Có những ngày, làm gì cũng thấy chán…
Lại có những ngày, mưa phủ kín trắng xóa cả bầu trời, tâm hồn lại bần thần bay theo cơn mưa chiều ấy, thẫn thờ đưa tay hứng từng giọt nước trong veo mà mắt thì ướt
Tôi đã từng có những tháng năm thật khó khăn khi mà từng ngày phải đối mặt với những nỗi muộn phiền mình tôi gánh chịu.
Có những ngày, tôi sống nép mình trong vỏ bọc thật kín đáo, với vẻ mặt bình tĩnh vô cùng, vậy mà đi đâu cũng thấy thật nhỏ bé và trống trải. Ngước nhìn lên trời cao, chỉ thấy mây thật êm, nắng thật nhẹ, trời thật trong mà chẳng hiểu tại sao lòng không vơi nổi một chút gì cho nhẹ, cho thanh thản, cho êm xuôi!
Lại có những ngày, mưa phủ kín trắng xóa cả bầu trời, tâm hồn lại bần thần bay theo cơn mưa chiều ấy, thẫn thờ đưa tay hứng từng giọt nước trong veo mà mắt thì ướt đẫm giọt gì không hay không biết.
Đêm nay, nhạc lại vang lên theo giai điệu, nhạc Yiruma bao giờ cũng mang đên cho tôi những cảm xúc khó tả. Thanh trầm thanh vang, lắng đọng lại chút gì đó ở trong tim một thứ gì rất lạ…Có ngọt ngào, chua cay, cũng có niềm vui, nước mắt..Tiếng Piano của người nghệ sĩ, hèn gì khác quá…
Có một đêm khuya vài tháng trước, tôi dắt xe ra khỏi nhà, tận hưởng chút sương đêm buông nhẹ xuống phố. Lạnh lắm! Gắn tai nghe vào tai, tôi bước đi mà nhâm nhi từng khoảng khắc nhạc vang…
Lâu lắm rồi, tôi mới cảm thấy bình yên khẽ ngự trị..
Suốt những năm tháng khó khăn tôi tự gánh, có lẽ chính bản thân tôi đã đánh mất đi nhiều thứ, khiến nó trôi tụt khỏi tâm tay, bắt mãi mà không kịp quay về.
Tôi đã từng có những tháng năm thật khó khăn khi mà từng ngày phải đối mặt với những nỗi muộn phiền mình tôi gánh chịu.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Tôi thường hay than vãn về tự tại tôi đang sống, đang thở, đang bước đi. Tôi cũng hay đánh giá bình phẩm những con người khác đang đi qua cuộc đời tôi bằng ánh mắt nhìn bình thản. Tôi tham vọng, tôi kiêu hãnh, tự cho mình đủ hoàn hảo… để rồi đến khi nhận về thất bại, mình tôi đau khổ, cũng chỉ biết bám víu vào quá khứ để trách móc.
Bạn biết gì không, trải qua thất bại nhiều, tôi biết những gì tôi cần, để trở nên thành công hơn!
Đừng trách ai đó không hiểu bạn, bỏ mặc bạn đau khổ khóc lóc tổn thương mà không gánh bớt. Bởi vì, có khi chính bạn còn chưa hiểu được người ta, cớ gì lại đòi hỏi ở người ta nhiều đến thế.
Đừng khiến bản thân lụi tàn khi cứ trách móc cho những gì đã trải, làm gì có người nào sống hạnh phúc đâu? Con người ta vốn dĩ chỉ giả vờ vô tư với những trò lố lăng khiến họ cảm thấy thỏa mãn, biết đâu đằng sau lớp áo hoàn hảo, khi buông mặt nạ trở về với căn phòng tối đèn, giọt nước mắt lại rơi lã chã, thi nhau tuôn dài! Ướt đẫm vai…
Thành công! Hai chữ thôi mà tôi thấy xa vời quá…..Vì ai mà ngờ, cái chữ”thành công” lại đắng cay và chua xót nhiều đến thế!
&”Thành công” không phải là ai đó đạt được công danh, tiền tài, chức vụ.. mà đôi khi, &”Thành công” chỉ đơn gian là là ai đó thay đổi tốt hơn, ai đó được yêu quý nhiều hơn và ai đó cảm thấy cô đơn cũng ít hơn..
Cô đơn thì ai chẳng có, chẳng từng trải. Nhiều khi, tôi đi với một đám bạn điên rồ, cười nói ầm ĩ cái góc phố đến nỗi người người ái ngại ngoái nhìn, nhưng mà thấy tâm trạng chẳng khá lên bao nhiêu, cứ mãi lạc lõng giữa chốn người tưởng gần gũi nhưng lại xa lạ…
Thành công! Hai chữ thôi mà tôi thấy xa vời quá…..Vì ai mà ngờ, cái chữ”thành công” lại đắng cay và chua xót nhiều đến thế!
(Ảnh minh họa)
Có đôi khi, tôi chỉ biết chấp nhận ngước mắt nhìn trời mà lòng thì vô định, không hiểu mình cần gì, nghĩ gì, muốn gì..Vì lúc ấy, tâm hồn đâu còn là nơi để mớ cảm xúc hỗn độn suy nghĩ mông lung.. Cứ nhìn mãi như thế, như ánh mắt mọi khi tôi nhìn về nơi xa thẳm…. mù mờ, nhạt nhòa, lạnh lẽo..
Có đôi khi, tôi buồn, rất buồn, buồn nhiều lắm, nhưng lại chẳng biết nói với ai,tâm sự những gì để thổi bay vào gió hư vô, tan đi như Bazơ tan trong nước…chỉ biết cắn chặt môi giấu chặt vào trong tim, mỗi đêm lôi ra trò chuyện rồi chìm vào giấc ngủ say, rồi có nhiều khi tỉnh dậy mà mắt vẫn còn ướt… Có ai ngờ, khi ta chìm sâu thế giới ảo ấy, nỗi đau vẫn tuôn trào…xối xả..
Có những ngày, tôi làm gì cũng chán nản, chỉ muốn buông xuôi mọi thứ, ngừng bước đi hay thậm chí là trốn chạy đến một nơi nào đó mà chỉ có mình tôi biết..Tự khóc lóc kêu than vì sao lại sinh ra tôi để bây giờ tôi phải gánh vác quá nhiều nỗi muộn phiền đến thế..Có ai không? Có ai nghe thấy tiếng trái tim tôi đang kêu gào không? Có ai không? Có ai biết tôi đang rất đau lòng không?
Tôi cần lắm, thật sự cần lắm một ai đó, chỉ cần đến bên tôi, ôm tôi vào lòng, lắng nghe nỗi đau dày xé..chỉ cần thế thôi..tôi sẽ không đòi hỏi gì nữa…Nhưng không…ở đây làm gì có ai? Làm gì có ai….ngoài tôi và cái bóng đen của chính mình…
Theo Tapchiphunu
Không biết làm vợ thì cô ra khỏi nhà tôi
'Không biết làm vợ thì cô bước ngay ra khỏi nhà tôi', câu nói đó tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận, và trước khi đi tôi chỉ bình thản nhìn chồng mình lần cuối.
Hai vợ chồng tôi ở bên nhau được 5 năm, có thể nói tôi là một cô gái ngoan hiền đúng chuẩn mà các bà mẹ mong ước: biết nấu ăn, biết dọn dẹp nhà cửa, khéo léo, đảm đang, biết chăm sóc mọi người và biết chiều chồng. Và tất nhiên để được chừng ấy thứ hoàn hảo trọn vẹn thì tôi hầu như không còn chút thời gian nào cho bản thân nữa, lúc nào cũng quần quật từ sáng tới đêm muộn. Chồng tôi tự hào và hài lòng khi về nhà mâm cơm nóng hổi đang chờ đợi, lũ con ngoan ngoãn không quấy rầy bố, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ thơm tho. Anh luôn tự hào với mọi người về một bà vợ "chuẩn 10".
Tất nhiên, tôi cũng được lấy làm hình mẫu để những ông chồng khác, những bà mẹ chồng khác đưa ra để so sánh với vợ họ, với con họ. Cứ thế, tôi bị cuốn vào cái vòng xoáy của những lời khen đó, và đổi lại là đã quá lâu rồi tôi chẳng còn biết đến kiểu tóc mới ngoài mái tóc búi lại gọn gàng, tôi chẳng bao giờ mặc đến chiếc váy nào vì mỗi lần mặc váy lại phải mất thời gian trang điểm. Bù lại, chồng tôi bảo cứ giản dị thế là được, đẹp thì chỉ có giai ngắm mà thôi.
Và chồng tôi đã ngoại tình.
Đó là một cô gái không còn trẻ, nhưng xinh đẹp và biết nũng nịu hờn ghen. Đọc những đoạn chat của cô ấy với chồng tôi khiến tôi không khỏi bị sốc, chồng tôi ở nhà không khác gì ông hoàng nhưng ở bên cạnh cô ta thì anh như người ở, nhìn những bức ảnh cô ta chụp chồng tôi đang bò ra lau nhà rồi cởi trần nấu cơm, tất nhiên đó là những bức ảnh chụp trộm từ đằng sau nhưng tôi biết chắc chắn đó là anh, tôi không khỏi choáng váng. Tôi đã nói chuyện với chồng, tôi tưởng rằng anh sẽ hối lỗi và sẽ xin tôi tha thứ, nhưng ngược lại, anh còn chửi tôi là tò mò xía vào chuyện của người khác, rằng chỉ nhìn thấy như thế mà đã ghen tuông vớ vẩn, rằng tôi là người chỉ biết quanh quẩn bếp núc thì đừng có bày đặt kiểm soát người khác.
Tôi ngỡ ngàng nhìn chồng tôi, tới mức đánh rơi cả những tấm ảnh từ lúc nào mà tôi không hề hay biết. Hóa ra trong mắt chồng tôi cho dù tôi hoàn hảo tôi cố gắng đến mấy thì cũng không bằng một xu trong mắt anh. Hóa ra tôi cũng chẳng khác gì người ở chỉ biết sinh con rồi lau nhà cửa cho anh rồi phục vụ anh chuyện tình dục mà thôi.
Chồng tôi đuổi tôi ra khỏi nhà vì cho rằng tôi không biết làm vợ (ảnh minh họa)
Tôi nằm suy nghĩ mất một tuần, đêm nào với tôi cũng là đêm trắng. Tôi đọc rất nhiều câu chuyện có tình huống giống tôi, kết thúc bao giờ cũng là sự coi thường chồng, và tôi quyết định thay đổi.
Tôi bắt đầu giao bớt việc cho anh, sáng tôi đưa con đi học, chiều anh đón con về, hôm nào anh muốn đi uống bia hay đi chơi với bạn bè (hoặc có thể là đi chơi với gái) thì anh tự sắp xếp việc đón con. Tôi dành những khoảng thời gian mà trước đây tất bật với cơm nước thì giờ tôi đi tập gym, đi làm lại tóc và đi spa. Tôi mua thêm nhiều váy áo giầy dép mới, không phải để cho chồng tôi ngắm mà là để tôi ngắm, để tôi được nhìn thấy tôi như ngày xưa, tự do và vui vẻ.
Những bữa cơm nóng hổi đợi chồng dần thưa thớt, tôi không buồn theo dõi chồng nữa mà dành thời gian theo dõi mình. Chồng tôi bắt đầu chú ý khi thấy tôi thay đổi, anh ta bực bội khó chịu khi về nhà cơm không có phải úp mì tôm ăn. Rồi một ngày hết chịu nổi khi đến 9h tối tôi còn mải làm tóc với bạn chưa về, vừa mở cửa anh đã gào lên: "Cô bị điên hay sao, người ta phải cố gắng chiều chồng hơn mới giữ được chồng, còn cô lại bỏ rơi gia đình, cô không biết làm vợ nữa thì hoặc là học cách làm vợ, hoặc là biến khỏi cuộc đời tôi".
Đáp lại những lời cay nghiệt đó của anh, tôi chỉ bước vào cho quần áo vào vali, dắt con ra khỏi nhà và mỉm cười nhìn anh bình thản: "Đáng lẽ ra tôi phải biến khỏi cuộc hôn nhân này rất lâu rồi, tôi không biết làm vợ thì để tình nhân của anh về làm vợ cho trọn vẹn".
Theo Ngoisao
Ghen kiểu... thông minh Phụ nữ ngoài 30 - những người đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống và qua cả những cảm xúc yêu đương nông nổi. Ở tuổi này, họ có ghen thì cũng ghen một cách bình thản, thâm thúy và sâu cay hơn rất nhiều... Vợ chồng chị Nhâm, anh Thuật (Quận 3, TP HCM) đã nắm tay nhau trải qua...