Có khi tôi thành ác quỷ thật cũng không chừng…
Thằng bé vùng vẫy, kêu thét: “Bà nội, bà nội… cứu con, giết nó đi…”. Mẹ chồng tôi xót cháu, vứt mọi thứ nhào tới giật phắt thằng bé trong tay tôi: “Nội nè con. Có nội ở đây, bà đố đứa nào dám ăn hiếp cháu bà…”.
Nó muốn gì, đòi gì mà ba mẹ không cho thì đã có bà… (ảnh minh họa)
“Thôi, tôi đi để các anh, các chị khỏi phiền”. Mẹ chồng tôi vừa xếp quần áo vô vali, vừa dằn dỗi. Trong lúc đó, cu Tí đã nín khóc, đang trố mắt nhìn bà nội. 3 tuổi, nó đã hiểu ý nghĩa của từ “đi”. Bà nội mà đi là nó sẽ mất một đồng minh đắc lực; đúng hơn là cái ô vững chắc bao bọc cho nó được bình yên trước tất cả mọi lỗi lầm hoặc bất cứ điều gì có thể xảy ra chung quanh cuộc sống của nó.
Tôi đưa mắt nhìn ông xã. Anh đang vò đầu, bức tóc; hết nhìn con lại ngó mẹ. Cuối cùng anh lên tiếng: “Thôi mà mẹ, vợ con sợ mẹ vất vả nên mới nói như vậy chứ không có ý gì đâu”. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn mát mẻ: “Tôi sống từng tuổi đầu này rồi mà không hiểu người ta muốn nói gì sao? Có một thằng cháu đích tôn mà muốn cưng thương nó cũng không được, tôi còn sống làm gì?”. Cu Tí dường như chỉ chờ có vậy, nó đã nhào tới kéo tay bà, ré lên: “Con không cho nội đi, không cho…”. Rồi nó quay sang chỉ vô mặt tôi: “Mẹ là con ác quỷ, là đồ không có trái tim…”.
Đến nước này thì tôi không thể chịu đựng nổi. Những từ ngữ đó, tôi chưa bao giờ nói, cũng không để con nghe thấy từ miệng người nào khác; vậy mà thằng bé tuôn ra cứ y như thể nó hiểu được tường tận ý nghĩa của những điều mình nói. Nếu không phải mẹ chồng tôi dạy thì nó học ở đâu?
Tôi nhào tới chụp lấy con, thẳng tay tát vô mông nó hai cái thật mạnh. Thằng bé vùng vẫy, kêu thét: “Bà nội, bà nội… cứu con, giết nó đi…”. Mẹ chồng tôi xót cháu, vứt mọi thứ nhào tới giật phắt thằng bé trong tay tôi: “Nội nè con. Có nội ở đây, bà đố đứa nào dám ăn hiếp cháu bà…”.
Tôi bầm gan, tím ruột và không còn đủ khôn ngoan để điều khiển hành vi của mình. Tôi cũng nhào tới kéo phăng thằng bé khỏi ô dù của nó. Trong cuộc chiến giành giật này, chắc chắn là tôi thắng bởi tôi trẻ hơn, khỏe hơn và nhất là sự giận dữ cũng nhiều hơn. Tôi kéo sềnh sệch cu Tí vô phòng đóng chặt cửa lại, mặc cho nó gào khóc, mặc cho tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng dồn dập…
Tôi nghĩ, mọi chuyện mất kiểm soát như hôm nay là lỗi của mẹ chồng tôi. Trước đây bà ở quê với chị chồng tôi; thế nhưng từ khi tôi sinh cu Tí thì bà nhất quyết đòi lên ở với vợ chồng tôi để trông cháu. Chồng tôi là con một, anh cưới vợ muộn nên khi tôi sinh cu Tí thì bà cũng đã ngoài bảy mươi.
Video đang HOT
Muộn con, muộn cháu nên bà cưng thằng bé như trứng mỏng. Nó muốn gì, đòi gì mà ba mẹ không cho thì đã có bà. Ban đầu bà còn len lén chiều chuộng nó nhưng khi nó càng lớn thì bà càng công khai dù có lúc những đòi hỏi của nó thật quái đản: Đòi bà làm ngựa cho nó cưỡi, đòi bỏ con chó Tina vô chậu nước, đòi lấy hoa quả cúng trên bàn thờ xuống làm bóng đá chơi… Nếu đòi mà không cho thì nó bắt đầu giẫy khóc; cuối cùng ông xã tôi cũng đành phải lắc đầu: “Kệ nó em à, con nít mà…”.
Tất cả những điều đó khiến tôi bị stress nặng. Tôi muốn cho nó đi học để giảm bớt thời gian nó gần gũi bà cũng không được. Lý lẽ mẹ chồng tôi đưa ra là: “Không có ai chăm cháu tốt bằng bà. Có người chăm con cho là phước mấy đời, chúng mày có phước mà không biết hưởng”. Ông xã tôi lại dỗ dành: “Thôi, chờ nó lớn chút nữa đã em à…”. Cứ vậy, hai bà cháu từ từ lấn tới cho tới khi tôi không thể nào chịu đựng hơn nữa…
Tôi nhốt thằng cháu đích tôn trong phòng, bà bỏ đi thật. Không có bà, cu Tí có vẻ ngoan hơn nhưng nó không vui. Nhiều đêm đang ngủ, nó tức tưởi gọi: “Nội ơi, cứu con…”. Tôi nghe vừa giận, vừa thương con. Còn ông xã tôi thì buồn rười rượi. Tôi hiểu tâm trạng anh nhưng không lẽ lại buông tay đầu hàng?
Được đúng một tuần thì bà chị tôi gọi điện thoại lên: “Mẹ bệnh rồi, mấy hôm nay không chịu ăn uống gì cả, miệng cứ gọi cu Tí…”. Tôi thở dài. Bà cháu họ tương tư nhau như vậy, tôi biết phải làm sao đây? Nếu rước mẹ lên thì tôi sẽ không thể nào dạy con; còn để mẹ ở dưới đó thì nếu bà có bề gì, tôi làm sao gánh vác nổi trách nhiệm?
Đến nước này thì tôi thật sự điên đầu. Tôi không muốn có chiến tranh, nhất là với người đã sinh ra chồng mình, là bà nội của con mình. Thế nhưng, nếu không kiên quyết, chắc chắn tôi lại bị tước mất quyền dạy con và tôi sẽ không thể nào có đủ can đảm để sinh thêm cho bà một đứa cháu nào nữa…
Trời ạ, tình hình này, có khi tôi thành ác quỷ thật cũng không chừng…
Theo VNE
"Anh à! Em là cô gái còn trong trắng"
Tôi không biết phải nói sao cho anh ấy hiểu, tôi vẫn là cô gái còn trinh trắng?
Tôi có nên nói với anh ấy rằng tôi là gái còn trinh không?
Bạn đang trong giai đoạn hẹn hò với bạn trai của mình, vì vậy bạn nghĩ cần phải cho anh ấy biết rằng bạn còn trinh hay không, đúng không? Nhưng sự dằn vặt của bạn là sai hoàn toàn! Bạn không bắt buộc phải phơi bày tình trạng mình còn trong trắng với bất kì ai. Thậm chí nếu bạn đã từng quan hệ tình dục với người khác thì bạn cũng không cần thiết phải thú nhận với người yêu của mình.
Có một vài lý do mà bạn nên nói câu: "Anh à, em là cô gái vẫn vẹn nguyên" với những lý do: Thứ nhất, chỉ đơn giản là bạn không muốn phải giấu diếm bất cứ điều gì mặc dù bạn đang rất lo lắng và không hề muốn đối phương hiểu sai rằng, bạn không hề thích thú gì chuyện ấy. Một lý do khác bạn nên nói ra đó là bạn muốn "chuyện ấy" diễn ra một cách thật chậm vì bạn chưa từng đối diện với chuyện này bao giờ.
Cũng có một số người khác lại cẩn thận hơn, đó là chờ sau khi họ kết hôn họ mới thú nhận tất cả mọi chuyện. Cho dù đó là lý do nào đi chăng nữa thì vẫn có thể chấp nhận được.
Vậy tôi có nên nói điều ấy ra chỉ trước khi chúng tôi "quan hệ"?
Với phần lớn những người phụ nữ được hỏi thì họ đồng ý rằng, nói ra điều này chỉ trước khi họ đã sẵn sàng cho lần đầu tiên quan hệ. Tại sao ư? Bởi vì sau khi nói ra điều này, bạn sẽ phải đối diện với tuýp người đàn ông mà bạn có thể thích hoặc không thích.
Tuýp người thứ nhất, đó là kiểu đàn ông không muốn mình phải nhận trách nhiệm là người "khám phá" bạn đầu tiên. Tuýp người đàn ông thứ hai, hoàn toàn trái ngược với tuýp người đầu tiên, đó là họ cảm thấy vui mừng vì họ là người quan trọng, là người đầu tiên được "khám phá" bạn. Và tuýp người còn lại là những người không mảy may quan tâm đến những điều đó, mà họ chỉ quan tâm đến tình cảm của bạn dành cho họ.
Dù sao đi nữa, bạn cũng cần phải cẩn trọng suy nghĩ kỹ càng những điều bạn có được và có thể mất sau khi nói ra điều ấy.
Có nhiều người họ không quan tâm đến bạn "còn" hay "mất" (Ảnh minh họa)
Kỳ quặc quá nhỉ? Hay tôi không nên nói chuyện trực tiếp màn chỉ nhắn tin, gửi thư điện tử hay điện thoại cho anh ấy nói về việc mình còn trinh?
Liệu nhắn tin, gửi thư... có thể là cứu cánh cho bạn trong khoảnh khắc lúng túng ngượng ngùng này không? Hoàn toàn không! Nếu bạn không thể đối diện với bạn trai mình, thoải mái và thẳng thắn nói ra chuyện ấy thì làm sao bạn có đủ dũng khí để thử một lần quan hệ với anh ta? Vậy nên hãy chọn cách đối diện trực tiếp và nói rằng "Anh à, em là cô gái còn trinh".
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói lý do tôi còn trinh là muốn giữ gìn nó vì tình yêu đích thực và vì không muốn quan hệ trước hôn nhân?
Nếu bạn muốn chờ đến khi kết hôn rồi mới quan hệ thì bạn nên nói rõ với đối phương của mình ngay từ đầu. Nếu vì thế mà anh ta rời xa bạn, vậy thì sao? Đó là lúc bạn có thể lại mở cửa trái tim mình để đón chờ những người đàn ông khác thực sự yêu con người bạn hơn đấy. Cũng tương tự nếu bạn có chính sách "yêu- không tình dục" mà anh ta không thể chấp nhận được điều đó thì hãy tìm người khác xứng đáng với bạn hơn.
Nhưng ...tôi sẽ phải nói điều ấy ra như nào?
Mọi thứ xung quanh chúng ta chỉ có thể trở nên có ý nghĩa khi chúng ta tạo ra nó. Đừng bắt bản thân mình "phải" có một "câu chuyện quá nghiêm túc". Hãy cứ thoải mái lên. Khi bạn ở một mình, hãy thử nói những câu dạng như: "Này anh! Em rất thích anh, vì vậy em nghĩ mình nên cho anh biết rằng, em chưa từng quan hệ tình dục với ai bao giờ. Em biết chắc rằng, anh sẽ không nghĩ gì đâu nhưng em chỉ biết là mình nên nói ra điều này với anh. Anh có thể cho em biết anh cảm thấy thế nào về điều này không?"
Chúc bạn may mắn!
Theo VNE
Cố gắng anh nhé! Em muốn vực anh dậy, để anh lại vững niềm tin và đi tiếp, để anh luôn cười trong bình an. Gần 1 giờ sáng, em vẫn ngồi nghĩ và khóc... Đã qua ngày mới rồi, nhưng sao mọi thứ của ngày cũ cứ bám riết lấy dòng tâm trạng của em. Em muốn gọi cho anh một cuộc điện thoại vào giờ...