Có những lúc cô đơn ùa về
Đôi lúc nỗi cô đơn gõ cửa và nói: “Chào bạn, tôi đã đến đây rồi…”
Đôi lúc đi giữa phố đông người chợt thấy mình lạc lõng: những con đường chạy dài với khói bụi còi xe, những gương mặt xa lạ, những cái nhìn hờ hững…
Đôi lúc ngồi giữa đám bạn huyên náo, cố cười nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt; chợt nghe lòng len lén một nỗi buồn, một nỗi chờ mong…
Đôi lúc lục tung danh bạ tìm một số điện thoại đủ thân quen để chia sẽ những câu chuyện buồn vui nhưng rồi khẽ cười nhìn Inbox đã từ lâu không còn những tin nhắn yêu thương hay hờn giận…
Đôi lúc, vào yahoo mà tìm không thấy một cái nick để chat, nhắn tin đi mà mãi không thấy hồi âm…
Đôi lúc nỗi cô đơn ùa về trong một buổi chiều hoang hoải gió, thấy lòng mênh mang nhớ; chỉ là nhớ một điều rất cũ, rất xa…
Đôi lúc chợt gục ngã khi một ngày bận rộn vừa kéo đến. Những công việc, những dự định bù đầu có thể lấp đầy những khoảng thời gian nhưng không thể nào lấp đi những khoảng trống cứ ngày một lớn lên trong tim chật chội.
Video đang HOT
Đôi lúc những giọt nước mắt vô thức lăn trong đêm tối, không thể kìm nén, không thể lặng thinh. Căn phòng trống vắng mà kỉ niệm cứ lẩn khuất đâu đây.
Là lúc… nỗi cô đơn quyết liệt trỗi dậy, nhoi nhói những vết thương chưa bao giờ say ngủ.
Là lúc… cần nghe một lời vỗ về, dỗ dành như thuở còn nồng nàn yêu đương.
Là lúc… cần một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay khi ta chơ vơ giữa phố xá ồn ào.
Là lúc… cần một cánh tay đủ mạnh mẽ giữ lấy ta trước khi nỗi buồn kịp ăn mòn tâm hồn.
Là lúc… cần một tiếng cười trong trẻo như những ngày tuổi trẻ nông nổi mà mê say.
Là lúc… cần một nụ hôn dịu dàng thấm khô nước mắt cô đơn.
Là lúc… đôi chân mỏi mệt, cần một tấm lưng dựa vào. Bình yên.
Là lúc… chỉ cần một ai đó, bất kì ai bên cạnh; lắng nghe những tâm sự buồn vui; cho nỗi cô đơn vội vàng thu dọn hành lý và rời đi một ngày cầu vồng lấp lánh.
Liệu thực sự có cầu vồng sau màn mưa? Và bầu trời sẽ trong vắt như chưa bao giờ từng u ám? Liệu yêu thương sẽ về cho ngày dài không còn đơn độc? Liệu bàn tay sẽ thôi hao gầy mỗi mùa trở gió? Và nỗi cô đơn rồi sẽ trốn xa phía cuối chân trời…
Theo Tiin
Có bao cô gái cô đơn như em
Là những cô gái... đơn độc ngay giữa chốn đông người và cô đơn ngay những khi cười đùa bên bè bạn. Em rất sợ những cơn gió mùa đông, hanh hao và mỏng manh vô chừng mà như xuyên thấu cả biết bao tầng khăn áo. Những nỗi niềm, những điều tự nói với mình trước nay không sao xoa dịu nỗi cô đơn cay đắng khi đông về. Rúc trong căn phòng bịt kín những lỗ gió mà sao vẫn có cảm giác rợn ngợp như thể đứng giữa cánh đồng hoang, lạnh lẽo mà không biết níu mình vào đâu ẩn nấp.
Em nghĩ về những cô gái giống mình, nghĩa là đơn độc ngay giữa chốn đông người và cô đơn ngay những khi cười đùa bên bè bạn. Trong thành phố rộng lớn này, có biết bao người giống như em?
Là cô gái nhà bên sáng nào cũng thức dậy thật sớm, đứng lấp sau những hàng cây đầy gai và nhìn ô cửa người mình yêu thương hé mở. Chàng ta thức giấc, ra bến đứng chờ xe bus, lên xe và biến mất. Cô gái ló ra, nở nụ cười. Chừng như đã ôm vào lòng biết bao hạnh phúc không sao đong đếm được. Nào ai biết hai người đã chia tay, chàng trai trên đường tới bên người yêu mới. Cô gái vẫn đứng đó, ôm nỗi cô đơn của mình mà ngóng theo chàng, từ phía sau.
Là cô gái ở quán cà phê em thường ghé, khi nào mắt cũng rơm rớm đượm buồn. Hỏi ra mới biết người yêu cô gái đã mất, trong một tai nạn giao thông bất ngờ, khi chàng ta vội vàng đến đón cô sau giờ tan ca, để kịp một buổi hẹn hò chóng vánh. Đã bao năm qua đi, cô gái không quên và cũng chẳng muốn quên người cũ. Những người khác không sao xâm nhập vào thế giới của cô được. Thế giới đóng băng hay trái tim cô đóng băng tự lúc nào.
Có rất nhiều cô gái, vì một lý do nào đó... vẫn ôm mãi nỗi cô đơn (Ảnh minh họa)
Là cô gái chung lớp học thêm tiếng Anh với em, biết bao người theo đuổi nhưng chưa một lần gật đầu với bất kì chàng trai nào. Ngay cả người cô hơi thinh thích. Cô đi tìm người thực sự được coi là một nửa, là định mệnh trong mơ cô hằng chờ đợi.
Thế giới này đầy rẫy những con người như thế. Vì lý do này hay lý do khác mà chịu cảnh cô đơn. Chung quy cũng bởi chờ đợi, đợi một điều sẽ đến trong tương lai, đợi một sự trở về của sự việc đến từ quá khứ. Không ai biết chỉ có nỗi cô đơn làm bạn với ta trong hiện tại. Nếu không dũng cảm đối mặt và xua đuổi, nó sẽ mãi đeo bám, trở thành nỗi ám ảnh của ta trong cả quãng đời sau này. Em nghĩ đến điều ấy, vô thức rụt cổ, sợ hãi lo âu.
Em nghĩ về điều cô gái cô đơn sẽ nhận được và phải đánh đổi. Loanh quanh chẳng biết mình có được điều gì ngoài nỗi đau và sự buồn tủi đến chảy nước mắt. Hà cớ gì em phải nài ép mình trong tủi phận đến từ cuộc chia tay cũ. Hà cớ gì em phải buồn khi anh đang vui bên một người mới.
Một giọt nước mắt rớt khỏi khóe mi. Nỗi cô đơn vẫn còn đó. Tưởng như nhìn thấy được, cầm nắm được mà cũng cảm nhận được. Đau đớn lắm mà em khi nào cũng gạt đi. Giờ thì em biết một mùa đông nữa lại tới, chẳng thể để chính mình rét căm căm thêm bao tháng ngày xa xôi.
Em mở mạng, viết vài dòng trạng thái. Cần một người để vòng tay ôm những ngày giá lạnh. Mong rằng mùa đông hết cô đơn. Khi em biết mở lòng đón nhận.
Theo Tiin
Lạc lõng Cô vẫn ngồi đó đăm chiêu, buồn bã, ánh mắt buồn rười rượi đưa về chốn xa xăm. Từng cơn gió lạnh thổi đến rợn người nhưng nó không đủ sức làm cô tê tái. Cô nhớ như in những lời yêu thương anh từng nói. Cô đã quyết định gắn bó đời mình với anh và anh hứa sẽ bên cô mãi...