Có khi nào anh nhớ em?
Em sợ thây anh đi cùng ai đó dù em biêt anh mãi mãi không còn là một phân của em nữa.
2 tháng trôi qua nhanh như nháy mắt, chúng ta môi người đã đi theo môt con đường riêng. Ở nơi ây có khi nào anh nhớ em?
Anh hờ hững với tât cả mọi thứ vê em, vì anh là Bảo Bình, anh luôn được mọi người yêu mên, vì anh giỏi nói chuyên, giỏi pha trò và cực kỳ đáng yêu trong mắt người khác nên anh được rât nhiêu người yêu và rât yêu, trong đó em đã từng là môt nạn nhân.
Anh có quyên lựa chọn trong môt đông những môi quan hê của anh. Liêu anh có nhớ hêt mình đã từng thân mât với những ai? Anh có thê tỏ ra yêu thương ai đó nhưng tât cả chỉ là giả dôi vì nêu yêu ai đó thât lòng anh sẽ chẳng làm ai đó phải khóc khi giât mình nhân ra anh có quá nhiêu người yêu (bạn gái).
Video đang HOT
Đôi mắt không biêt cười nhưng đôi môi mím chặt cũng đã chào anh đi! (Ảnh minh họa)
Em yêu anh nhiêu và chân thành, Kim Ngưu trái ngược với Bảo Bình vì trái tim Kim Ngưu luôn chỉ nhìn vê một hướng. Đã 2 tháng trôi qua sau những lân cãi vã, sau 1 lời SMS rât ngắn gọn “chúng ta không hợp nhau”, anh đã buông tay đê lại em môt mình với khoảng trông của tình yêu. 2 tháng qua, em rât ít khi gặp anh hay nói chuyên, bởi em biêt anh đang bân chăm sóc ai đó mà em quen. Em nhớ anh, nhớ tât cả và trong những giâc mơ của mình, anh lại in sâu những vêt rạn nứt vào tim em. Em sợ thây anh đi cùng ai đó dù em biêt anh mãi mãi không còn là một phân của em nữa, nhưng em không hiêu tại sao em không thể trở lại như ngày trước.
Anh có biêt là khi anh đên mọi thứ thay đôi và khi anh đi em chẳng còn như lúc ban đâu. Em không có nụ cười toả nắng, da không trắng dáng không cao, em không có ánh mắt yêu kiêu, không xinh và tài năng như bao người khác. Nhưng em yêu anh như môt phân cuôc sông, em chân thành và không toan tính. Đôi mắt không biêt cười nhưng đôi môi mím chặt cũng đã chào anh đi!
Theo VNE
Em yêu anh rất nhiều...
Em muốn chạy đến bên anh để anh lại ôm em như trước kia...
Hôm nay, mưa tầm tã, mưa như cái ngày 8.3 vừa rồi, cái ngày mà 2 đứa mình chính thức chấm dứt. À không, cái ngày mà em chính thức nói lời chia tay anh. Đã hơn 2 tháng rồi đấy anh nhỉ? Em đã không thể quên anh. Em chỉ cố gắng để không nghĩ về anh nữa. Em khiến mình bận rộn, cố xua tan mọi hình ảnh và những kỉ niệm về anh trong 2 tháng qua. Nhưng cứ đến ngày mùng 8 hay cứ hôm nào mưa tầm tã như thế này, em lại mặc kệ, để cho nỗi nhớ về anh, những kỉ niệm về anh cứ ùa về.
Đôi khi em mệt mỏi lắm, em đã tự nhủ rằng " mặc kệ đi, việc gì phải cố, càng cố quên là càng nhớ". Nhưng em không dừng lại được, em vẫn bắt bản thân mình không được phép nghĩ đến anh nữa, cũng như khi trước kia, em bắt ép bản thân buộc phải nói ra lời chia tay cho dù em biết bản thân mình còn thích anh nhiều lắm.
Em đã không thể quên anh (Ảnh minh họa)
Em chưa bao giờ nói yêu anh. Từ khi hai đứa quen nhau, đến khi cả 2 đứa cùng trao nhau những nụ hôn thật say đắm, em vẫn chưa hề nói yêu anh. Anh bảo anh yêu em nhiều lắm, và hỏi em có yêu anh không. Em chỉ cười và lắc đầu: "Em không biết, chắc em chưa yêu anh đâu, phải xa anh em mới biết em có yêu anh không?" Anh bảo rằng không yêu mà có thể hôn như thế sao? Em chẳng nói gì, vì em không đủ can đảm để nói 3 chứ em yêu anh. Lời yêu với em thật khó!
Anh bảo tháng 7 anh sẽ rời Việt Nam, khi đó em phải trả lời anh rằng em có yêu anh không đấy! Em đã hứa sẽ đợi anh quay lại và yêu anh mãi nếu mình còn yêu nhau. Đã 2 tháng rồi mình không gặp nhau, 2 tháng rồi mình không bên nhau nữa. Em không cần phải đợi đến tháng 7 đâu anh, ngay bây giờ em đã có câu trả lời cho anh rồi này. Nhưng em phải làm sao đây, khi 2 đứa mình đã như người xa lạ.
Thi thoảng em online, em lại tò mò kiểm tra xem anh có online không. Anh đã đổi avatar khác rồi. Trông anh có vẻ gầy hơn. Đôi khi em muốn lắm, muốn gõ những dòng chữ chỉ để hỏi thăm anh nhưng em không đủ can đảm, cái sĩ diện không cho em làm vậy khi chính em là người nói chia tay anh, khi chính em là người khước từ những cuộc điện thoại, những lời hỏi han của anh.
Anh ơi, 3 con phố mình hay đi bộ , bây gờ đã trở thành phố đi bộ rồi đó. Anh có biết không? Ngày trước, mới ròi xa anh, em hay đi trên con đường đó để được nhớ nhiều hơn về anh, nhưng bây giờ cấm phương tiện rồi, mỗi khi đi về em không còn qua đó được nữa. Sao bỗng dưng em đau thế nhỉ? Em sợ những kỉ niệm về anh cũng sẽ lìa xa em. Em là đứa hay quên và chả quan tâm đến ai mà. Vì thế em biết rằng,tìm được 1 người con trai cho em những cảm giác đặc biệt chỉ có được khi yêu rất là khó. Đã bao nhiêu người rồi, mà em vẫn chẳng thể nào tìm được cảm giác đó
Đã bao nhiêu người rồi, mà em vẫn chẳng thể nào tìm được cảm giác đó (Ảnh minh họa)
Cho đến khi mình gặp nhau. Nhất là khi em được ở bên anh. Anh luôn miệng trêu em trẻ con. Cũng đúng thôi, em trẻ con, em quen sống trong sự che chở của gia đình rồi. Em cũng chưa đủ trưởng thành, chưa đủ va đập để có thể hiểu cuộc sống và dám hành động theo những gì mình nghĩ. Bởi thế mà, em đã không đủ dũng cảm để vượt qua lời khuyên của bạn bè và chị em, để có thể tiếp tục thích và yêu anh nhiều hơn nữa.
Nhìn những đôi trai gái đi bộ vui vẻ bên nhau, anh biết lòng em quặn đau lắm không? Trước mặt bạn bè và gia đình, em luôn phải tỏ ra mạnh mẽ và cứng cỏi. Khi chia tay anh, bạn bè em nói rằng em vẫn vui tươi nhỉ? Chúng nó đâu biết rằng em luôn phải giấu tất cả vào bên trong. Thậm chí khi em khóc, em cũng không dám để nước mắt lăn 1 cách tự nhiên. Em cố nuốt vào trong, để khi không thể chịu được nữa, nó cứ đong đầy trong khóe mắt ý. Đôi lần em đã phải quay mặt vào tường hay cúi mặt xuống, chỉ để lau đi những giọt nước sắp trào ra từ khóe mắt kia. Em mệt mỏi lắm anh biết không?
Em muốn chạy đến bên anh để anh lại ôm em như trước kia, để em có thể trả lời anh rằng: "I love you so much!"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong một ngày bình yên Đã đến tuổi chỉ muốn cho mình chút bình yên, tôi có nên tách con ra ở riêng? Đêm nay như mọi ngày, hơn 1h sáng mà tôi vẫn ngồi chờ cửa đứa con trai gần 30 tuổi đang mải vui chơi chưa về. Đứa con tưởng như là chỗ dựa lúc tuổi già lại đang khiến cho tôi lao đao, bế tắc......