Có một nỗi nhớ mang tên anh
Gió thấy không mưa đang ngồi khóc đấy. Thấy mưa buồn mắt gió cũng cay cay. Em vẫn thường gọi anh là chàng trai của gió, gió vô tình nên sẽ mãi bay đi.
Một cơn gió nhẹ thoáng qua làm tim em đau nhói. Em nghĩ về anh, nghĩ về những kỷ niệm đã qua, nghĩ về quá khứ, nghĩ cho hiện tại và nghĩ đến tương lai. Em không biết phải mất bao lâu nữa trái tim này mới không thổn thức khi lũ bạn vô tình nhắc đến tên anh.
Anh vẫn thường bảo nếu đã là định mệnh thì dù mất nhau cũng sẽ tìm lại được còn nếu không là của nhau thì ngay cả bên cạnh cũng không thấy được nhau, liệu cô bé ngốc của anh có nên tin vào hai chữ định mệnh nữa không ?
Có lẽ vì duyên mỏng nên tình mau tan, vì đến với nhau quá vội vàng nên em không biết mình lại yêu nhiều đến thế… Khoảnh khắc mà em nhận ra anh chính là lẽ sống, là niềm tin là mục đích để em cố gắng thì cũng là lúc em biết mình đã không còn thuộc về nhau nữa.
Anh à! Thế giới này nhỏ lắm nhưng nó lại là một vòng tròn nhỏ chỉ cần quay lại là thấy được nhau nhưng một khi đã quay lưng đi thì sẽ mất nhau mãi mãi…
Video đang HOT
Anh nói biết đâu ngày nào đó ông trời lại cho ta gặp nhau lần nữa… Em chỉ mỉm cười vì em biết hạnh phúc đã mất thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được. Duyên đã qua là duyên đã hết, tình qua rồi tình cũng hóa hư vô…Anh của nhiều năm sau nữa có gột rửa vẫn không thể tìm thấy được hình hài nguyên vẹn anh của ngày hôm nay.
Em của nhiều năm sau nữa cũng chẳng còn ngây thơ khờ khạo để bất chấp tất cả yêu một người vô tâm như anh nữa??? Ta cũng chẳng thể yêu nhau trọn vẹn vào ngày mai sau khi ngày hôm nay anh đã lạnh lùng buông lơi tất cả… Trái tim một khi đã vỡ có chắp vá lại cũng chẳng nên hình.
Ngày hôm nay, khi không còn anh bên cạnh em chợt nhận ra rằng tình yêu cũng giống như những hạt cát trong lòng bàn tay, xòe tay ra cát sẽ ở lại, càng nắm chặt cát càng trôi đi. Nếu như trước đây em chỉ ước những lúc mắt em đỏ hoe và nấc nhẹ, anh sẽ ôm chặt em vào lòng và nói “đừng khóc nữa anh đau” thì giờ đây em sẽ không để đôi mắt này phải rơi lệ vì ai nữa, em sẽ cố gắng sống thật tốt như lời em đã hứa, em sẽ cười nhiều hơn, sẽ dành thời gian của mình cho những việc có ý nghĩa hơn, em sẽ quên anh.
Tình yêu là thứ có thể nắm ở trong tay nhưng lại sống ở trong tim. Em chấp nhận buông tay chẳng phải vì hết yêu mà là để anh sống trong em mãi mãi. Để kết thúc những tháng ngày sống trong buồn đau và nước mắt.Để có thể bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn. Để tình yêu của chúng ta ngủ yên trong cái gọi là quá khứ.
Cho em nhớ anh một lần này nữa thôi… Anh hãy sống thật tốt nhé, chàng trai “đã từng” là của em….
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là c.hê c.hồng
Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"...
ảnh minh họa
Tôi, một người đàn ông đã trên 50 t.uổi, là người sống giản dị bằng nghề thợ xây. Cả đời tôi lao động vất vả chỉ mong có thể lo được cho vợ con mình cơm no, áo ấm chứ không dám mơ đến chuyện dư dả cao sang.
Tôi cũng hiểu những công việc nội trợ không tên nặng nhọc của vợ ở nhà, nên bất cứ lúc nào có thể, tôi đều tranh thủ phụ giúp vợ việc nhà.
Tuy nhiên, vợ tôi không thích để tôi mó tay vào bất cứ việc gì, không phải do cô ấy thương quý tôi, mà do cô ấy không bao giờ vừa ý những gì tôi làm. Nhà không có máy giặt, sợ vợ vất vả, tôi vò phụ mớ quần áo thì b.ị c.hê vò không sạch; phụ vợ phơi quần áo lên sào thì vợ bảo máng bộ đồ không ngay ngắn; giúp vợ pha ấm trà thì vợ bảo chồng không biết dung lượng, pha gì đậm thế, ai uống được"... Rốt cuộc tôi chỉ có mỗi nhiệm vụ duy nhất là đi làm, chừng nào hư bóng đèn hay ống nước bị nghẹt thì mới đến lượt tôi động tay vào.
Thế nhưng, đâu phải không cho tôi làm mà vợ tôi vừa ý! Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin". Còn với chị em bạn dâu, nàng so sánh: "Mấy thím sướng thiệt, ai cũng có nhà cửa đàng hoàng, chỉ mình chị vô phước, cả đời sống bám bên nhà mẹ ruột. Không biết đến kiếp nào ông xã chị mới lo nổi cho vợ con một nơi chốn riêng tư...".
Với đứa con gái duy nhất của chúng tôi, cô ấy khẳng định: "Sở dĩ con không được sung sướng và đầy đủ như chúng bạn là tại ba con bất tài".
Thử nghĩ mà xem, lấy nhau đã 22 năm, hồi đó nghề thợ xây kiếm cũng khá t.iền, giá đất khi ấy cũng rẻ, nếu như vợ chịu làm dâu bên chồng và sống tằn tiện hơn thì chúng tôi đã mua được căn nhà nhỏ. Đằng này, vừa cưới xong, cô ấy muốn tôi ở rể, mỗi tuần tôi đưa bao nhiêu t.iền, vợ đều xài hết không dành lại khoản nào, khi có hữu sự ốm đau, tôi phải mượn t.iền của các em rồi trả dần. Hoàn cảnh khó khăn nhưng vợ quyết không thua kém chị em, ai có gì thì cô ấy cũng phải có nấy, cả con tôi cũng vậy.
Tôi nghĩ, nếu người chồng cứ làm quần quật mà người vợ luôn vung tay quá trán thì làm sao dư? Nếu không rèn luyện cho con yêu lao động và kỹ năng tự lo liệu cho mình thì đến bao giờ con mới có thể tự lập? Nói ra thì vợ chồng cãi nhau, cô ấy chê tôi mấy chục năm chỉ biết làm thuê, không lên làm thầu nên vợ con nghèo khổ, ra đường không dám ngẩng mặt nhìn ai...Cô ấy còn nhấn mạnh: "Việc nhà đã có vợ lo, anh chỉ mỗi việc đi làm, mà cũng không xong". Như vậy có công bằng cho một người đàn ông lam lũ như tôi không?
Theo VNE
Có nên lấy chồng sớm? Đúng như kế hoạch thì chỉ có hơn tháng nữa thôi là tôi lên xe hoa về nhà chồng rồi. Thế nhưng đến giờ chính tôi lại là người rất phân vân có nên lấy chồng ở t.uổi này không? Nhìn mẹ suốt ngày ủ rũ là tôi lại chạnh lòng. ảnh minh họa Bạn bè ai cũng bảo là tôi muốn tránh...