Có lẽ em đã lầm
Có lẽ em đã nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu. Có lẽ cũng chính vì vậy mà em là người đau khổ. Phải chi anh đối xử với em như một người bạn, chỉ dừng lại ở mức độ một người bạn bình thường thôi, hay hơn một chút là một người bạn thân.
Phải chi lúc đó em cũng cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em cũng chỉ dừng ở mức độ là tình bạn. Nếu em sớm nhận ra như vậy thì có lẽ em sẽ không buồn và thất vọng như bây giờ. Em đã khóc rất nhiều, nhưng từ bây giờ thì có lẽ giọt nước mắt của em cũng đã cạn, không còn khóc được nữa. Những khi nghĩ về anh, hay đi trên đường ngang qua những nơi mà chúng ta đã từng có một thời ở bên nhau, tim em lại nhói đau.
Em biết là em đã nhầm, anh chỉ xem em như một người bạn. Chẳng qua là con tim em quá nhạy cảm, nên đã ngộ nhận tình cảm của anh. Để bây giờ chỉ một mình em đau khổ. Có lẽ ai cũng biết tình yêu đơn phương là tình yêu buồn và đau khổ nhất. Từ đó đến giờ em chỉ cầu nguyện là mong sao em đừng bao giờ vướng vào tình yêu, nhưng trớ trêu thay ông trời lại sắp đặt một người tự cao như em gặp anh. Nhiều lúc em ước ao nếu mà là con trai, có lẽ em sẽ dễ dàng thổ lộ tình cảm của mình hơn. Nhiều lúc em cũng muốn nói với anh về tình cảm của em dành cho anh, nhưng em không thể, vì em là con gái. Thế nhưng có lẻ em cũng đã được an ủi phần nào khi em nhận ra thật là may mắn khi anh chưa hề biết em đã yêu anh, có lẽ như vậy tốt hơn khi em nhận thấy thái độ của anh hôm nay đối với việc làm của em. Tuy tụi mình làm cùng một công ty, công việc khác nhau nhưng công việc của hai đứa mình vẫn liên quan với nhau.
Thật sự là từ hồi đó đến giờ em không nghĩ rằng anh không tin vào khả năng của em. Đến ngày hôm nay, khi công việc quản lý của anh gặp rắc rối, anh liên hệ với chị trưởng phòng bên em nhờ giải quyết, nhưng chị ấy không đứng ra trực tiếp mà lại bảo em làm giùm chị ấy. Công việc thuyết phục một người đối với em thì cũng rất đơn giản. Thế nhưng không hiểu sao khi em đã giải quyết xong vấn đề nhân sự đó, khi em báo kết quả cho anh, thật sự em không nghĩ rằng em nhận được thái độ ngạc nhiên hết sức đến mức nghi ngờ của anh. Thật sự lúc đó em rất buồn, thì ra từ đó đến giờ anh vẫn nghĩ em không là gì cả. Có lẽ ạnh nghĩ em không xứng đáng và không đủ tư cách để làm viềc cùng anh. Nếu như anh nghĩ như vậy thì cũng đúng. Năng lực của em kém hơn anh. Anh biết không, suốt con đường từ công ty trở về nhà em đã khóc rất nhiều, nhưng khi em viết những dòng này thì có lẽ cảm giác của em đã vơi đi rất nhiều.
Tự nhủ với lòng kể từ ngày mai, em sẽ cố gắng trở thành một người hoàn toàn khác. Sẽ không yêu anh nữa, như vậy sẽ không phải đau và rơi nước mắt vì anh. Em cũng khấn vái trời phật giúp em vượt qua được cửa ải này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho tình muộn
Anh à, trong em dường như đang có một con sóng dù nhỏ thôi nhưng đủ cồn cào và làm tim em nhói đau. Anh biết không? Đôi lúc, con sóng nhỏ đó dâng cao khiến em nhớ anh rất nhiều, chỉ muốn chạy đến bên anh để nói rằng "em nhớ anh".
Em biết anh cũng có tâm trạng như em, phải không? Song lý trí không đồng cảm với con tim, hoàn cảnh không cho phép và cả không gian, thời gian cũng không đồng tình với con tim lạc lối của chúng ta. Nhưng anh ơi, những điều đó chỉ có thể ngăn cách, cản trở ta chứ không thể nào khiến con tim ta thôi thổn thức.
Anh! Có thể nào cho em biết anh đang nghĩ gì về em? Có phải em là người quá tham lam trong tình cảm không? Em như người đang đứng gữa rất nhiều ngã rẽ mà không biết nên đi lối nào? Em thật sự rất đau khi những suy nghĩ cứ vẩn vơ chạy trong tâm trí, khi những nỗi nhớ lại dâng lên cồn cào, khi phải đối diện với hiện tại là mình đang lừa dối người thân và chính mình.
Em rất muốn quên anh nhưng người ta nói "Muốn quên là sẽ nhớ" nên em dặn lòng "cố nhớ để mà quên". Đến giờ, em thật sự thấm thía câu nói của một ai đó "bạn chỉ mất một phút để nhận ra một người đặc biệt, một giờ để đánh giá họ, một ngày để thích và yêu quý họ nhưng sẽ mất cả đời để quên họ". Dù ngày mai, ngày kia hay là ngày thứ... "n" nào đó, chúng ta không thể có nhân duyên để gặp nhau thì em vẫn tin rằng nơi đây vẫn có hai tâm hồn, hai trái tim đang nghĩ, quan tâm đến nhau. Và em hôm nay, ngày mai hay ngày thứ... "n", vẫn dành cho một tấm chân tình dù biết sẽ chẳng đi đến đâu, chẳng có kết quả gì nhưng đó là tình cảm thật sự, rung động muộn màng từ con tim mềm yếu.
Em lúc nào cũng nhớ đến anh, cũng thầm mong anh hạnh phúc, hãy cứ để lý trí của anh tìm cách trốn tránh em, tìm cách để quên em vì nhiệm vụ của nó còn phải gìn giữ những thứ quan trọng hơn, mong manh hơn. Dù "trong cõi đời này từ đây mãi mãi không thấy nhau" thì xin vẫn cứ dành cho nhau những gì tốt đẹp vì "ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau", phải không anh?
Theo Ngôi Sao
Tạm biệt tình yêu của tôi Không còn nhiều thời gian cho anh và em nữa anh à. Mỗi một ngày trôi đi thật sự rất đáng sợ với em. Sao mình không thể là của nhau. Số phận đã cho mình gặp nhau, nhưng duyên phận mình chỉ có vẻn vẹn đến vậy thôi sao anh! Anh đã 34 tuổi rồi, còn em thì 28 tuổi. Chúng mình...