Có nên “nhắm mắt mà đưa chân”?
Em năm nay 25 tuổi, cái tuổi chưa già nhưng cũng không còn trẻ nữa, thế nhưng em chưa xác định được cho mình một bến đỗ.
Em sắp tốt nghiệp Đại học Kinh tế (em học liên thông nên tốt nghiệp hơi trễ) và đã đi làm. Em học ngành Xuất nhập khẩu. Hiện giờ em đang yêu một người hơn em 4 tuổi, cùng quê, cách nhà em 2 cây số. Thời gian chúng em yêu nhau cũng gần được hai năm, nhưng do em học và làm ở thành phố Hồ Chí Minh, trong khi anh ấy làm ở Huế (và mới đây chuyển về làm ở Đắc Lắc, đó là quê chúng em) nên cả hai ít có thời gian gặp nhau.
Gia đình chỉ có em tốt nghiệp Đại học, các chị chỉ tốt nghiệp Trung cấp và đã đi làm hết. Trong gia đình, em được tiếng là học giỏi từ nhỏ và gia đình rất kỳ vọng. Ngành em học chỉ có thể làm việc ở thành phố, vì ở quê không có công việc liên quan đến ngành em học. Hơn nữa quê em chưa phát triển nhiều, nên nếu em về quê làm thì chắc chắn sẽ thất nghiệp. Vì thế bố mẹ, anh rể và chị gái đều muốn em ở lại thành phố làm. Nói muốn chứ thực ra mọi người gần như buộc em ở lại thành phố làm. Thấy bạn bè ai cũng đã có đôi có lứa, em cũng muốn xác định cho mình một nơi và đi đến hôn nhân. Nhưng khổ nỗi, bố mẹ em lại không thích người em yêu vì hai li do: không muốn em trở về quê, vì nếu về quê em thậm chí không tìm được một công việc đầu óc chứ chưa nói đến công việc phù hợp chuyên môn của em (vì lí do sức khỏe, em không thể làm được công việc nặng nhọc), lí do thứ hai khiến bố mẹ em không thích là vì tính tình anh ấy. Sau khi quen và yêu em, anh đã hạn chế dần hút thuốc theo lời khuyên của em, anh cũng không phải là người nhậu nhẹt suốt ngày, chỉ khi có dịp hay gặp gỡ bạn bè mới nhậu.
Trước khi tốt nghiệp Cao đẳng (cách đây hai năm), em có ý định về quê làm để gần bố mẹ, chăm sóc cho bố mẹ (bố mẹ em không có người con trai nào), các chị em lấy chồng trong tỉnh nhưng cũng không có điều kiện về thăm thường xuyên. Đến bây giờ em vẫn muốn có một công việc ở quê, vì thật sự không thích cuộc sống bon chen ở thành phố lắm. Thế nhưng sau hai năm tốt nghiệp, vẫn không có một cơ hội nào cho em làm việc ở quê. Tết vừa rồi, bố giục em lấy chồng. Có lần em tâm sự với bố mẹ là có người con trai ở thành phố yêu em, thì bố mẹ tỏ vẻ vui mừng và muốn em tiến tới với người đó, nhưng em thật sự không thể vì không yêu người đó. Thú thật là người này rất tốt với em, yêu em thật lòng, em chưa từng gặp ai tốt với em như vậy cả (kể cả bạn trai em đã kể ở trên), nhưng em lại không có chút tình cảm nào với anh ấy. Nhiều khi em muốn nhắm mắt đồng ý cho bố mẹ vui lòng nhưng nếu lấy người ta mà không yêu thì chỉ làm khổ họ mà thôi, và em cũng chẳng hạnh phúc gì.
Bố mẹ và người yêu, em phải chọn ai? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bây giờ em đang băn khoăn nên làm trái lời cha mẹ, đi theo tiếng gọi tình yêu, trở về quê, không nghề nghiệp, để lấy anh ấy hay là ở lại thành phố lập nghiệp. Nếu em về quê và lấy anh ấy thì bố mẹ em buồn lắm, vì không muốn nhìn thấy cảnh con gái mình học hành 5,6 năm rồi trở về quê lam lũ. Còn anh ấy, mặc dù học ngành điện ra và có thể xin việc ở thành phố (em nghĩ vậy), nhưng vì anh là con trai duy nhất trong gia đình (bố mẹ anh còn hai người con gái) nên anh đành về quê chờ bố mẹ xin việc ở quê để làm vui lòng các cụ. Em phải nói thêm là mẹ anh không thích em, theo như lời anh nói thì mẹ anh không chê em điểm gì ngoại trừ ngoại hình của em. Em có khuôn mặt dễ thương, có duyên (theo nhiều người nhận xét), nhưng em thấp bé. Mẹ anh sợ cả em và anh đều không cao lớn, lấy nhau và sinh con thì con cái sẽ nhỏ bé.
Em rất mong chị Thanh Bình tư vấn giúp em.
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái 25 tuổi giỏi giang và đã đi làm. Em là một người con rất hiếu thảo với bố mẹ và với tình yêu, em rất tình cảm, sống hết mình. Tuy nhiên, chị nghĩ em không nên để chuyện tình cảm và gia đình xen lẫn với nhau.
Thứ nhất, sai lầm của em là chưa xác định được một tình yêu chân chính, đúng nghĩa. Nếu thật sự yêu anh ấy, em đã không phải phân vân, không mãi đứng núi này trông núi nọ, sợ được anh này mất anh kia. Sợ rằng yêu anh này thì bố mẹ buồn… Chị nghĩ nếu em yêu anh ấy thật lòng, các em sẽ nghĩ ra cách tốt nhất để vẹn cả đôi đường. Chị hiểu, tình cảm rất khó nói trước và thêm vào đó, bố mẹ muốn em yêu người thành phố. Tuy nhiên, chị không thể chỉ ra cụ thể là em nên chọn ai, bởi chính em mới hiểu rõ nhất mình đang muốn gì, cần ai. Tình yêu và hơn thế nữa là hôn nhân, đó là một quyết định hệ trọng, nếu còn phân vân, bất an, em nên tạm xa cả hai người, dành thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Chính thời gian sẽ trả lời cho em là em cần ai.
Thứ hai, chị nghĩ em không nên đến với anh người thành phố chỉ bởi muốn có hiếu với bố mẹ. Điều lớn nhất bố mẹ muốn ở em lúc này là được hạnh phúc. Vậy thôi, chắc chắn họ sẽ vô cùng buồn nếu em vì họ mà lấy người không yêu, để rồi em mới chính là người bị đau khổ.
Thứ ba, việc em đến với người mình yêu còn khó khăn vì anh ấy sẽ phải ở quê không lên thành phố lập nghiệp được, em hãy coi điều đó là sự thử thách. Vẫn có rất nhiều những cặp đôi yêu nhau gặp những thử thách và họ đều vượt qua đó thôi.
Chúc em có một lựa chọn dứt khoát và đúng đắn.
Theo VNE
Cay đắng thân phận gay
Khi biết em là gay, chính bố mẹ em cũng đã hắt chân em ra ngoài đường, huống gì là người xa lạ?
Cuộc sống luôn có những điều mà em không bao giờ nghĩ được, nó sẽ diễn ra như thế này! Ngày đó, trong lúc cô đơn nhất, em đã tìm đến anh. Vì không muốn giấu anh về thân phận của mình nên em đã thú nhận "Em là gay". Và cũng từ ngày đó, em đã vụt mấy anh. Gia đình em biết được điều này cũng hắt chân ra ngoài đường... nhưng không vì thế mà em nhụt chí, không dám sống đúng thân phận của mình. Giờ đây, em vẫn sống, sống rất mạnh mẽ... và cho tới giờ phút này, em vẫn rất yêu anh!
Trời cũng đã bắt đầu vào xuân, những cơn gió se lạnh cứ thi nhau ùa vào tim em mỗi khi đi làm về khuya. Những lúc đó, em càng nhớ đến anh nhiều hơn, anh yêu à!
Em biết sẽ chẳng có ai có thể chấp nhận một người bạn như em. Gia đình em còn không chấp nhận được em thì làm sao em có thể trách anh được, đúng không? Nhưng dù bố mẹ, bạn bè hay cả thế giới này không cần em thì em vẫn sống anh ạ!
Em biết những gì anh dành cho em chỉ là tình người với người thôi (Ảnh minh họa)
Em biết anh không mắng mỏ em, không trêu chọc em như họ nhưng em biết rất rõ, đôi lúc anh vẫn rất chán và ghét em. Vậy nên khi mọi người quay lưng, ghét bỏ, hắt hủi em... thì điều đó với em cũng đâu có gì là lạ?
Đã có những lúc em muốn tìm đến bước đường cùng nhưng anh đã ngăn em lại. Em biết, hành động đó chỉ là tình người dành cho nhau nhưng với em, đó là một nguồn động viên rất lớn lao từ anh.
Cuộc sống của em giờ đã khác nhiều rồi... Em không có gia đình, không bạn bè, chẳng ai quan tâm tới em nhưng ở đâu đó, em vẫn cảm nhận được mình có anh.
Cứ mỗi lần em bị đuổi ra khỏi nhà trọ, em cảm thấy tủi lắm anh ạ! Có nhiều lúc em đã không kìm được sự tủi thân và khóc thành tiếng trước mặt mọi người. Những lúc đó, em lại nhớ đến anh, lại gọi tên anh và mong anh hãy đến để giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này.
Theo VNE
Lần đầu gặp gỡ đã trao thân Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả bản thân mình để "yêu anh". Em gặp và yêu anh trong một hoàn cảnh khá bất ngờ: Anh là sếp của công ty đối tác nơi em làm việc. Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả mình cho những cám dỗ...