Có những cuộc tình không là trăm năm
Cuộc đời một người đàn bà sẽ có bao nhiêu mối tình là đủ? Thời con gái đi qua chắc cũng có đôi lần yêu để rồi lên xe hoa về nhà chồng.
Người nào may mắn thì gặp được một người đàn ông tử tế sinh con đẻ cái và sống bên nhau đến lúc đầu bạc răng long. Nhưng chắc gì cái cuộc tình tưởng như muôn năm ấy là trọn vẹn?
Chắc gì người đàn ông hay người đàn bà kia không có đôi lần tạt ngang rẽ tắt với những phút xao lòng nhất thời! Rồi có thể họ lại trở về bên gia đình nhưng trái tim của họ hỏi có lần nào chạnh nhớ? Những dấu chân tình yêu trong đời người như những vết cắt vào kí ức. Như những vết chai hằn trong trái tim người..
Còn bao nhiêu người đàn bà như mình đã từng đổ vỡ hôn nhân, đã từng khoác lên người hai lần áo cưới, đã từng rơi lệ tiễn bao mối tình vào quá khứ…
Chiều nay, một chiều cuối năm sau khi đã dọn dẹp xong căn nhà vốn đã hoang lạnh để trang trí thêm một chút màu hoa rực rỡ đón mùa xuân mới. Mình ngồi đây, tự nhiên ứa lệ nhớ về những mối tình đã đi qua, nhớ về những lần chia tay tình yêu xưa cũ! Đã bao lần rồi nhỉ? Có lẽ cũng không cần phải đếm bởi mọi điều đã qua quá lâu rồi.
Ngày trẻ tiễn một tình yêu ra đi mình cứ tưởng sẽ không thể yêu thêm ai được nữa. Ngày trẻ nước mắt rơi và cảm thấy không có người thế gian này như không tồn tại, không còn người trái tim mình sẽ đau đến chết. Nhưng thế rồi thời gian nhiệm màu đã mang theo tất cả! Cảm xúc đau thương, mất mát, nhớ nhung rồi cứ nhạt dần… Và một ngày đẹp trời lại có một tiếng sét nổ bên tai khi mình nhìn thấy một người trai khác. Thế là trái tim lại sống dậy hân hoan như mối tình đầu!
Giờ mình mới biết cái tính mình yêu ai cũng chân thành và say đắm. Yêu ai cũng quên mất bản thân mình nên gặp đầy hệ luỵ. Nhưng ơn giời may sao khi đã quên một ai đó thì mình lại quên được dễ dàng. Bởi mình nghĩ chẳng nên tiếc cái gì không thuộc về mình dù thứ đó có quý giá đến thế nào. May mà thế nên bây giờ mình chẳng còn nhức nhối mỗi lần nhớ lại! Còn nhớ mãi lời thầy tử vi nói năm nào: Cuộc đời mình cái gì cũng may mắn, cũng thành công. Chỉ có ái tình là hay vương luỵ, và hay gặp những tai ách gió trăng. Quả thế thật! Cái số đào hoa chiếu mạng đôi khi làm cho mình gặp nhiều tai bay vạ gió…
Một người đàn bà có bao nhiêu cuộc tình là đủ? Câu hỏi này với người chưa bao giờ yêu thì mong muốn có nhiều? Còn mình khi đã chất chồng lên kí ức những vui buồn cay đắng vì yêu thì mình chỉ ước nếu được làm lại mình chỉ cần có một người đàn ông thôi. Một người biết yêu thương mình, biết trân trọng và nâng niu mình. Một người đàn ông có thể bảo với mình rằng: em hãy gục đầu vào vai anh và hãy ngủ đi! Bao năm trải qua gần hết cuộc đời, chưa có ai nói với mình câu ấy. Chưa có ai chìa tay ra và bảo em hãy nắm lấy tay anh nào! Ôi nếu thế là bất hạnh chứ đâu phải là may mắn cho một đời đàn bà! Có phải thế không?
Mình vẫn luôn ước có bờ vai nào đủ rộng, gánh nỗi buồn đổ xuống sông? Giờ ngẫm lại, ai bảo trời cho mình cá tính mạnh quá. Ai bảo mình giỏi giang và độc lập quá nên chẳng có người đàn ông nào nhận ra mình bé nhỏ và yếu đuối. Ai cũng bảo mình đủ đầy quá rồi cần gì phải cần họ lo cho! Thương thay cho mình, và cũng buồn thay cho họ… Có lẽ họ đã nghĩ mình mới là người cần phải lo toan… Đó có lẽ là lí do mà mình đã tiễn bao mối tình về ki niệm. Nhưng tất cả đã an bài, tất cả cũng đã được quy định bởi đó là con đường đã định sẵn cho những người đàn bà như mình đi qua…
Video đang HOT
Chiều nay, nhói một chút tủi thân, rơi một vài giọt lệ để chợt thương mình đến xót xa! Đã quá muộn để có thể thay đổi, đã quá muộn để có thể làm lại. Có thể lại khóc thêm cho một tình yêu vừa bỏ ra đi. Có thể cuộc đời không còn đau thêm nữa. Nhưng mình vẫn phải nhớ một điều rằng: một ngày nào đó trái tim không còn biết đau là ngày đó mình đã đi xa rồi. Và chiều nay nếu như có ai đó đã từng là người yêu, đã từng là chồng là vợ …
Có bao giờ chạnh nhớ về quá khứ như mình không? Cảm ơn những dấu chân đã đi qua đời mình. Đã cho mình đầy ngăn kí ức để thành mình hôm nay. Cầu cho năm sau còn ai không cùng mình đi mua một cành đào tết! Ước mơ thì cứ thế, mình cứ mơ cho sang!…
Theo VNE
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình?
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặcbiệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi. (Ảnh minh họa)
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung.Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầutiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình. (Ảnh minh họa)
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi.Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Ngày lễ, về quê cho chồng đi chơi gái Lấy chồng, cuộc sống của tôi lật sang trang mới. Đúng là những ngày tháng được ở bên cạnh người mình yêu thật thích, nhưng mọi thứ không như mong đợi. Vì con người thay tính đổi nết, tôi đã trở thành người phụ nữ khác, có gia đình, có con cái. Cuộc sống không còn độc thân, tự lo cho bản thân...