Có nhà cửa đàng hoàng nhưng mình vẫn phải thuê cho mẹ căn phòng trọ chật hẹp sống lay lắt
Con gái lớn của mình thấy vậy nên lăng xăng chạy đi kiếm bông băng cho bà. Lúc ấy chồng mình cũng ở đó, đáng lẽ ra anh nên bình tĩnh thay vì gào lên với con và bắt con không được đến gần bà ngoại.
Ảnh minh họa
Mình sinh ra trong một gia đình không có đàn ông. Cách đây gần 30 năm, mẹ mình lỡ có thai với mối tình đầu. Vậy nhưng người đàn ông ấy lại không chấp nhận cưới mẹ sau khi biết mẹ mình có thai.
Ngày ấy người ta còn khắt khe với chuyện chưa chồng mà chửa. Ông bà mình cũng vậy, sợ xấu hổ với làng xóm nên ông bà đã đuổi mẹ mình đi khỏi nhà. Mình đã sinh ra trong hoàn cảnh như thế. Dù thiếu thốn cả vật chất và tình cảm nhưng mình luôn biết ơn vì những gì mà mẹ đã hy sinh cho mình.
Sau khi trưởng thành, mình kết hôn với một người đàn ông xa quê. Vợ chồng mình lên thành phố lập nghiệp. Đến nay, mình và chồng đã mua được một căn nhà khang trang, rộng rãi. Tiền bạc dù không giàu có nhưng cũng dư giả và còn có thể gửi thêm cho bố mẹ 2 bên.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trước đây chồng mình rất quý mẹ vợ. Anh còn thuyết phục mẹ bán đất ở quê để lên sống cùng vợ chồng mình. Thấy con rể có thành ý như vậy, mẹ mình đã đồng ý đến sống cùng vợ chồng mình. Những tưởng ông trời không còn bạc đãi mẹ mình nữa. Không ngờ cuộc đời mẹ mình vẫn còn khổ sở đến thế.
Chồng mình làm bác sĩ, vì thế anh rất quan tâm đến sức khỏe của mọi người. Tháng trước cả nhà mình đi khám sức khỏe tổng quát, ai cũng hoàn toàn khỏe mạnh, trừ mẹ mình. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy mẹ mình bị nhiễm HIV.
Đây là chuyện quá bất ngờ với cả mình và mẹ. Mẹ mình sốc, bà không ăn cả tuần trời, tinh thần cũng suy sụp nhanh chóng. Mẹ nói chính bà cũng không biết tại sao nhiễm bệnh.
Từ ngày biết bị nhiễm HIV, mẹ mình thì suy sụp tinh thần. Còn chồng mình cũng không còn tôn trọng mẹ vợ như trước. Mỗi khi thấy mẹ chơi với các cháu, chồng mình lại không hài lòng. Anh còn dặn các con tránh xa bà ngoại trong khi anh là bác sĩ và cũng hiểu HIV không phải bệnh dễ lây lan đến vậy.
Có hôm mẹ mình thái miếng thịt, chẳng may bị đứt tay. Con gái lớn của mình thấy vậy nên lăng xăng chạy đi kiếm bông băng cho bà. Lúc ấy chồng mình cũng ở đó, đáng lẽ ra anh nên bình tĩnh thay vì gào lên với con và bắt con không được đến gần bà ngoại. Cả mình và mẹ đều rất bất ngờ khi chồng mình phản ứng thái quá trước tình huống ấy.
Sống trong cảnh như vậy, mẹ mình quyết định ra ở riêng. Ngặt nỗi nhà đất ở quê mẹ đã bán cả. Thành ra bây giờ, mình đành phải thuê cho mẹ một căn phòng trọ. Cuối tuần lại đưa các cháu sang chơi nhưng chồng mình cũng mặt nặng mày nhẹ.
Hôm nay lúc mình và các con về, nhìn thấy mẹ lủi thủi trong căn phòng trọ chật hẹp mà mình đau lòng quá. Nếu để mẹ sống với vợ chồng mình, chắc chắn chồng mình sẽ không chấp nhận. Nhưng nhìn mẹ thế này mình lại cảm thấy có lỗi vì không thể ở bên mẹ lúc bệnh tật. Mình phải làm gì đây?
Theo Afamily
Vợ cũng... trở gió
Vợ thỉnh thoảng vẫn trái gió trở trời như thế. Biết thế rồi mà chồng vẫn khó chịu lắm. Nhưng khó chịu ngấm ngầm thôi chứ chẳng biết làm gì cả, chẳng lẽ lại đi báo cáo
Sống với nhau mấy năm rồi, nằm lòng cả ưu lẫn nhược rồi mà dạo này chồng vẫn thấy bực. Đi làm thì thôi, về nhà thấy cái mặt bí rị, chẳng nói chẳng rằng. Mà cái này là chồng bực nhất, rõ ràng trong nhà còn có một cây tùng cây bách mà vợ chẳng thèm đếm xỉa, cứ như thể chồng là vô hình vậy.
Nay đi làm về, vừa lách cách mở cửa, vợ đang nằm trên sô pha nhổm dậy ngó nghiêng rồi vô cảm hết sức: "tưởng ai!". Rồi lại nằm xuống xem phim. Cáu tiết. Trời ạ, ai? Chồng về lại còn tưởng ai? Vậy ai mới đón, mới cười? Giờ có khách tới lại chẳng toét miệng mời bác vào nhà ngay ấy à? Ra chồng chẳng bằng cả khách? Nhưng thôi, quân tử chẳng thèm chấp tiểu nhân, (cái này là nghĩ bụng thế thôi nói ra chắc không còn đất sống). Chồng lẳng lặng việc chồng, vợ cứ làm việc vợ. Lúc sau, con gọi ăn cơm mới phát hiện ra vợ mình mới làm tóc. Trông cũng hay đáo để, nghĩ bụng cơ hội đây rồi, uốn lưỡi bảy lần rồi bảo: "Ái chà trông cứ như có mĩ nhân ăn cơm với bố con mình ấy nhỉ?". Mình hồ hởi là thế mà đối tác chả thèm trả lời một tiếng. Cụt hứng. Đã vậy không thèm lấy lòng nữa, muốn sao thì sao.
Ảnh minh họa
Tự kiểm điểm bản thân, mình thấy mình có sao đâu, vẫn "được" đấy chứ. Chỉ là mấy cái lỗi vặt vãnh như móng tay thôi mà... Chẳng là hôm trước thấy nàng mua bó hoa hồng rõ đẹp, mình tưởng mùng một nên bảo: "Sao em không mua hoa cúc? Trước giờ nhà mình vẫn thắp hương hoa cúc mà". Vợ nhìn cháy mắt: "Tôi mua là để cho ông biết mai kỉ niệm tám năm ngày cưới...", chồng cười hề hề mà bụng giật thót. Nhưng sau đấy chồng lăng xăng cả buổi bên vợ rồi còn gì. Quân tử mà phải hạ mình thế vợ tưởng ai cũng làm được hả?
Chưa kịp nguôi thì mấy hôm sau đi đặt bánh sinh nhật con, vợ về bảo: "Lạ quá chồng ạ, ngoài tiệm có cái bánh đẹp lắm, lại có dòng chữ chúc mừng sinh nhật vợ yêu nữa". Chồng lẩm bẩm: "Thế kỉ hai mốt rồi mà lại có thằng hâm thế, chắc là mới lấy nhau!". Vợ chẳng nói chẳng rằng. Chồng biết lòng vợ lại nổi gió... Đấy, toàn là những vặt vãnh như thế thôi. Chẳng to tát đến mức phải ra tòa, nhưng cũng đủ để thỉnh thoảng vợ lại trở chứng chán chồng.
Vợ thỉnh thoảng vẫn trái gió trở trời như thế. Biết thế rồi mà chồng vẫn khó chịu lắm. Nhưng khó chịu ngấm ngầm thôi chứ chẳng biết làm gì cả, chẳng lẽ lại đi báo cáo "nhà sản xuất" để bà ngoại quạt cho nàng một trận? Chả dại, như thế khác nào thêm dầu vào lửa, và hậu quả sau đó mình lại lĩnh trọn.
Này nhé: vợ phải hiểu rằng chồng có đi nhậu, cà phê cà pháo với bạn bè là vì ngoài gia đình đàn ông còn phải có bạn. Hai mấy năm không có vợ cũng thấy... không sao, nhưng bạn thì đã ai một ngày lại không có người nào? Vậy nên, cái này vợ dứt khoát... phải hiểu!
Ảnh minh họa
Chồng có làm việc nhà, chăm sóc con cái nhưng sao đảm bằng vợ. Chồng vẫn bảo vợ làm chuyên nghiệp nó khác, còn chồng chỉ nghiệp dư thôi. Thế nên ví dụ như chồng hay bày bừa ra mà quên dọn, tắm cho con chưa được sạch lắm, hay quần áo bừa bộn thì sao vợ không cho rằng đó là bản tính của đàn ông cho nó nhẹ đầu? Chuyện chồng quên đón con hôm trước thì chồng đã nhận lỗi rồi. Các cụ đã bảo "thế gian được vợ hỏng chồng" mà, nhà mình phần "được" chồng thua vợ còn gì?
Lại nữa, chuyện tặng quà, mua hoa... chồng đã nhận mình là mẫu đàn ông cổ điển bao nhiêu lần. Mà tuýp đàn ông cổ điển quên quà đâu có gì lạ? Thực ra trước kia chồng đâu đến nỗi thế, nhưng mua về lần nào vợ cũng hỏi giá rồi cằn nhằn đắt rẻ nên mới cụt hứng... Với lại chồng đã bảo vợ chồng sống với nhau là ở tấm lòng chứ bày đặt quà cáp khách sáo làm gì.
Có lẽ đỉnh diểm vợ giận là hôm nọ vợ càm ràm nhiều quá, chồng bảo: "Em mà cưỡi cây chổi nữa thì...". Chỉ là đùa cho không khí đỡ căng thẳng thôi, thế mà vợ lại chuyển từ hay càm ràm sang im lặng làm chồng thấy nhà lạnh quá.
Bạn nhậu truyền nhau vậy mà đúng: "Ra đường sợ nhất công nông/ Về nhà sợ nhất vợ không nói gì!"
Đấy, kiểm điểm đi kiểm điểm lại cũng chỉ có vài chuyện vặt vãnh có gì là to tát đâu. Vợ có nỗi lòng của vợ, chồng cũng có nỗi lòng của chồng. Vậy nên, chồng thấy mình cần phải nói ra để vợ biết chồng còn có nhiều ưu điểm lắm. Quan trọng là lúc nào trong trái tim chồng, vợ luôn có một vị trí không gì thay thế được. Đừng giận nữa vợ nhé.
Theo Báo Gia Đình
Vợ ơi, có khi nào ngày mai đến cả chồng em cũng quên không? Vợ tôi về đến nhà thì lăng xăng vào phòng bế con. Không nhìn thấy con, cô ấy la toáng lên hỏi tôi. Lúc này cả tôi và vợ đều cuống lên. Lấy nhau đã được 2 năm, vợ chồng tôi vừa chào đón một tiểu công chúa xinh đẹp. Từ ngày có con, cuộc sống vợ chồng của chúng tôi muôn màu...