Có nên để bạn trai là cha đứa bé trong bụng tôi
Tôi 27 tuổi, sinh ra trong gia đình nhà nông, là con một. Nhà nghèo nhưng cuộc sống của tôi trôi qua một cách êm đềm.
Ngay từ nhỏ tôi luôn tự hứa với bản thân phải học tập tốt để sau này thành tài, đền đáp ơn dưỡng dục của cha mẹ. Sau khi học xong đại học, tôi đi làm cho công ty nước ngoài được vài năm. Công việc ổn định cộng với sự nỗ lực bản thân nên tôi không mấy khi phải lo lắng về chuyện tiền bạc. Bạn trai hơn tôi 3 tuổi, là đồng nghiệp, cả hai đến với nhau bằng sự cảm thông, lòng chân thành từ khi tôi ra trường đến nay được gần 5 năm. Chúng tôi dự định kết hôn vào cuối năm nay, anh đã về ra mắt gia đình tôi và nhận được sự yêu mến của mọi người.
Năm vừa qua do ảnh hưởng của dịch bệnh, công ty tôi có kế hoạch cắt giảm nhân sự và đóng cửa chi nhánh tại Việt Nam. Cùng thời điểm đó anh rể (chồng của chị con bác ruột tôi) đứng ra kinh doanh riêng, mời tôi về làm. Tôi đồng ý vì từ trước đến nay gia đình tôi quý mến anh vì anh điềm đạm, lại quan tâm chăm sóc mọi người. Do điều kiện công việc, tôi và anh rể có điều kiện tiếp xúc nhiều hơn. Anh chia sẻ về cuộc sống và gia đình, nói vợ chồng anh không hạnh phúc, giờ chỉ sống với nhau vì từng bên nhau mười mấy năm qua. Tôi luôn lắng nghe và cảm thông, không có ý tìm hiểu sâu hơn về chuyện riêng của vợ chồng anh.
Một hôm, sau khi chúng tôi đi tiếp đối tác và uống say, anh bảo thầm thương tôi từ lâu, từ khi tôi còn là cô bé cấp 3, anh luôn để ý đến tôi trong những năm tháng vừa qua. Anh hôn tôi, tôi không làm chủ được mình, qua đêm với anh. Hôm sau tôi hối hận, nói với anh coi như không có chuyện gì xảy ra, anh đồng ý. Mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó nếu như tôi không phát hiện mình có thai. Dựa trên tính toán, tôi biết anh là cha đứa bé. Tôi khóc mà không dám nói với ai. Chuyện tình cảm của tôi với bạn trai vẫn tiến triển tốt, tôi luôn được quan tâm.
Tôi thông báo với anh rể và nói sẽ bỏ đứa bé nhưng anh cầu xin tôi không làm vậy, vợ chồng anh không có con nên đứa bé trong bụng tôi là hy vọng duy nhất của anh. Thực lòng tôi cũng không nỡ bỏ thai, dự định sẽ nói với bạn trai về việc chúng tôi có con rồi kết hôn, chỉ có như vậy mới không ai bị tổn thương, đứa bé cũng có cơ hội chào đời trong tình yêu thương trọn vẹn. Còn chuyện anh rể, tôi sẽ lấy lý do nào đó để rời khỏi công ty, không còn dính dáng gì nữa. Mấy ngày nay trong đầu tôi chỉ quẩn quanh kế hoạch đó, không biết như vậy có nên không. Viết ra dòng này, tôi biết mình đã sai nên không mong nhận được sự cảm thông của mọi người, chỉ mong có được cách giải quyết phù hợp trong hoàn cảnh này.
Video đang HOT
Hối hận vì đã biếu quà Tết cho bố mẹ chồng "bèo bọt" trong khi hào phóng với bố mẹ đẻ
Dịp Tết, quà Tết "truyền thống" suốt những năm qua đối với bố mẹ chồng chỉ là túi quà và 1 triệu đồng, còn với bên nhà bố mẹ đẻ có Tết lên đến vài chục triệu đồng.
Về làm dâu nhà anh được 6 năm. Chẳng hiểu sao, tôi cứ ngỡ rằng gia đình chồng khá giả. Bố mẹ chồng đều là nhà giáo về hưu, sống ở phố huyện, cách thành phố vợ chồng tôi chỉ vài giờ đi lại. Sở dĩ như vậy vì lễ cưới hỏi của chúng tôi rất đàng hoàng, không hề kém cạnh những gia đình khá giả trong khu phố là bao. Tôi cũng rất yên tâm về bố mẹ chồng cho nên cũng ít khi quà cáp động viên các cụ.
Còn bên gia đình tôi ở nông thôn, có ruộng vườn, ao rộng, không thiếu đói nhưng so với trên thành phố thì có vẻ là nghèo. Thành ra tôi thường xuyên quan tâm quà cáp về bên nhà ngoại nhiều hơn, rất hậu hĩnh. Trong 6 năm qua, chuyện quà Tết cũng vậy. Bên nội thì chỉ biếu quà mang tính tượng trưng, lễ nghĩa thắp hương là chính, còn bên ngoại thì đủ thứ quà và biếu xén cả tiền tiêu Tết. Được cái, chồng tôi tin tưởng tuyệt đối vào sự đảm đang, chu đáo của tôi nên anh cũng không so đo, xép nét chuyện quà cáp, thiệt hơn.
Tết này tôi cũng sắm đủ thứ quà cáp đắt tiền và hỗ trợ bên ngoại 10 triệu đồng để ăn Tết. Không chỉ quà cáp cho bố mẹ, tôi còn hào phóng trong mua quà, mừng tuổi với những người họ h àng. Tôi cũng rất lấy làm hãnh diện được làm bố mẹ vui và nghĩ rằng mình là đứa con có hiếu. Bên nội tôi chỉ lo túi quà là hộp bánh, hộp chè, chai rư ợu và "phong bì" chỉ là 1 triệu đồng tiền mới, loại 10.000 đồng, để bố mẹ chồng lì xì cho các cháu hàng xóm, họ hà ng. Quà Tết nhà nội vẫn cứ theo "truyền thống" của tôi mỗi năm.
Chưa kịp về hai quê biếu quà Tết thì nhận được tin của họ hà ng báo tin mẹ chồng tôi bị ốm, mệt, phải chuyển lên bệnh viện tỉnh, cách xa nhà chúng tôi cả trăm cây số. Chồng tôi thì đang đi công tác, dịp giáp Tết rất bận rộn. Tôi tức tốc về ngay để xem mẹ chồng thế nào để chăm sóc, động viên bà.
Về tới bệnh viện, mẹ chồng tôi mệt lắm nhưng vẫn gượng cười nói rằng không sao. Còn trách nhẹ người báo tin cho tôi là có gì đâu mà thông báo, làm con cháu lo lắng, mất công mất việc về thăm hỏi. Bố chồng tôi thì tất bật phục vụ.
Ảnh minh họa
Tôi gặp người chị họ, cũng là người đưa mẹ tôi vào viện, chị nói rằng nhà chồng tôi hoàn cảnh lắm, cả nhà vẫn giấu để cho cái yên tâm, không phải lo lắng. Bố chồng tôi về hưu non nên lương chỉ hơn 3 triệu đồng, còn mẹ chồng tôi là giáo viên mầm non, lương hưu cũng rất thấp, ít hơn cả bố chồng tôi. Nhà ở phố huyện nên không có nhiều đất cát để tăng gia, sản xuất gì thêm.
Chị họ cũng cho hay, lương bố mẹ chồng tôi đã thấp, vậy mà do mẹ chồng tôi hay ốm đau nên chi phí cũng rất tốn kém. Mỗi tháng, cả hai ông bà tằn tiện lắm mới đủ chi tiêu. Đã vậy, hồi chúng tôi mua nhà trên thành phố, ông bà cũng giấu con cái chuyện đi bán vàng cả đời tích cóp, còn vay mượn thêm để chuyển lên thêm tiền cho chúng tôi mua nhà. Mãi gần đây mới vừa trả nợ hết xong.
Tôi nghe mà rụng rời chân tay, tôi cố kìm nén bản thân để không phải bật khóc. Tôi tự trách bản thân, mình là con dâu mà vô cảm bấy lâu nay không nhận ra sự túng thiếu của bố mẹ chồng, còn vun vén cho bên nhà mình ở dưới quê vốn không dư dả nhưng cũng thuộc hàng khá so với trong xóm. Thậm chí, đã có lúc tôi còn tự hào thái quá rằng ông bà ngoại chu đáo thi thoảng gửi cho con gái khi thì bao rau, khi thì con gà... trong khi ông bà nội lại không có gì.
Vội vàng gọi điện về công ty, báo cáo mẹ chồng ốm nên xin phép được nghỉ vài hôm để chăm sóc mẹ. Cũng thật may, khi đi tôi đã mang theo tiền để chi tiêu, thanh toán các khoản ngoài bảo hiểm, tôi cũng thông báo tình hình của mẹ để chồng tôi yên tâm công tác, hoàn thành mới trở về.
Những ngày bên mẹ chồng trong viện, tôi đã cảm thấy trân trọng tình cảm của bố mẹ chồng, cả hai là nhà giáo nên cư xử với con cháu ý nhị, không phô diễn như những người khác, ngay cả khó khăn, bệnh tật cũng không muốn để ai biết, bận tâm và lo lắng. Đúng là những tấm gương nhà giáo mẫu mực, cả một đời thanh cao, sống giản dị.
Tôi cũng nghiệm ra rằng việc biếu quà Tết không phải là làm từ thiện, cũng không phải tùy hứng và lại càng không được thể hiện nhất bên trọng nhất bên khinh. Quà Tết là tình cảm chứa đựng trong đó những yêu thương và sự tri ân, qua quà Tết vợ chồng tôi báo đáp lại công ơn sinh thành, nuôi dưỡng và cả sự yêu thương vô bờ bến của bố mẹ hai bên dành cho con cháu. Quà Tết cũng như dịp Tết là để gần gủi, sẻ chia, quan tâm tới nhau nhiều hơn.
Lỗi tại tôi hay tại cô ấy phá hoại gia đình này? Với nhiều người phụ nữ, khi chồng có người thứ 3, thế nào cũng lên án chồng và lên án người thứ 3. Nhưng trong chuyện này, hình như lỗi là tại tôi. Chồng tôi không đẹp trai. Tiền bạc đều nộp hết cho tôi, mỗi ngày vẫn xin tiền vợ. Nhiều người đàn ông coi chuyện xin tiền vợ là xấu mặt...