Có một ngày tháng Mười em rất nhớ anh…
Có những ngày tháng mười như thế, rồi sẽ qua đi. Thời gian mênh mang đâu có điểm dừng, niềm vui hôm nay mãi chỉ là kỉ niệm ngày sau. Mãi mãi là một mỹ từ rất đẹp nhưng lại quá mong manh.
Có một ngày tháng mười như thế, em từng biết anh, biết đến sự hiện diện của anh. (Ảnh minh họa)
Có một ngày tháng mười như thế, em từng cô đơn bước vào quán cafe một mình, gọi một ly cafe ấm, nhâm nhi ngắm nhìn làn mưa chợt đến in trên những ô cửa sổ bằng kính trong suốt. Không phải là một cuộc hẹn, cũng chẳng phải chờ mong, chỉ đơn giản là so với một mình uể oải trong căn phòng vắng, em sẽ ngồi thật ung dung, bờ môi cong lên dịu dàng mỗi khi nhớ lại một chuyện vui nào đó. Có người lướt qua tìm chỗ ngồi, một vài câu nói đùa, có người muốn làm quen, em vẫn mỉm cười kiêu kì, độc thân không phải vui vẻ lắm sao.
Có một ngày tháng mười như thế, em từng biết anh, biết đến sự hiện diện của anh. Có lẽ anh đã đến lâu rồi, như trời cuối thu đôi khi vẫn trở lạnh sau mỗi cơn mưa đêm vậy, chỉ có em thờ ơ chẳng buồn khoác thêm áo mỏng thôi. Anh ngấm vào lòng em như tiết trời dịu mát, như làn mưa mỏng chỉ kịp thấm ướt áo quần, như cơn gió đầu đông bồi hồi không ngớt. Giản dị như vậy, dịu dàng như vậy, anh đã đến rồi sao?
Có một ngày tháng mười như thế, em rất nhớ anh. Nhớ sao hơi ấm mình trao nhau những ngày đầu gió lạnh, nhớ sao tiếng cười vang mỗi lúc trêu trọc em, nhớ sao nét mặt bí xị như trẻ con không được ăn kẹo, nhớ sao những con đường mình từng bước qua. Gần cũng nhớ mà xa lại càng nhớ hơn, ừ thì đông về có thiếu rét bao giờ…
Có một ngày tháng mười như thế, em rất yêu anh. Yêu sao nét giản dị, chân thành ấy. Yêu sao cảm giác bình yên mỗi lần tựa vào vai anh. Yêu sao cái dáng vẻ không thèm chấp mỗi lần bị mình trêu trọc, thế mà kể đến zai đẹp lại cuống quýt lên ngay. Yêu sao khi nghĩ đến những ngày sau này sánh bước cùng anh, vẽ lên một tương lai của những ước mơ ấp ủ bấy lâu, một tương lai có anh bên cạnh. Thật ra con gái rất đơn giản, chỉ cần một người đàn ông để cô ấy được là chính mình thôi. Mê trai ư, nữ cường ư hay là hủ nữ gì đó, chẳng qua là chưa tìm được bờ vai bình yên cho riêng mình thôi.
Video đang HOT
Có những ngày tháng mười như thế, rồi sẽ qua đi. (Ảnh minh họa)
Có một ngày tháng mười như thế, em rất mong anh. Mong chờ một câu chào buổi sáng, một câu hỏi trưa ăn gì hay nụ cười thật tươi trên môi mỗi tối hò hẹn. Mong chờ để kể anh nghe những câu chuyện trong ngày, những niềm vui nhỏ nhặt cứ khiến anh cười mãi vì em ngố ghê…
Có những ngày tháng mười như thế, rồi sẽ qua đi. Thời gian mênh mang đâu có điểm dừng, niềm vui hôm nay mãi chỉ là kỉ niệm ngày sau. Mãi mãi là một mỹ từ rất đẹp nhưng lại quá mong manh. Mùa đông đi rồi mùa đông còn trở lại, gió lạnh năm nào chẳng tràn về, nhưng hơi ấm những ngày tháng ấy lại không thể níu giữ. Có chăng mỗi lần nghĩ về, chỉ còn một nụ cười dịu dàng trên môi, bên cạnh tách cafe một mình quán vắng.
Theo blogtamsu
Lại một đêm nữa em rất nhớ anh
Nhớ - nỗi nhớ cứ cồn cào da diết, triền miên trong em. Càng cố kìm nén và ép buộc trái tim quên anh bao nhiêu em càng nhớ và đau bấy nhiêu.
Càng cố kìm nén và ép trái tim phải quên anh thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Cứ đêm về em lại nghĩ đến anh- người con trai với em rất đặc biệt. Anh đặc biệt như một món quà thời thơ bé được ai đó dành tặng, em cứ giữ khư khư mãi chẳng chịu buông.
Em muốn được gặp anh, được nhắn tin kể lể nhiều chuyện đôi khi rất đời thường, nhưng cầm điện thoại trên tay em không biết nhắn gì và bắt đầu từ đâu nên lại thôi. Đành lặng im và dặn lòng kìm nén cảm xúc đang là chuỗi hỗn độn trong em.
Tự bao giờ em áp đặt cho mình lối nghĩ là phải quên anh, thôi nhớ nhung, thôi nghĩ suy về anh. Nhưng để có thể coi mọi chuyện đã qua như cơn gió trên đường đời thì em không tài nào làm được.
Nhớ - nỗi nhớ cứ cồn cào da diết, triền miên trong em. Càng cố kìm nén và ép buộc trái tim quên anh bao nhiêu em càng nhớ và đau bấy nhiêu. Đau. Ừ! Lần đầu tiên trong đời em cảm nhận được thứ cảm giác đó như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim mềm yếu vỡ vụn.
Phải chăng đó cũng là lần đầu tiên em nếm vị mặn chát của nước mắt lâu và nhiều đến vậy?
Mọi chuyện xảy ra với em cứ như một giấc mơ mà nói đúng hơn là cơn ác mộng- cơn ác mộng kinh hoàng mà dù em cố gượng dậy choàng tỉnh nhưng không thực hiện được.
Đặt dấu chấm hết cho cuộc tình vẫn còn đang viết dở, em thấy khó khăn vô vàn.
Em những tưởng mình rất mạnh mẽ có thể đủ sức vượt qua mọi thứ. Nhưng so với nỗi đau, nỗi vất vả cùng cực trước kia mà em đã trải qua không rơi một giọt nước mắt nào thì chuyện này như cú ngã đau đớn khiến em không đủ sức để đứng lên.
Phía sau mỗi con người là một gia đình, một tổ ấm yêu thương là bến đỗ để có thể trở về lúc rối lòng, vấp ngã còn phía sau em là mái ấm thiếu thốn tình thương là gia đình với chuỗi ngày ảm đạm, buồn bã.
Em sinh ra ở miền quê đầy nắng, cát và con người tất bật với ghe thuyền vật lộn với sóng gió mãi không đủ ăn, cuộc sống đã khó lại càng khó hơn khi mẹ phải nuôi 6 miệng ăn và thêm người ba đau ốm liên miên.
Là người chị cả em gánh vác trên vai một trách nhiệm nặng nề. Công việc thường nhật của cô bé mới lớn là một buổi đi học một buổi phụ mẹ và trông nom em, có khi còn đi biển bán cá, xẻ cá kiếm tiền đỡ đần phần nào chi tiêu gia đình.
Nhiều lúc tủi thân nước mắt lăn dài trên má nhưng em không biết thủ thỉ với ai. Từ khi nhận được lời yêu của anh, anh cho em niềm vui, sự quan tâm đặc biệt em đã coi anh là tất cả với mình.
Em có thể vững tin bước về phía trước dẫu là chông gai, bão táp vì nhìn lại phía sau luôn có nụ cười trìu mến và sự động viên của anh. Thế mà giờ đây anh lại nói chia tay dù nhẹ nhàng lắm nhưng anh có biết từng lời của anh như những nhát dao đâm xuyên qua tim em không chút tình.
Cơn mưa đầu đông em đạp xe vượt đoạn đường dài lên gặp anh chỉ để chứng thực một điều anh có còn yêu em. Và khi đối diện trước sự thật đau lòng khiến em suy sụp hoàn toàn.
Tình yêu không thể ép buộc. Níu kéo bàn tay đã muốn buông thì có lẽ là điều không nên. Dặn lòng suy nghĩ thế nhưng cơn đau vẫn quay quắt quằn quại. Thế là cái chỗ dựa tinh thần cuối cùng cũng rời xa em. Chuỗi ngày sắp tới với em có lẽ sẽ rất khó khăn để từ bỏ thói quen, học cách quên và sống nghị lực vì phía sau không còn một vòng tay nào nâng đỡ.
Thời gian sẽ là lớp bụi giúp em phủ mờ đi tất cả. Em không trách, cũng không oán anh chỉ thầm cảm ơn vì đem lại cho em khoảng thời gian hẳn là đẹp nhất cuộc đời. Em sẽ không vứt bỏ kỉ niệm đẹp đẽ đó mà ngược lại sẽ gói ghém cẩn thận và cất giữ một ngăn nào đó trái tim như món quà tình yêu đầu đời.
Theo Guu
'Chết đứng tim' vì ác mộng chồng đi ngoại tình thành sự thật Vào lần thứ 11 ghé lại căn hộ, mình đã bắt gặp đúng cảnh mà mình đã ác mộng thấy. Bây giờ nghĩ lại không biết đó là giấc mơ hay là giác quan thứ 6 của phụ nữ. Từ ngày chồng kể về cô nhân viên mới vào công ty, mình đã có linh cảm rất xấu. Anh ấy không khen mà...