Có một thứ tình cảm lưng chừng như thế !
Vẫn biết đau nhưng vẫn cố níu giữ; Vẫn biết mệt nhoài nhưng chẳng dám buông !
Số phận hay thích trêu đùa loài người, đặt họ vào những tình huống khó xử, những thử thách, trái ngang rồi hả hê nhìn họ vật lộn trong đống cảm xúc hỗn độn, lạc lối giữa những đợi chờ, hi vọng và kết thúc bằng một nỗi đau day dứt mãi khôn nguôi.
Có một thứ tình cảm, không phải tình yêu, không phải tình bạn mà cứ lưng chừng, chông chênh giữa ranh giới bạn và yêu. Một thứ tình cảm khiến kẻ trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc băn khoăn. Dửng dưng. Chia xa. Kết thúc.
Video đang HOT
Đã bao lần em tự dặn lòng mình phải quên hết tất cả, phải sống một cách vui vẻ hơn nhưng có lẽ vết thương lòng dai dẳng hơn em tưởng nhiều.
Phải, có những người sinh ra không phải là để dành cho nhau. Họ chỉ có duyên gặp nhau rồi lặng lẽ lướt qua đời nhau như những cơn gió nhẹ một chiều cuối thu. Em đã rất vui khi có một người đến bên đời, chia sẻ và thấu hiểu những xúc cảm vui buồn trong em. Nhưng, có lẽ anh cũng như bao người khác, chỉ là gió thoáng qua đời em. Em đã cố giấu lòng mình và sống với những gì giả tạo nhất để có thể được trò chuyện, được tâm sự với anh mỗi ngày. Nhưng, gió đâu thể ở mãi một nơi được. Em biết chứ. Và, em mất anh…
Em không đau, không khóc, không buồn chỉ là một chút nhớ nhung bỏ ngỏ khi đêm về, chỉ là một chút nhói lòng khi ai đó vô tình nhắc đến tên anh. Em đã có thể gom hết những mảnh vụn về anh thả vào chiếc hộp kín rồi khóa lại để khỏi phải đau, khỏi phải dằn vặt, khỏi phải ngoái nhìn lại một quá khứ đau thương. Nhưng, anh biết mà, em không muốn thế. Dù đó là nỗi đau hay sự hối hận em đều muốn trưng bày chúng trong những chiếc bình thủy tinh đẹp nhất. Thủy tinh rất đẹp nhưng cũng rất mong manh. Nếu một ngày, chiếc lọ kí ức vỡ ra, hình bóng anh tan theo bọt biển thì hãy hiểu rằng đó là ngày em chọn: quên anh.
Ừ, với em, đã từng có một thứ tình cảm như thế, không phải yêu, không phải bạn nhưng… đã rất đau…
Theo Guu
Tuổ.i 19 giữa lưng chừng cuộc sống…
Những con đường của bản thân đang đi, cứ đi! ĐỪNG đem con đường của mình đã đi rồi bắt mọi người phải bước theo.
Người Việt (một số thôi!) và đa số các bạn trẻ bây giờ có cái thói quen rất lạ: xem MỘT hiểu MƯỜI và cuối cùng là phán như thánh. Và cũng mấy bạn cứ phán như kiểu "phán chuẩn rồi, cấm sai".
Cứ tưởng mình là thánh à!
Xin thưa, mấy bạn đọc có MỘT thôi, thì đừng có bày ra cái dạng ta đã hiểu hết, hiểu tất cả, hiểu ngọn ngành, hiểu không còn sót cái rể cái gốc nào nữa. Chi vậy? Bạn giỏi à? Bạn thông minh ư? Chưa đâu bạn, chưa tới cái trình mà đọc một câu chuyện chỉ mới đọc mở đầu thôi thì bạn đã biết được kết thúc đâu. Về nhà mà đọc rồi nghiền ngẫm vò nát cuốn sách chắc gì đã hiểu hết được nói gì một câu trong hàng nghìn hàng vạn câu chữ (ngôn tình thì khác rồi). Vậy nên dừng đi, dừng cái kiểu thích phán đó đi, đừng nên vạch não ra cho người đời bình phẩm. Chẳng phải mất đi giá trị chính mình à.
Lại nói thêm, có mấy anh, mấy chị "bề trên" cứ hay bảo là chúng em nhỏ, chúng em còn non lắm chúng em chưa biết gì đâu, mấy ANH CHỊ đây biết tất. Vâng, mấy anh chị là nhất rồi. Mấy anh chị nhìn con mèo xong chỉ nó và bảo là: "Đấy! thấy gì không, con chó đó!" và y như rằng chúng em phải quay sang:"Vâng, con đấy là con chó, em mới nghe nó sủa gâu gâu". Mấy anh chị có kinh nghiệm mà, mấy anh chị trải qua rồi, cái gì cũng biết, phải nghe theo chứ. Nhưng em nói này, đâu phải cái gì con người ta cũng trải qua hết đâu chứ! Anh chị dạy bảo điều đúng, Em nghe. Nhưng ở đâu ra cái kiểu đã sai rồi thì quay lại và nói kiểu như rằng chúng em còn nhỏ chúng em không được cải và có các dạng: tại sao lại như vậy? tại sao lại làm thế? tại sao nói mà không nghe? ngày xưa mấy anh chị còn khó hơn mà có than đâu chứ? tụi em bây giờ thì sướng rồi.....pla...plô...các kiểu. Đừng tưởng mình hơn người ở cái tuổ.i, mà hãy khẳng định mình hơn nhau ở cái tư duy, cấu tạo não chẳng bao giờ xác định được tuổ.i tác.
Mỗi một người đều trải qua những câu chuyện khác nhau, môi trường sống khác nhau, va chạm khác nhau và cái cách họ đối xử với vấn đề lại khác nhau. Đừng quy tụ chúng lại và dạy bảo theo cái cách mình muốn. Biết rằng có cái gọi là đi trước, nhưng có giống nhau ư? Cuộc sống của mỗi người, những gì mà người ta đã làm, đã khó khăn bước đi, những cách mà họ đã vận dụng.... thì "những ai đó hơn người" hiểu được và có được cơ hội trải nghiệm bao nhiêu mà ngồi đấy khẳng định mình hơn họ. Những con đường của bản thân đang đi, cứ đi! ĐỪNG đem con đường của mình đã đi rồi bắt mọi người phải bước theo. Và thay vì ngồi đấy mà phán xét hơn người thì đứng lên đi, đi nhanh về cái con đường mà mình đang đi đó, nó còn trải dài lắm đấy, đừng để mình bị thụt lùi vì mãi mê "đánh giá" mà tụt lại tận cùng của phía sau thì mất mặt lắm.
Chẳng phải hơn người đâu để nói, đó chỉ là chách nhìn nhận của một con nhỏ lưng chừng 19 biết về "lưng chừng cuộc sống".
Theo Guu
Giữa chúng ta chỉ là lưng chừng hạnh phúc… Anh cũng biết rồi đấy, tất cả cảm xúc của em không thể nào nói hết được, em đành giấu mình để viết vài dòng chia sẻ, anh đọc được mong anh hãy hiểu cho em vì đã không thể đối mặt với anh để nói hết lòng mình. Em muốn lắm chứ nhưng chẳng thể nào nói khi gặp anh mọi việc...