Có nhà mới, mất tình đối với mẹ chồng
Tôi lấy chồng đã được 4 năm, và trong suốt khoảng thời gian ấy, giữa tôi và gia đình chồng rất yên ấm, thuận hòa. Nhưng cách đây 1 tháng, khi vợ chồng tôi xây nhà mới thì lại có chuyện không hay ngay ngày đầu tiên mở móng.
ảnh minh họa
Mẹ chồng tôi vì thương con nên lặn lội vào thăm và xem chúng tôi làm nhà thế nào. Chồng tôi là kỹ sư xây dựng, vừa lo việc cơ quan, chúng tôi lại mở công ty riêng để kinh doanh, thi công xây dựng công trình, giờ thêm việc lo xây cất nhà nên mọi thứ đều đổ trên đầu anh.
Tôi rất hiểu, thông cảm và chia sẻ nỗi lo toan của chồng. Hôm ấy, chồng tôi đi nhậu về cũng khá trễ, trong khi trước đó tôi đã nhắn cho anh rằng, “trong thời gian này, sức khỏe của anh quan trọng hơn lúc nào hết, anh phải hết sức chú ý đến sức khỏe của mình”. Tuy nhiên, trước mặt mẹ chồng, tôi vẫn giằng co và nói lớn tiếng với anh, tôi xác nhận đó là lỗi của tôi. Mẹ chồng tôi quát tháo và la tôi, bà nói chưa bao giờ nhìn thấy vợ mà lại đánh chồng. Bà la um sùm, điện cho ba chồng tôi, về quê bà còn lên nhà “tâm sự” mọi việc với má tôi, bà nói với má tôi: “nó được một phần như chị Hai nó, tôi cũng mừng” trong khi bà rất ít tiếp xúc với chị Hai tôi. Thậm chí, bà còn tâm sự cả với những người hàng xóm.
Video đang HOT
Sau sự việc này, tôi chẳng còn tôn trọng bà như 4 năm qua, tôi cảm thấy những gì tôi lo cho gia đình chồng đã bị phủ nhận hết. Chồng tôi là con trai cả trong gia đình, sau chồng tôi, còn 4 đứa em tuổi ăn tuổi học. Về làm dâu, tôi đã lo trả nợ tiền vay sinh viên cho tụi nó, cho tiền chúng mua xe, lo tiền ăn học, cúng kính trong gia đình cũng một phần tay vợ chồng tôi chung góp. Xuất thân trong gia đình gia giáo, nề nếp, tôi chẳng ăn nói lỗn láo với ba mẹ chồng; chỉ một điều tính tôi thẳng thắn bộc trực, thấy việc gì không đúng là lên tiếng nói ngay. Lần đầu tiên xảy ra chuyện với mẹ chồng thế này, tôi thật sự hoang mang, thấy mình sống cũng biết điều, lo toan mọi việc, thái độ cũng ôn hòa, cuối cùng vẫn không là gì trong mắt nhà chồng.
Qua sự việc này, tôi mới suy nghĩ lại sự việc của 4 năm trước, cái ngày đầu tiên tôi được rước về làm dâu, mẹ chồng đã sắp xếp người dắt tôi vào nhà, dắt vòng từ cửa nhà dưới đi lên, sau đó mới dắt vào phòng. Ngay lúc đó, tôi không chú tâm đến mấy tục lệ cỗ hũ ngày xưa. Sau sự việc lần này, tôi bỗng có suy nghĩ, mẹ chồng vốn tôi đã “tính toán” chi li ngay từ ngày đầu tôi đặt chân vào nhà bà rồi. Tôi cũng chẳng phải mang bầu trước ngày cưới, sao đối xử với tôi như vậy, thật sự tôi rất bức xúc.
Tôi xin được mọi người tư vấn giúp, tôi suy nghĩ như vậy có cực đoan không? Xin được sự chia sẻ và thông tin để lòng tôi nhẹ nhõm hơn.
Theo VNE
Tô đậu nành rang cháy
Bố có còn nhớ không, về những tháng ngày hạnh phúc của gia đình chúng ta? Trong căn nhà xi măng chưa kịp quét sơn, mỗi tối mẹ và chúng con cùng ngồi nghe bố kể chuyện...
Bố gọi các chú công nhân là "đồng nghiệp của bố", gọi tô đậu nành rang cháy của mẹ là mồi nhắm và gọi con bé con lật đật của bố là "công chúa". Mẹ toàn bảo: "Bố mày nói cái gì nghe cũng sang mồm lắm!".
Mấy hôm nay Hà Nội có nắng đầu đông vàng đượm, hơn hẳn tô đậu nành rang của mẹ. Bố mà trông thấy, thể nào cũng ví nắng Hà Nội như nắng Sài Gòn trong mắt kẻ say.
Bố để mẹ vào Nam ra Bắc theo bố như "tha chuột". Đến một ngày mẹ mệt mỏi, chúng con cũng kịp lớn thêm, mẹ mang theo chúng con ra Bắc tiện học hành. Từ ngày đó, bố một thân một mình nơi đất khách. Mảnh đất Tây Nguyên nhiều nắng gió làm da bố đen sạm đi, đôi mắt chui vào hốc sâu, còn cái mũi thì sưng ụ vì toàn mụn trứng cá. Ngày bé con nhìn ảnh bố gửi về, cười nắc nẻ thấy bố là lạ, như biến thành ông hàng xóm. Bây giờ lớn, vẫn nhìn ảnh ấy sao mắt con lại rưng rưng?
Kí ức tươi đẹp nhất trong đời con là những ngày gia đình mình điểm danh đủ năm ngón một bàn tay. Có ông nội này, có mẹ này, có con này, có em này, và tất nhiên là có bố. Nhưng những ngày đó cũng chỉ đậu đủ trên những ngón tay con, có ít ỏi quá đối với một gia đình không bố nhỉ? Những gì ngắn ngủi thường rất đẹp.
Trong những ngày tháng ấy, thêm sắc màu cho kí ức của con là tô đậu nành rang cháy của mẹ. Mà mẹ cũng tài. Bao nhiêu món ăn mẹ nấu rất ngon, rang rất khéo, mà lại chỉ có đậu nành là rang cháy được thôi. Mười lần như một, cứ cháy đều. Mỗi lần mẹ chuẩn bị mang "mồi" ra cho ba bố con, chỉ ngửi mùi thôi ba bố con đã nhìn nhau cười sằng sặc. Bố cười thì hay lắm, miệng rộng lại nhiều răng. Mẹ hay đùa: "Bố mày mấy nữa cho đi làm người mẫu quảng cáo kem đánh răng!".
Bố thường xuyên phải xa nhà, nhưng lại rất thường hay gọi về cho cả nhà, đặc biệt là riêng con. Bố còn lo con lớn lên xấu quá không ai yêu, lúc nào cũng dặn con phải ăn uống điều độ cho cơ thể cân đối.
Còn nhớ dịp bố ra Bắc mà ở được lâu nhất là nửa tháng. Khoảng đó đúng vào những ngày rét cao độ. Mẹ lại càng được thể trổ tài rang đậu nành. Bố bảo ký đậu nành bố mang từ Tây Nguyên vào sắp bị mẹ hành hạ hết rồi, bố lại phải "bay" ngay vào Sài Gòn mang ra cho cả nhà thôi.
Bình thường mỗi lần bố ra Bắc đều không điện trước , để tạo bất ngờ. Bố về đến ngõ là "hú" lên một tiếng rất to. Ba mẹ con trong nhà vờ không nghe tiếng, mỗi người trốn một góc rồi ra hù bố làm bố giật mình. Thế mà có một lần ấy, một lần duy nhất bố điện trước cho chúng con trên chuyến xe ra Bắc. Bố khoe năm nay bố trồng thêm được nhiều đậu nành lắm, mang về thoải mái cho mẹ rang. Nghĩ đến cảnh gặp lại ông và mấy mẹ con, bố vui quá phải gọi điện. Có ai ngờ, đó là cuộc điện thoại cuối cùng của bố. Chuyến xe ấy đã cướp mất bố của con, kinh hoàng hơn một cơn ác mộng. Đó là lần cuối cùng con được nghe thứ âm thanh quen thuộc nhất đời mình - giọng nói của bố.
Hà Nội bây giờ đã lần khần sang Đông. Con rất sợ đến những bến xe, sợ cả những điểm chờ xe bus. Con vẫn nghe đâu đó giọng nói quen thuộc của bố, rằng bố sẽ mang đậu nành về. Cả nhà mình sẽ lại cùng được cười vì món đậu nành rang cháy.
Theo VNE
Thương cái nhẹ dạ của đàn bà Nàng đẹp lắm, có mà đi thi ít cũng hoa hậu cấp quận chứ chẳng chơi. Thế nhưng nàng lại quá nhẹ dạ. Nhan sắc là vũ khí, nhưng nhan sắc đôi khi cũng là chỗ yếu của đàn bà. Nàng đẹp, nên nhiều người tấn công ngay từ thời còn rất trẻ. Cái người tấn công nàng đầu tiên chẳng đáng bén...