òa trong hạnh phúc hay vỡ òa bởi niềm đau, thì chẳng thể nào họ có thể quên đi.
3 năm trước, non nớt và vồ vập. Và 3 năm sau, già dặn ngồi ngắm nhìn lại mọi thứ. Suy nghĩ, vu vơ thôi, vì tất cả đã đi qua, qua rồi, mãi mãi không bao giờ quay trở lại...
Có những dòng tin nhắn mà chúng ta thuộc lào lào đến từng dấu phẩy nhưng chưa một lần đủ can đảm để xóa nó đi. Nói 3 năm nghe tưởng chừng như ít, nhưng nếu nói là 1095 ngày thì có lẽ là quá nhiều để lưu giữ những thứ đáng lẽ ra cần phải quên...
Trách chi người ta, đến nhẹ nhàng để trái tim ai thổn thức ngay từ cái ôm đầu. Hãy tự trách mình chỉ vì vài câu nói mà đã ngã quỵ rồi lụy trước người ta. Buồn cười thay giờ này ngao ngán ước "nếu ngày ấy a đừng đến...". Ai chả rõ cuộc sống này chả có phép màu đâu...
Lời hứa, phải chăng cũng chỉ là thứ để người ta đánh cược niềm tin của mình. Triết lý này tự mình nhận ra bao lâu rồi, ấy thế mà cho đến giờ này, vẫn ngu ngơ mãi tin vào lời hứa. Hứa hay hẹn cũng chỉ là nói thôi. Mà lời nói thì ai bó được nó lại. Nói mấy chả được, hứa mấy chả được... Đừng vội trách họ hứa mà không làm, đừng xỉa xói họ không phải là đàn ông. Trách bản thân tại sao đi tin vào những thứ mà ngay từ đầu ai ai cũng biết là xạo là giả tạo thôi. Nhìn lại mình thì đã bao lần hứa rồi vội quên? Cũng nhiều... vậy thì trách cứ chi ai?
Có những thứ gọi là lần đầu, gọi là cảm xúc đầu tiên thì rõ là khó quên hơn những thứ bình thường khác. Vậy nên, giờ này còn nhớ thì cũng bình thường thôi, không sao cả đâu...
Đơn giản thì tới ngày gọi là kỉ niệm, bộ não báo động rồi cả người vớ vẩn mất vài giờ...xong rồi lại lờ đi ngay thôi. Nói chứ mọi thứ cũng nhạt lắm rồi...
Dù gì thì cũng còn khá hơn người khác, đi qua nhau rồi mà vẫn níu được xí gọi là quan hệ xã giao. Mất hẳn thì mới thật đáng buồn.
Thi thoảng thì cũng yêu yêu thương thương này nọ ni kia nhưng mà bảo rồi, nói cũng chỉ là nói, nói thì ai nói chả được. Cũng bảo rồi, qua là qua, quần lại rồi cũng qua thôi...
Rõ biết cả hai đều nói những lời mà chả ai có thể tin ai, ấy thế mà cũng nói... Chính bản thân mỗi đứa còn k tin được lời mình thì lấy đâu niềm tin đặt vào lời của người khác. Xạo đấy, nhưng mà cũng kệ, thật giả gì cũng có còn quan trọng nữa đâu...
Nhạt...
Theo Guu
Vợ bỏ mặc chồng con để đi làm giàu Phụ nữ khi có chồng, nếu xiêu lòng vì người khác thì thường người đó có những thứ họ không tìm thấy ở chồng. ảnh minh họa Tôi năm nay 34 tuổi, vợ tôi 30 tuổi, vợ chồng tôi lấy nhau được 7 năm nay, hiện có hai con gái, bé lớn 6 tuổi bé nhỏ 2 tuổi. Hai vợ chồng khắc khẩu...