Có nên bỏ chồng ngoại tình nhưng giàu có để đến với người rất yêu mình nhưng lại nghèo?
Tôi biết, chồng ngoại tình và không còn yêu tôi nữa. Chúng tôi sống cùng nhau chẳng qua là vì con, vì tình nghĩa vợ chồng…
ảnh minh họa
Năm 1986, tôi lấy chồng. Chồng tôi tên Tuấn, làm trong quân đội. Tôi không có việc làm, chỉ ở nhà chăn nuôi và trồng trọt. Năm 1989, tôi sinh con trai đầu lòng. Đúng lúc đó thì chồng tôi bị ra quân. Điều này đẩy gia đình tôi vào sự nghèo khó cùng cực. Chồng tôi chán nản sinh ra rượu chè, tôi bận con nhỏ nên không lo làm ăn được.
Khi con trai tròn một tuổi thì chồng tôi dứt được khỏi những cơn rượu dai dẳng, anh bắt đầu cùng tôi làm lụng, lo cho gia đình. Tôi chạy chợ bán rau củ quả. Hàng ngày, chồng và tôi phải dậy từ 3 giờ sáng để ra chợ đầu mối lấy hàng. Cuộc sống có vất vả nhưng tôi thấy mừng vì vợ chồng cùng bên nhau, đồng tâm đồng sức lo liệu mọi chuyện. Chạy chợ được vài năm, chồng tôi vay mượn mua một chiếc xe tải để chở vật liệu xây dựng.Không có tiền để bồi bổ, tôi không có sữa cho con bé. Những ngày ấy, con tôi còn ẵm ngửa. Tôi bế con đi xin bú nhờ nhà hàng xóm. Miệng con bị nhiệt nên hàng xóm không đồng ý cho con bú nhờ mà vắt sữa ra cốc thủy tinh. Nhìn chút sữa lờ đục trong cốc thủy tinh, tôi ôm con khóc thương mà không biết phải làm sao. Ấy vậy mà con tôi cũng lớn lên khỏe mạnh.
Nhờ bạn bè, chồng tôi có nhiều mối làm ăn. Từ chỗ lái xe để chở vật liệu, chồng tôi bắt đầu nhận thầu các công trình xây dựng. Có vẻ như vận may bắt đầu đến với gia đình tôi. Việc làm ăn của chồng rất thuận lợi. Tôi không còn phải dậy sớm chạy chợ nữa mà được chồng mở cho một sạp vải, buôn bán nhàn nhã.
Chỉ trong mười năm, cuộc sống của vợ chồng tôi thay đổi hoàn toàn. Chúng tôi có nhà biệt thự, có xe riêng. Chồng xin cho tôi vào làm ở một công ty nhà nước, lo chuyện giấy tờ nhẹ nhàng. Còn chồng tôi đi miết với những dự án, công trình, các bữa tiệc ngoại giao…Tôi có thai đứa con thứ hai. Đó là một bé gái. Sau khi sinh con, người tôi yếu hẳn đi. Chuyện chăn gối vợ chồng, tôi cũng không còn ham muốn. Chồng tôi cũng không đòi hỏi. Điều này đủ để tôi biết, chồng mình có “tình tang” ở bên ngoài.
Vì sức khỏe không tốt, tôi chỉ ăn đồ luộc mà không bao giờ ăn đồ chiên, xào, nướng. Có lẽ điều này cũng khiến chồng tôi chán nản. Những khi anh đi công tác thì không nói nhưng khi rảnh rang, anh cũng hiếm khi ở nhà. Chồng tôi tới nhà bạn ăn cơm, ngủ nghỉ rồi thi thoảng ghé qua nhà. Chuyện ăn mặc của chồng, tôi có muốn mua quần áo cho anh cũng không được vì anh nhờ hết vợ của bạn với lí do thẩm mỹ của tôi không tốt. Không biết từ bao giờ, hai chúng tôi đã không còn tìm được tiếng nói chung, thời hai vợ chồng cùng chở nhau đi lấy củ quả, cùng ăn với nhau bữa cơm trong niềm vui tiếng cưới hệt như chưa từng tồn tại.Đã có lần, tôi hỏi thẳng anh. Anh không hề chối mà thẳng thắn: “Nếu cô chiều được tôi thì tôi đã không thế”. Ngẫm thấy đúng là do lỗi của mình nên tôi không dám nói gì. Hơn nữa, giờ mọi chuyện trong nhà đều phải theo ý chồng tôi vì chồng tôi là người làm ra tiền còn tôi chỉ như kẻ ăn bám.
Những chuyện trên chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện khiến tôi đau lòng nhất là anh ngoại tình rất công khai. Ở thành phố nhỏ này, hễ ra đường là gặp người quen, vậy mà chồng tôi cứ ngang nhiên đưa bồ vào khách sạn giữa ban ngày ban mặt. Nhiều lần, tôi được người quen gọi điện thông báo, rằng “em thấy chồng chị đi cùng người này, người kia vào khách sạn này, khách sạn kia”…Tôi nghe xong chỉ biết cười trừ bởi tôi tự thấy bản thân mình không có tư cách gì để đánh ghen, để giữ chồng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi bây giờ duy trì chỉ để các con có đủ bố, đủ mẹ. Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ lặng lẽ mãi như vậy nếu tôi không nảy sinh tình cảm với một người đàn ông tên Huân, là cấp dưới của chồng tôi.
Có thể coi Huân như là thư kí, là tài xế, là chân chạy việc vặt của chồng tôi. Huân hơn tôi 2 tuổi, đã từng lập gia đình nhưng chưa có con, vợ đã mất 6 năm trước trong một tai nạn giao thông. Anh là người hiền lành, thật thà, lại rất tình cảm. Vì là chân chạy việc vặt cho chồng tôi nên Huân qua lại nhà tôi luôn và tôi nói chuyện với Huân còn nhiều hơn với chồng. Mới đầu, khi phát hiện ra thứ tình cảm lạ kì mà mình đang có với Huân, tôi nghĩ, đó đơn giản là niềm cảm động nhẹ nhàng bởi Huân luôn lắng nghe và chia sẻ những tâm sự bức bối trong lòng tôi nhưng sau đó, tôi hiểu rằng, ở Huân, tôi tìm được sự đồng cảm, sự quan tâm và cả sự trân trọng.
Video đang HOT
( ảnh minh họa )
Huân cũng có tình cảm với tôi. Anh muốn xây dựng gia đình với tôi. Tôi thấy đó là điều không tưởng. Việc chúng tôi có tình cảm với nhau đã là chuyện không đúng. Vậy mà giờ Huân còn muốn tôi bỏ chồng để có thể tự do đến với anh. Huân nói: “Anh không giàu có nhưng anh có thể lo cho em. Đời người ngắn lắm. Em đừng chịu khổ mãi như vậy”. Ngẫm lại quãng thời gian đã qua, tôi thấy, đời tôi trải qua đủ mọi thăng trầm, buồn có, vui có. Đó là quy luật tất yếu của cuộc sống mà thôi. Tôi không đủ dũng cảm để từ bỏ gia đình này, người chồng này.
Huân nói, anh sẽ đợi tôi cho đến khi các con tôi lớn khôn, trưởng thành để chuyện li hôn của bố mẹ không ảnh hưởng nhiều đến các cháu. Nhưng tôi không muốn như vậy. Tình yêu theo thời gian sẽ dần cạn đi và lỡ như đến ngày các con tôi lớn khôn, tôi không còn muốn gắn bó với Huân nữa thì tôi phải làm sao? Thực tình, tôi không biết phải giải quyết mọi việc thế nào. Tôi muốn bỏ chồng để đến với Huân nhưng không đủ can đảm sống một cuộc sống thiếu thốn, phải lo nghĩ về tiền bạc. Tôi phải làm như thế nào mới được?
Theo blogtamsu
Anh "chỉ yêu chứ không lấy" tôi chỉ vì...
Đời người nên ít nhất một lần vì yêu mà quên mình, không cầu có kết quả, không cầu phải có được nhau, thậm chí không cầu người đó yêu mình, chỉ mong trong khoảnh khắc tuyệt vời nhất của bản thân, cả hai gặp được nhau. Tôi có một cuộc tình như vậy các bạn ạ, nhưng đến cuối cùng, lại không tìm được lý do để mình bước tiếp...
Tôi là một cô gái có cuộc sống bình yên đến lạ với công việc chính là tổ chức hôn lễ cho hàng nghìn những câu chuyện tình yêu "đơm hoa kết trái"... Do đó, cứ nghĩ lại cuộc đời mình chắc có lẽ sẽ lặng thầm mà trôi đi như chính cái tên của mình - An Nhiên.
Nhưng bây giờ, tôi muốn được làm nữ chính "dưới ánh đèn" sân khấu, nơi hành nghìn con mắt sẽ đọc và cảm nhận câu chuyện của mình. Từ thuở bé, tôi đã yêu thích những chiếc kẹp tóc rất đẹp trên đầu các bạn gái và hay đòi mẹ một cái. Lúc ấy, mẹ nói rằng: "Mua kẹp tóc thì con kẹp ở đâu?".
Lúc ấy còn quá nhỏ, tôi không hiểu gì cả. Nhưng thời gian trôi qua, tôi mới hiểu được mình thiếu sót một thứ mà con gái đáng lẽ phải có. Chắc không ai nghĩ rằng, một người con gái khỏe khoắn, xinh đẹp, không bệnh tật, không kém cỏi trên đường đời, nhưng lại là không có khả năng thắt cho mình cái bím tóc?
Có lẽ chính vì điều này, mà cha dượng không hề thích tôi, một việc nhỏ nhặt cũng có thể trách mắng đủ điều, tìm mọi cách để chia rẽ tình cảm hai mẹ con tôi. Cuộc sống lúc ấy vô cùng khó khăn, thiết nghĩ, nếu tôi nhảy từ trên xuống, mọi thứ liệu sẽ có bắt đầu mới? Và tôi đã từng tự sát nhiều lần khi đi học đại học luôn bị bạn bè trêu ghẹo "cô đầu trọc" hoặc nhìn tôi với ánh mắt ái ngại hoặc xầm xì to nhỏ.
Đau lắm, tại sao ông trời sinh tôi ra lại không có tóc, trong khi bản thân không bệnh tật hay có yếu tố dị thường nào?
Tóc là nguyên tố đơn giản trên cơ thể mỗi người, cứ rụng thì sẽ có cái khác mọc lên, nó không gây hại đến mạng sống, tôi vẫn đi lại bình thường như bao người. Nhưng, nó lại không thể cho tôi một cuộc sống bình thường và một tình yêu chân thành nhất.
Cuối cùng, năm 25 tuổi, tôi đã gặp một tình yêu cứ ngỡ là mơ. Vì sợ dọa anh chạy mất nên phải từng bước một cho anh quen với hình hài tóc ngắn của mình. Một mái tóc bob ngang vai và tuyệt đối không bao giờ cử động mạnh hay thoải mái tung tăng cả. Thậm chí, tôi từng "đánh hơi" với anh rằng: "Tóc em chỉ mọc ngắn thôi, nó mỏng và hay rụng lắm, nhiều khi mẹ bảo sao giống hói quá, anh có ghét không?"
Anh vẫn bình thản lắc đầu, vẫn yêu chiều tôi mọi thứ, thậm chí dẫn tôi đi gặp gia đình cũng như bạn bè xung quanh. Thầm nghĩ, mình sẽ tìm dịp nói với anh, có anh, mái tóc ấy không còn là vấn đề gì. Ngoài trừ không tóc, tôi có tất cả của một người phụ nữ, không khiếm khuyết gì cả. Chính sự xuất hiện của anh ấy, khiến cho thế giới tôi dần tươi sáng.
Khi quyết định lấy hết dũng khí để thừa nhận với anh, tôi rất sợ và bối rối vì lo rằng một giây sau thì anh ấy sẽ rời xa tôi mất. Ai mà không thích bạn gái mình có mái tóc dài thơm tho để vùi đầu vào khi ôm, cô bạn gái đội vòng hoa trên đầu, chăm sóc tóc, vuốt đầu người yêu. Thật không ngờ, anh lại nói: "Em không cần nói, thật ra anh đã biết từ lâu." 11 từ ngắn gọn và đơn giản lại là câu nói hay nhất tôi từng nghe trong suốt 25 năm qua.
Và rồi tôi cũng tìm được người đánh để mình gạt bỏ tự tôn, sống thật với bản năng và sẽ được anh yêu thương, che chở nếu có ai bắt nạt, chê cười. Nhưng tất cả đều là "một thoáng mộng mơ" mà thôi.
Sinh nhật năm ấy, tôi quyết định để nguyên thủy con người mình đến gặp anh, không đội tóc giả nữa, chỉ mang chiếc mũ len và tới địa điểm gặp. Anh vui vẻ đón tiếp và ôm tôi vào lòng, tôi bèn cởI chiếc nón xuống và mong chờ ánh mắt thương tiếc và yêu thương ấy, thế nhưng đối diện với tôi là một con người đang ngạc nhiên và biểu hiện rất lúng túng:
- Đầu trọc của em là thật hay giả vậy? Em không có tóc hay đang đùa anh?
- Anh sao vậy? Chẳng phải anh biết từ lâu ư? Em chỉ muốn mình là chính mình trong ngày sinh nhật của em thôi, hay anh chưa quen, em làm anh sợ à? Em đội vào nhé!
- À không, anh nghĩ chuyện em nói là việc gia đình em là em mồ coi bố và hai mẹ con sống chung cùng bố dượng. Vậy trước giờ em đội tóc giả? Em vốn không có tóc?
Nhìn thấy ánh mắt có phần ái ngại, xa lánh và dò hỏi của anh, lònh tôi như rơi vào hố băng. Tôi chợt hiểu, cái bản ngã "hào nhoáng" bên ngoài đó, không ai bước qua được.
Con người gặp và yêu nhau là do duyên phận. Nhưng duyên phận lại là điều vô cùng kỳ lạ, không ai có thể hiểu thực sự về nó. Có thể hữu duyên vô phận. Có thể yêu nhau, nhớ nhau nhưng không thể gần nhau. Không cố ý đeo đuổi thì lại có, cố gắng có khi lại chẳng thành.
- Em không muốn giấu anh, em định nói từ trước, nhưng chính anh... Anh vẫn muốn tiếp tục chứ?
Anh im lặng hồi lâu và nói cho anh một đêm suy nghĩ. Tôi đồng ý, và buổi tối ấy tôi cứ trần trụi ngồi ăn với anh, thỉnh thoảng anh lại ái ngại với ánh nhìn của những người phục vụ xung quanh. Còn tôi thì quen rồi, sống 23 năm với mái đầu này, tôi đã không còn nghĩ quẩn như xưa nữa.
Khi đưa tôi về và tặng tôi món quà, anh vội ôm tôi vào lòng, chúc ngủ ngon và lái xe đi mất... Món quà anh tặng đã cho tôi biết mình phải làm sao rồi. Đó là một chiếc vòng hoa được đính bằng bạc rất đẹp và tinh xảo, nếu kết hợp cùng một chiếc váy, thì chẳng khác nào một cô công chúa cả.
Chỉ một buổi tối, tôi nghĩ mình không cần đợi câu trả lời của anh nữa, đã không yêu là không yêu, mình vẫn có sự nghiệp và sức khỏe của riêng mình. Nếu anh đã không để tôi khó xử, vậy thì để tôi làm phần còn lại vậy. Không nên níu bước anh nữa, tôi quyết định đi du học cũng như cắt đứt mọi liên lạc với những người quen của tôi và anh, kèm một lá thư:
"Cám ơn anh đã cho em một khoảng thời gian đẹp. Không biết anh có đọc được thư hay không, nếu đọc được thì hay quá, nếu không, ai thấy thì hãy chuyển lời giúp: Đợi em tóc dài đến eo, em sẽ quay về. Nếu lúc ấy còn yêu, em sẽ làm vợ anh nhé!"
Chúng tôi rời khỏi cuộc sống của nhau trong một chiều mưa rất to, các bạn cũng biết, không có tóc là căn bệnh bẩm sinh mà bác sĩ nói cả đời tôi sẽ không có cơ hội cột được những bím tóc. Do đó, tóc dài đến eo chỉ mãi là lời hứa mà tôi để anh không áy náy quá nhiều thôi. Bởi vì nếu đợi, sẽ đợi cả đời và tôi nghĩ, anh sẽ không dừng lại vì tôi.
Sau đó, rất lâu tôi có nghe người thân và bạn bè nói rằng, anh tìm tôi như phát điên, anh suy sụp và anh cũng đi tu nghiệp nước ngoài. Không biết anh có yêu tôi hay không? Anh tìm tôi muốn nói gì? Tất cả đều vô nghĩa... Bỏ lỡ một khắc, bỏ lỡ cả đời rồi. Tôi không đủ dũng cảm để nghe anh lấy hai chữ "tình bạn" để xóa đi tình yêu của chúng tôi, và anh cũng không đủ dứt khoát để giữa tôi lại lúc ấy. Cả đời này, chắc có lõe tôi không thể nghe được câu trả lời chân chính từ anh.
Năm nay tôi chính thức bước qua tuổi 25, có sự nghiệp và ước mơ của riêng mình và tôi tin, cuộc tình của chính mình sẽ mau chóng xuất hiện. Người sống trên đời, ấm lạnh chỉ có bản thân hiểu rõ nhất, đừng vì áp lực bên ngoài mà sống trái với lòng, yêu lầm cưới sai. Tôi đã làm đúng, phải không? Tình yêu tuyệt đối không pha lẫn sự thương hại hay lẩn trốn nhau. Tôi không trách anh, chỉ trách rằng chúng tôi không đủ can đảm để đi tiếp mà thôi.
Theo Kul
Anh phải ấn mạnh vào, người yêu cũ của em "ấy" nhẹ cái đã cho vào được rồi "Anh phải ấn mạnh vào, người yêu cũ của em chỉ cần "ấy" nhẹ 1 cái là đã vào được rồi không phí nhiều thời gian như anh đâu". Kỷ niệm 3 tháng yêu nhau, Tuấn bí mật tổ chức 1 bữa tiệc ngoài trời thật lãng mạn và chỉ có có Tuấn và Thúy. Bất ngờ trước sự chu đáo và lãng...