Có những lần con tim đi hoang như thế…
Nhiều lúc ta cần một khoảng không gian lặng yên, chỉ ta với ta. Tự ấp ôm cái lạnh lẽo của bản thân để biết rằng ngoài kia còn quá nhiều giông bão
Chuyến xe cuối cùng cũng chấm dứt hành trình của nó. Sài gòn ngoan ngoãn quay về với sự im lặng của thời gian…
Không vì một lí do nào cả, ta bước ra phố với chiếc sơ-mi nhạt màu và trong ba lô chỉ chất toàn nỗi nhớ. Thả bước trên những goạn đường đã cũ, ta chợt thấy thành phố hanh hao…
Tiếng lá rơi khẽ trong man đêm như mang trong mình một niềm tuyệt vọng. Thanh phố bấy lâu cho ta biết bao cơ hội để tìm quên, thấy giọt cà phê rơi xuống cũng mang trong mình một hình ảnh. Đứng giữa cái tĩnh mịch của đèn đường đêm, ta mới thấy thật sự điều gì còn ở lại.
Thả bước trên những goạn đường đã cũ, ta chợt thấy thành phố hanh hao…(Ảnh minh họa)
Nhiều lúc ta cần một khoảng không gian lặng yên, chỉ ta với ta. Thu người. Tự ấp ôm cái lạnh lẽo của bản thân để biết rằng ngoài kia còn quá nhiều giông bão…
Nhiều lúc quá chơi vơi, ta thèm một cái nắm tay, một cái nắm tay hờ thôi cũng là quá đủ. Quá đủ cho một cái tôi yêu lòng, lấy ngọn gió làm niềm tin và lấy ngày mai làm điểm tựa.
Video đang HOT
Ai cũng phải đi qua một đoạn đường mà xung quanh chỉ toàn là những khoảng không trống rỗng. Đó là lúc nhận ra sự mạnh mẽ của bản thân bấy lâu chỉ toàn là hư ảo. Đến chiếc lá về đêm cũng rơi thầm giọt sương mà khóc. Huống chi con người, biết bao nhiêu xúc cảm, con tim chỉ giả vờ mạnh mẽ mà thôi.
Chân vẫn trầm mặc bước đi. Hai tay của chính bản thân mình tự nắm chặt lấy nhau để ngộ nhận rằng còn có chút bình yên vẫn gật đầu ở lại vào những lần trái tim đi hoang như thế….
Ai cũng phải đi qua một đoạn đường mà xung quanh chỉ toàn là những khoảng không trống rỗng. (Ảnh minh họa)
Thành phố cho ta rất nhiều cuộc gặp gỡ. Kẻ đến, người đi. Ngay cả khi dừng xe vội bên một quán ven đường, cũng có thể thấy bao lượt người lướt ngang qua mặt. Nhiều lúc hỏi lòng, ai sẽ dành cho ta…
“Anh là ai đi qua chốn này. Còn em là ai trong cuộc đời anh đây?”
Có những người ngang qua phố này, để lại trong hoang mang một hình dung khuất lối. Có những người, bản thân chỉ nói thích chứ không dám nói yêu. Vì sợ đó là lần cuối cùng cả hai gặp mặt. Nên im lặng nhìn người ta vui vẻ bên ai đó khác. Có lẽ cái giá phải trả để nhận được một tiếng yêu là quá đắt. Vì thế, bản thân phải đang tâm lừa dối chính mình, rằng sẽ có lúc hai đứa nhìn thấy nhau, hay đúng hơn là ai đó nhìn thấy ta,… dù là trong một chiều mưa bão.
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua đây để hàng cây xác xơ chờ đợi. Ngôi nhà nhỏbấy lâu vẫn thiếu tiếng cười đùa. Bạn đang đợi gì? Một cái gõ cửa và một bó hoa? Một cái ôm cuối ngày chào tạm biệt? Hay là bạn chờ đến mòn mỏi sự trở về của một dáng hình nơi ấy mà bản thân đã quá ư quen thuộc?
Bản thân nhiều khi hỏi mình những câu ngây ngô như thế và y như rằng lúc nào cũng nhận về mình sự hụt hẫng.
Có một nỗi nhớ, đèo theo nỗi mong chờ. Mà… rơi xuống. Rơi lẫn trên tay một người. Chai lì với sự chờ mong. Sài Gòn nhạt nhòa, vô hạn…
Theo Blogtamsu
4 năm, tôi đã lên giường với 6 người
Tôi hối hận vô cùng, tôi có nên thú nhận điều này với chồng tôi hay không? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi viết những lời này, tôi không biết rồi sẽ ra sao nếu chồng tôi biết được cái quá khứ của tôi đầy dơ bẩn.
Vì ham muốn tình dục, dù đã có người yêu, tôi vẫn lên giường với nhiều người đàn ông khác mà tôi thích (Ảnh minh họa)
Tôi sinh ra trong 1 gia đình bình thường như bao gia đình khác. Năm tôi 8 tuổi, tôi bị người anh họ lấy đi đời con gái. Tôi đau đớn và sợ hãi, chủ yếu là đau về thể xác vì lúc ấy tôi vẫn không hiểu gì là trinh trắng. Tôi lại không dám nói cho gia đình mình biết. Có lẽ tôi còn quá ngốc để hiểu rằng tôi nên nói với mẹ. Sau đó hắn vẫn tìm cách gần gũi tôi vài lần nữa nhưng tôi luôn tìm cách tránh né sau đó thì đã thoát được hắn nhưng cũng không hiểu sao từ lúc ấy tôi bắt đầu thủ dâm.
Năm tôi học lớp 12 tôi bắt đầu có bạn trai. Thời gian này người ta yêu nhau là cho tất cả và tất nhiên bạn trai tôi cũng đã đòi hỏi ở tôi. Tôi không đồng ý, một phần vì ám ảnh chuyện lúc nhỏ, một phần vì lo lắng. Sau 1 năm yêu nhau cuối cùng tôi cũng cho anh. Ngay từ lần đầu, anh lại làm tôi đau đớn khi anh biết tôi không còn con gái. Lúc này tôi mới nhận ra chữ "trinh" nặng nề như thế.
Tôi âm thầm không nói anh biết về quá khứ và có lẽ tình yêu tôi đủ lấp đầy khoảng cách đó. Sau đó chúng tôi vẫn yêu nhau, hạnh phúc khi anh làm tất cả vì tôi, xem tôi là vợ. Vậy mà bản thân tôi lại đòi hỏi quá cao, không phải anh yếu đuối mà là vì tôi và anh ở xa nhau, thời gian, khoảng cách làm tôi nghi ngờ anh. Tôi nghĩ anh cần tôi chứ không hẳn đã yêu tôi, dù tôi luôn tự hào về anh với bạn bè.
Trong tôi luôn nghĩ về tình dục. Tôi không hiểu sao nhu cầu của tôi lại cao như thế. Tôi đã liên tục tự làm mình thỏa mãn và trong một phút giây giận hờn vu vơ tôi đã tìm tới người mới. Anh ta giúp tôi thấy mình không còn cô đơn nữa, chỉ mới quen nhau có một tháng tôi đã quan hệ với anh ấy, yêu mặn nồng như những người yêu nhau từ mấy kiếp. Nhưng cái gì cũng kết thúc khi tôi lại nhận ra tôi vẫn yêu bạn trai mình. Gặp lại bạn trai mình tôi thấy xấu hổ nên tôi chia tay anh ấy.
Thời gian lặng lẽ trôi, tôi và bạn trai vẫn tiếp tục yêu nhau. Nhưng vì tôi đa tình hay vì ham muốn tình dục mà tôi lại tiếp tục qua lại rồi yêu những người con trai khác nhau để được đi chơi trong những ngày lễ, tết mà bạn trai tôi không về với tôi. Tôi quan hệ với họ, với những người thích tôi và tôi thích lại. Tôi trở nên liều lĩnh hơn, mạnh dạn hơn và không thể khống chế mình nữa. Tôi biết mình đẹp nên chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười là có thể hấp dẫn được họ. Tôi lại thấy mình lẳng lơ và ngày càng thành thạo trong chuyện ấy.
Thế là trong thời gian yêu nhau 4 năm với bạn trai tôi thì tôi đã có 2 năm vừa quan hệ với bạn trai vừa với năm người khác. Sau đó, vì bất đồng ý kiến tôi chia tay bạn trai mình. Tôi buồn, tôi ghét cô đơn mà tôi lại phải cô đơn. Tôi lại tiếp tục lao vào những cuộc tình tiếp theo chớp nhoáng như một con thiêu thân vì tôi nghĩ tôi chẳng còn gì để mất. Tôi yêu vội vàng để bản thân thỏa mãn, khỏa lấp nỗi cô đơn dù mỗi tối khi còn lại một mình tôi, tôi đã khóc rất nhiều, tôi chán ghét bản thân mình.
Rồi tôi gặp anh, chồng của tôi hiện tại, tôi yêu anh ngay từ phút giây đầu tiên gặp mặt. Chúng tôi cưới nhau trong sự đồng ý của hai gia đình, tôi hạnh phúc ngập tràn trong ngày cưới. Chồng tôi không phải mẫu người lý tưởng, cũng không giàu có, tôi yêu anh vì anh là người cho tôi cảm giác thật sự an toàn. Sau ngày cưới tôi và anh có một cuộc sống mới lo toan cơm, áo, gạo, tiền, nhưng điều tôi lo lắng nhất lại là tôi có con hay không vì tôi đã nhiều lần dùng các loại thuốc tránh thai khẩn cấp và bị xuất huyết? Tôi có bị bệnh gì rồi lại lây cho người chồng của tôi?
Tôi có bầu, vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc. Nhưng chính lúc ấy tôi biết mình mắc bệnh mào gà. Tôi đau khổ, xa lánh chồng tôi, đi điều trị và không nói ai biết tôi bị gì. Giữa tôi và chồng bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, tôi lạnh lùng và ít nói hơn. Tôi chịu đựng một mình những gì tôi gây ra, tôi ốm hẳn xanh xao lắm. Anh luôn ở bên tôi dù nhiều lúc tôi chẳng muốn về nhà sau giờ đi làm. Tôi muốn anh bỏ tôi đi và ngoại tình đi, tôi sẽ chấp nhận. Anh đã không làm thế, anh vẫn ở cạnh tôi, yêu thương tôi, rồi tôi hết bệnh, chúng tôi trở lại bình thường. Giờ đây tôi băn khoăn không biết có nên nói cho anh sự thật hay không. Tôi mong chị hãy cho tôi một lời khuyên vì tôi đang dằn vặt bản thân mình rất nhiều. Tôi cảm ơn chị nhiều lắm! (Bạn đọc)
Chồng tôi rất yêu tôi, điều đó càng làm tôi đau khổ. Tôi có nên thú nhận thật với anh hay không? (Ảnh minh họa)
Theo VNE
Chồng mặc tạp dề, vợ hạnh phúc! Phải thừa nhận là, chồng nấu ăn ngon. Em thèm món gì thì chồng nấu món ấy. Chưa bao giờ chồng không đáp ứng yêu cầu của vợ. Hạnh phúc lớn nhất đời em không phải lấy được người chồng giàu có, giỏi kiếm tiền, lịch lãm, đàn ông, điển trai mà là lấy được anh, người chồng bình thường, không nổi bật...